“Kết hôn!”
Tần Trì Dã hét lên.
“Ý kiến hay!” Giọng điệu Bùi Lĩnh nhẹ nhàng, hiển nhiên là rất vừa ý, vui vẻ nói: “Tần Trì Dã, chúng ta kết hôn đi.”
Tần Trì Dã còn đang trong cơn khiếp sợ, đầu óc nổ tung, có chút bối rối hiếm thấy, nói: “Hai chúng ta? Kết hôn? Không được, Trương Gia Kỳ nói cái khỉ gì thế, làm sao có thể kết hôn được?”
“Hơn nữa Bùi Lĩnh chưa trưởng thành, bọn tao đều là nam, kết hôn cái gì.”
Trương Gia Kỳ: ???
Không phải chứ anh Dã, anh chỉ nắm bắt từ mấu chốt thôi à, em nói cái khác anh không nghe thấy sao?
Bùi Lĩnh đè mic, truyền ra tiếng cười, nói: “Tần Trì Dã, cũng không phải là kết hôn thật. Cậu quên rồi à, trong trò chơi tôi là nữ đó, chúng ta có thể kết nhân duyên trong trò chơi, như vậy là có thể cùng nhau ấp trứng.”
“Hơn nữa, cuộc sống thực tế, hai người đàn ông cũng không thể kết hôn.”
Còn cậu chưa đủ tuổi nữa
Trong đầu Tần Trì Dã suy nghĩ gì vậy chứ?
Trong mic là một khoảng im lặng, Tần Trì Dã không nói gì, phản ứng trở lại từ trong trạng thái luống cuống.
Hắn vừa xem ấp trứng rồng, hơn nữa Trương Gia Kỳ nói chuyện có gì hay ho chứ.
“Tần Trì Dã.” Bùi Lĩnh chỉ đích danh, cười khanh khách, giọng có hơi làm nũng, “Cậu có muốn kết hôn với tôi trong trò chơi không?”
Cố ý nhấn mạnh ba từ “trong trò chơi”.
Tần Trì Dã: …
Nhất định Bùi Lĩnh là cố ý, cố ý chê cười hắn.
Trong mic cũng truyền ra tiếng cười rất nhỏ đã cố đè nén.
Tần Trì Dã căn bản không nghe ra là Trương Gia Kỳ hay là Chu Hiện cười, nhưng hiện tại không quan trọng, tức giận mắng chửi bậy bạ, “Trương Gia Kỳ mày còn mặt mũi để cười, ăn nói không rõ ràng, đợi đấy cho tao.”
“? ? ?” Trương Gia Kỳ bối rối giải thích: “Không phải, anh Dã em không cười, là Chu Hiện cười mà.”
“Không phải em, là Trương Gia Kỳ!” Chu Hiện phản bác.
Tần Trì Dã lạnh lùng vô tình lớn tiếng nói: “Hai bọn mày đều chờ đấy với ông.”
Trương Gia Kỳ Chu Hiện: …
Chuyện vừa rồi miễn miễn cưỡng cưỡng xem như đã qua. Mông Tần Trì Dã ngồi không yên, cảm thấy nóng nực bèn kéo khóa kéo cởi đồng phục học sinh ra, chỉ mặc một cái áo ngắn tay.
Vẫn còn nóng.
Miệng lưỡi khô rát. Tần Trì Dã muốn đi lấy nước, vừa đứng dậy lại nhớ tới Bùi Lĩnh nói lát nữa phải kết nhân duyên ——
“Tôi đi uống nước, kết, kết nhân duyên, cậu đợi tôi một lát.”
Câu cuối cùng nói rất nhanh, mơ hồ còn chưa nói xong đã lập tức tháo tai nghe xuống lầu.
Bùi Lĩnh ở trước máy tính im lặng nở nụ cười xán lạn, Tần Trì Dã sao lại vừa ngốc vừa đơn thuần vậy này.
Ba phút sau.
Tần Trì Dã ngồi trước máy tính một lần nữa, trên bàn đặt một chai nước đã uống một nửa. Thân chai thủy tinh bởi vì khí lạnh nên đã ngưng tụ thành trạng thái hơi nước, đầu tóc hắn cũng hơi ẩm ướt giống như vừa rửa mặt vẩy lên tóc.
Cho dù là đã uống nước lạnh, rửa mặt bằng nước lạnh, Tần Trì Dã vừa ngồi xuống nhìn thấy hình tượng nữ trang của Bùi Lĩnh trên màn hình, nhất là trang phục tình nhân hai người bọn họ đang mặc, không tự chủ được lại bắt đầu nghĩ đến chuyện sắp xảy ra ——
Kết nhân duyên.
Bắt đầu tăng nhiệt độ.
“Khụ khụ.” Tần Trì Dã hắng giọng.
Bùi Lĩnh nghe thấy người đến, nói: “Tôi vừa nghiên cứu một chút, muốn kết nhân duyên phải đến trước miếu Nguyệt Lão.”
“Còn phải có hai người bạn thân làm người chứng kiến nữa.”
“Tôi xem qua, còn phải mua nhẫn nữa, làm cho nó giống như thật…”
Cuối cùng Tần Trì Dã cũng mở miệng, giọng nói thoáng chút khàn khàn, nói: “Vậy để tôi mua nhẫn, cậu thích kiểu dáng gì?”
“Được thôi, vậy cậu tốn kém rồi.” Bùi Lĩnh híp mắt cười, “Kiểu gì đều được.”
Tần Trì Dã yên lặng mở cửa hàng ra, tìm kiếm hai chiếc nhẫn, lúc chọn vô cùng từ tốn trịnh trọng, trước mặt có đủ loại nhẫn đủ kiểu dáng hoa hòe hoa sói ——
“Dù sao cũng là giả thôi.” Bùi Lĩnh nói.
Tần Trì Dã ngừng lựa, suy nghĩ vài giây, phản bác: “Chơi trò chơi phải nghiêm túc, chẳng phải cậu nói là phải hòa mình vào đó à.”
“…”
“Cậu tức giận đấy à?” Tần Trì Dã hỏi.
Bùi Lĩnh: “Không có, cậu nói đúng. Để tôi mở cửa hàng nhìn một chút, cậu mua cho tôi, tôi mua cho cậu.”
“Được.” Tần Trì Dã dứt khoát đồng ý, thậm chí khóe miệng cũng hơi nhếch lên.
Cảm thấy Bùi Lĩnh nói không sai.
Hắn trở tay điều chỉnh giá cả từ cao xuống thấp, chọn một trong những cái xếp đầu đắt nhất mà hắn cảm thấy đẹp nhất. Cho tới bây giờ Tần Trì Dã chưa từng mua loại đồ trang sức này, nhìn cái gì cũng giống nhau, cẩn thận chọn một cái mà hắn cảm thấy vừa đắt vừa đẹp mắt.
Mua.
“Tôi xong rồi, cậu xong chưa?” Bùi Lĩnh hỏi.
Tần Trì Dã yên lặng nhìn chiếc nhẫn trong ba lô, giọng điệu mang theo vài phần vui vẻ ừ một tiếng.
Người chứng kiến vừa vặn là Trương Gia Kỳ và Chu Hiện.
Bốn người đã đi đến miếu Nguyệt Lão.
Bùi Lĩnh ngồi trên Thiên Mã, hai tay tự do, cảm thán nói: “Tôi cũng không biết trò chơi này còn có thể kết nhân duyên đấy, phải nam nữ mới được sao? Nam nam có được không?”
Tần Trì Dã cũng không biết còn có thứ này.
“Không được, phải là nam nữ.” Trương Gia Kỳ lặng lẽ trả lời, vừa nhận được cảnh cáo “trở lại trường học chờ chịu đòn” của anh Dã, trên đường đi vô cùng cẩn thận từ lời nói đến hành động.
Bùi Lĩnh chậm rãi khẽ ừ một tiếng.
Tần Trì Dã đột nhiên nghĩ đến Bùi Lĩnh thích con trai, ngoài đời không thể kết hôn, trong trò chơi cũng không thể… Lông mày hắn không khỏi cau lại, nhưng không biết nên nói cái gì.
“May mắn lúc đó giận dỗi với cậu, tạo ra một tài khoản nữ, nếu không hôm nay mở ra trứng rồng, cũng không thể cùng nhau ấp trứng rồi.” Giọng điệu của Bùi Lĩnh thoải mái nói tiếp.
Tần Trì Dã lại không vui vẻ mấy, vẫn nhớ tiếng ừ nhỏ nhẹ vừa rồi của Bùi Lĩnh.
“Cậu rất tốt.”
Mãi cho đến trước miếu Nguyệt Lão, Tần Trì Dã mới nói một câu này.
Trương Gia Kỳ không hiểu ra sao, không biết anh Dã nói cái gì, không đầu không đuôi thốt ra câu này. Bùi Lĩnh hơi giật mình, vừa nghe đã hiểu, Tần Trì Dã đáp lại lời nói vừa rồi của cậu.
Tạo ra một tài khoản nữ có thể kết hôn.
Cậu rất tốt.
Là chàng trai Bùi Lĩnh cũng rất tốt.
Đuôi mắt Bùi Lĩnh cong cong, từ trên Thiên Mã nhảy xuống, “Ừm.”
Tần Trì Dã sờ sờ lỗ tai, hắn biết, Bùi Lĩnh nghe hiểu.
Miếu Nguyệt Lão là một quảng trường ngoài trời, tác phẩm điêu khắc Nguyệt Lão được xây dựng dưới một cái cây khổng lồ, cây cối được bao quanh bởi những sợi chỉ đỏ, được rũ xuống tự nhiên. Bức tượng Nguyệt Lão đối diện với quảng trường có một tảng đá, trên đó viết chữ “Đá Tam Sinh” bằng màu đỏ.
Hai bên kết nhân duyên đứng trên đá Tam Sinh, trao nhẫn cho nhau là được rồi.
Khi bọn họ đến, quảng trường có một cặp đôi mới vừa kết thúc nghi lễ, trở thành mối quan hệ nhân duyên. Người đàn ông cũng tung hoa hồng đầy trời, toàn bộ cánh hoa hồng từ trên trời rơi xuống, bay xuống toàn bộ quảng trường.
Kênh chung: [Chúc người chơi Du Du hạnh phúc suốt đời, tặng cho Du Du một cơn mưa hoa hồng lãng mạn ~]
Tần Trì Dã mở cửa hàng, [mưa hoa hồng] x 99.
Đến lượt hai người.
Bùi Lĩnh và Tần Trì Dã vừa đứng bên cạnh đá Tam Sinh, khoảng trống giữa hai người đang mặt đối mặt bay ra dòng chữ đỏ cổ xưa, đại khái là lời thề kết hôn, đều là trò chơi ngẫu nhiên rút thăm.
[Trên đá Tam Sinh có duyên của người.]
[Lâu lâu dài dài, hạnh phúc mĩ mãn.]
Tần Trì Dã nhìn thấy, mở chai nước uống lấy vài ngụm nước.
Thẻ chữ bay xong, hỏi có kết nhân duyên hay không, ấn phải là có thể trao nhẫn. Tần Trì Dã đã sớm đặt bình nước xuống, bàn tay không tự chủ xoa lên người, chạm vào ba lô, lấy chiếc nhẫn ra.
Chiếc nhẫn trao đổi trở thành tơ hồng, quấn quanh ngón áp út của đôi bên, cho đến khi hôn lễ thành công.
Tơ hồng biến thành một chiếc nhẫn.
“Được rồi, chúng ta có thể cùng nhau ấp trứng.” Bùi Lĩnh cười nói.
Tần Trì Dã: “Chờ một chút.”
“?”
“Bùm!”
Toàn bộ quảng trường là tiếng vang của pháo hoa, khắp bầu trời đều là những cánh hoa hồng tươi đẹp.
Kênh chung: [Người chơi Thiên Trì Nhất Khoát tặng 99 trận mưa hồng lãng mạn cho Vợ Của Thiên Trì Nhất Khoát~]
Mic của toàn kênh: [Thiên Trì đại thần và vợ cậu ta mới kết hôn?]
[Mẹ kiếp 99 cơn mưa hoa hồng, quá giàu có rồi đó.]
[Lãng mạn của những người giàu có, cung kính.]
[Thật lãng mạn nhaaaaaaaaaaa !]
[Một cơn mưa hoa hồng rơi trong ba phút, xin hỏi 99 trận thì bao lâu, tôi chưa từng nhìn thấy.]
[Tính như vậy sao? Thành thật mà nói, tôi cũng chưa bao giờ thấy 99 cơn mưa hoa hồng.]
Bùi Lĩnh nhìn toàn bộ cánh hoa hồng trên màn hình, dường như nghe được tiếng hít thở của Tần Trì Dã ở trong mic, cũng giống như nhìn thấy dáng vẻ của Tần Trì Dã ở trước màn hình máy tính.
Hẳn là có chút căng thẳng. Vừa rồi trùm trường cũng uống bao nhiêu ngụm nước.
“Tần Trì Dã.” Bùi Lĩnh cười rất vui vẻ, rõ ràng chỉ là kết hôn trong trò chơi, ban đầu cũng chỉ là muốn trêu chọc trùm trường đầu óc chậm chạp nhưng hiện tại hình như có chút không giống.
“Cảm ơn cậu, tôi thích nó lắm.”
Bùi Lĩnh vừa vui vẻ bổ sung chút xíu: “Chồng ơi ~” giọng điệu rất đáng yêu.
“Không cần khách sáo.” Tần Trì Dã nói xong, nghe được xưng hô cuối cùng, lỗ tai nóng hầm hập vội vàng tháo tai nghe ra, ra sức xoa một hồi, giật giật môi ——
Đờ mờ.
Bùi Lĩnh: “Có chuyện gì vậy?”
“Tôi, tôi bị đổ nước.” Tần Trì Dã đứng lên dọn dẹp đống lộn xộn.
Chai nước đó không còn nhiều, chỉ là bầu không khí vừa rồi đã biến mất.
Tần Trì Dã chán nản.
“Trứng rồng tôi để chỗ cậu trước, tôi đi ngủ đây.” Bùi Lĩnh duỗi lưng, hôm nay siêu hạnh phúc, nói: “Nếu như quả trứng có gì cậu cứ tìm tôi, thiếu cái gì chúng ta cùng nhau mua.”
Tần Trì Dã: “Biết rồi.”
“Được rồi, tôi off đây, bái bai ~”
“Ngủ ngon.”
Tài khoản game của Bùi Lĩnh đã tắt, offline rồi. Tần Trì Dã nhìn chằm chằm tài khoản của Bùi Lĩnh một lúc lâu, mở ba lô của mình ra, cột thông tin tài khoản của hắn, phía sau tên của Thiên Trì Nhất Khoát có một trái tim đỏ.
Đã kết hôn.
Hắn và Bùi Lĩnh thật sự ——
Tần Trì Dã lại cảm thấy nóng nực.
[Vợ của ngài Vợ Của Thiên Trì Nhất Khoát đã gửi gắm trứng rồng ở chỗ này của ngài, xin hỏi có tiếp nhận không?]
Tần Trì Dã không ấn, quyết định đi lấy nước, sau đó lại đi tắm, trở về mới chậm rãi ấp trứng. Đây là trứng rồng của hắn và Bùi Lĩnh ——
“Đệt.”
Giọng nói của Tần Trì Dã bất giác hưng phấn lại có chút kìm nén tiếng chửi thể, chủ yếu là phát tiết cảm xúc, cũng không phải thật sự mắng người, ai cũng có thể nghe ra sự khác biệt.
Bước chân nhẹ nhàng, khóe miệng nhếch lên, đi xuống cầu thang.
Trong mic im lặng.
Hồi lâu, Chu Hiện mới lên tiếng: “Anh Tần và Bùi Lĩnh có phải off hết rồi không? Nhưng mà anh Tần vẫn còn onl, chúng ta còn chơi không?”
Trương Gia Kỳ: “Nếu muốn giữ mạng thì bây giờ off luôn đi, tối nay nhất định đừng xuất hiện.”
Cậu ta sợ anh Dã ngoảnh đầu nhớ lại, thẹn quá hóa giận giết hết bọn họ.
Còn có vừa nãy có phải anh Dã gọi là Bùi Lĩnh là vợ không nhỉ?
Thật ra cũng không nghe rõ, hình như là có, giọng nói rất nhỏ nhưng Trương Gia Kỳ cảm thấy chắc chắn phải. Ngoại trừ anh Dã ra, ai dám gọi Bùi Lĩnh như vậy.
Trương Gia Kỳ sợ run cả người, ngứa ngáy khó chịu. Anh Dã hôm nay không còn là anh Dã ngày xưa nữa, thế mà còn mua mưa hoa hồng, lại còn mua nhẫn, lại thật sự đồng ý kết hôn, lại còn chủ động đảm nhận ấp trứng rồng ——
“Anh dâu quá đỉnh.” Trương Gia Kỳ ngơ ngơ ngác ngác hoảng hốt offline.
Sau này trêu chọc ai cũng không nên trêu chọc Bùi Lĩnh, chỉ mới bao lâu đã bắt được anh Dã trong trò chơi, ngoài đời còn bao xa ta?
Chu Hiện vừa thấy Trương Gia Kỳ chuồn đi cũng lập tức offline. Thật ra cậu ta vẫn muốn chơi nữa, hôm nay mở rương kho báu hai người bọn họ phân chia đá quý, có thể chế tạo vũ khí ——
Nhưng không biết tại sao, cảm thấy không xuất hiện trong mic sẽ tốt hơn.
Phòng tắm trên tầng hai.
Tần Trì Dã ngâm nga bài hát, nhanh chóng tắm xong, tùy tiện mặc một bộ quần đùi áo thun đi ra ngoài, nghiêm túc ngồi ở trước bàn máy tính, rất trịnh trọng ấn hai chữ tiếp nhận.
Ấp trứng rồng, cần phải mua máy ấp trứng.
Đắt nhất!
[Trứng rồng của ngài và Vợ Của Thiên Trì Nhất Khoát đang được ấp ~]
Tần Trì Dã nhìn chằm chằm màn hình, xoa xoa mặt, đọc ra hai chữ vừa rồi.
“Vợ ơi.”
Bùi Lĩnh gọi hắn là chồng ơi, hai người họ đã kết hôn, đã nói chơi trò chơi phải nhập vai, gọi vợ cũng không có gì.
Lần sau chơi với Bùi Lĩnh, có thể thử gọi xem sao.
Không sao đâu, Tần Trì Dã!
–
Biệt thự nhà họ Bùi.
Bùi Lĩnh nằm trên giường vui vẻ lăn lộn, hai mắt long lanh có thần, mang theo ý cười vui vẻ.
Tần Trì Dã vừa rồi nhất định muốn gọi cậu là vợ!
Ngốc muốn chết.
Ngoài miệng Bùi Lĩnh nói như vậy nhưng trên mặt lại nở nụ cười. Bởi vì vừa rồi quá hưng phấn, cho nên cậu sớm offline. Hôm nay đã quá đột ngột rồi, phải từ từ thôi, cậu cũng phải chậm rãi.
Vì vậy, Bùi Lĩnh lấy điện thoại di động ra, mở diễn đàn đề thi.
Quyết định battle với mọi người, sau đó bình tĩnh rồi mới đi ngủ.
… Cũng không biết Tần Trì Dã có ấp trứng rồng của bọn họ hay không.
Tác giả có lời muốn nói:
Đây là mối tình đầu của cả hai người, nói chuyện yêu đương đều là phong cách của học sinh tiểu học.