28 Tết, cả nhà Bùi Lĩnh ngồi máy bay trở về quê.
Thị trấn nhỏ không có sân bay nhưng Bùi Hồng Hào có một chiếc máy bay tư nhân.
Lái xe cũng được nhưng tận tám tiếng, thêm vào đó trời thì lạnh đường thì trơn, thời gian lâu, trên đường nguy hiểm, ngồi máy bay thì không đến một tiếng là tới, đồ đạc gì đó của cả nhà cũng tiện mang theo.
“Có thể phải ở lại ba đêm, đồ đạc của Tiểu Lĩnh đều mang hết đi.” Lý Văn Lệ nhắc nhở.
Cậu chủ Bùi của cả nhà vốn tương đối đơn giản nay đã chú ý hơn đến đời sống sinh hoạt. Giống Lý Văn Lệ cậu cũng bắt đầu sử dụng hàng hiệu, quần áo, túi xách, trang sức đều là nhãn hàng xa xỉ, nhưng nếu không có cũng có thể ăn mặc giản dị qua loa. Điều kiện sống lúc nhỏ của Bùi Lĩnh chỉ là một gia đình bình thường cho nên như thế nào cũng được.
Bùi Hồng Hào xây dựng sự nghiệp từ con số không, đi công trường cũng có thể ăn dưa muối cho nên bây giờ cũng rất sơ sài, nếu không cũng sẽ không bị một số ‘gia đình hào môn’ ở thành phố Hạ chế giễu là nhà quê mới nổi.
Bồi Tiền bốn tuổi cũng được Lý Văn Lệ nuôi dạy qua loa.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play