Tần Trì Dã cuộn người thành một tư thế vặn vẹo. Có thể là vì đau quá, trong lúc giãy giụa ngũ quan của hắn cũng thêm dữ dằn.

Dù là như vậy cũng cực kì đẹp trai, lại còn rất dễ thương.

“Làm gì đấy?” Bùi Lĩnh hỏi.

Tần Trì Dã phát hiện Bùi Lĩnh đang nhìn mình, người đang giãy giụa lập tức cứng đờ, nét mặt hung dữ cũng từ từ buông lỏng, thể hiện dáng vẻ “ông đây mặc kệ dù sao ông vẫn rất ngầu’, nói, “Chẳng làm gì.”

“…Tần Trì Dã, nói chuyện hẳn hoi.” Bùi Lĩnh đặt sách xuống giường.

Tấm lưng cứng ngắc của Tần Trì Dã lập tức áp vào tường, ngoài mặt lộ ra vẻ bình tĩnh có chút phòng bị căng thẳng, “Cậu muốn làm gì?”

“…”

Bùi Lĩnh tức đến mức bật cười: “Gọi Bồi Tiền tỉnh dậy, nếu không thì cậu tưởng là gì?”

Tần Trì Dã: Tôi còn tưởng cậu muốn lên giường——

“Không có gì.” Tần Trì Dã lạnh lùng nói xong, nhớ ra chuyện của nhóc mập, nói: “Để tôi đánh thức, tên là gì?”

Bùi Lĩnh không trả lời, trầm mặc đứng bên cạnh giường từ trên cao nhìn xuống Tần Trì Dã đang biết rõ còn hỏi.

“Ồ, Tiểu Bồi Tiền.” Trùm trường mất hết mặt mũi tự hỏi tự trả lời.

“Vậy cậu gọi đi.” Bùi Lĩnh thu dọn quần áo cho em trai.

Tiểu Bồi Tiền ngủ rất là ngon lành, nhóc đang ở trên giường của anh trai đó ~

Còn dùng cốc nước của anh trai uống nước đó~

Mang theo vui vẻ chìm vào giấc ngủ, tuy rằng có lẽ ngủ không tới hai tiếng nhưng hôm nay Bồi Tiền bị giày vò một hồi, lại không ngừng vui vẻ nên ngủ vẫn rất nhanh rất ngon.

Khuôn mặt bị véo, Tiểu Bồi Tiền vừa tỉnh dậy vẫn còn hơi mờ hồ, sau đó thì nhìn thấy——

“Á!”

Tiểu Bồi Tiền kêu lên một tiếng, cả khuôn mặt đầy thịt viết rõ hai chữ ‘tỉnh táo’!

Tần Trì Dã chuẩn bị xong tư thế, híp mắt, khóe miệng giật một cái, nói: “Nhóc mập, ngủ ngon không?”

“!” Tiểu Bồi Tiền hoảng hốt tìm anh trai.

Bùi Lĩnh sờ đầu em trai một cái, “Anh ở đây.”

Tiểu Bồi Tiền nghe thấy giọng nói của anh trai thì bình tĩnh lại, đôi mắt tròn xoe lại nhìn xuống giường.

“Anh hai, sao cái anh này lại ở trên giường của anh?”

“Đương nhiên là vì anh và anh trai nhóc có quan hệ siêu tốt!” Tần Trì Dã trả lời trước một bước.

Tiểu Bồi Tiền: ! Shock !

Nhóc con vừa mới tỉnh dậy, đầu còn hơi mơ màng, cho dù là Tiểu Bồi Tiền lạnh lợi của ngày thường cũng kém không bao nhiêu, trên mặt cũng chỉ có thể phản chiếu một tia cảm xúc, tóc dựng thẳng ở trên đầu cũng ngẩn ra.

Bùi Lĩnh quá lười để làm người hòa giải cho hai người họ, tiếp lời Tần Trì Dã: “Nếu hai ta có mối quan hệ tốt như vậy, em trai tôi giao cho cậu chăm sóc đấy, làm phiền cậu mặc quần áo cho thằng bé.”

“?” Tần Trì Dã nhướng mày, không tình nguyện lắm, “Tôi không muốn.”

“Cậu ngủ trên giường của tôi, giờ nói không mà được à? Nhanh lên.” Bùi Lĩnh không phải đang thượng lượng cùng trùm trường.

Tần Trì Dã: … cầm lấy quần áo. Hắn vừa động đậy, cả người lại bắt đầu vặn vẹo, không kiềm chế được biểu cảm gương mặt, nhe răng trợn mắt vì đâu.

Tiểu Bồi Tiền vốn dĩ không vui, đang cực kỳ tủi thân nhưng khi nhìn thấy cái anh này như vậy, đôi má toàn thịt của nhóc con run lên cười to.

“Nhóc thúi này.”

“Tiền Tiền không phải là nhóc thúi ,Tiền Tiền rất thơm đó.”

“Em thơm ngào ngạt luôn đó.”

Tiểu Bồi Tiền nói hai lần, lần cuối cùng còn nhấn mạnh, nói xong còn gật đầu bảo đảm. Tần Trì Dã tê chân, căn bản là không cách nào hơn thua với thằng nhóc này, Bùi Lĩnh thì đứng bên cạnh mỉm cười. , “Trùm trường, có cần giúp không?”

“Không cần.” Tần Trì Dã nghiến răng nghiến lợi, lại nói: “Có phải cậu đang cười nhạo tôi không?”

Bùi Lĩnh cười híp mắt: “Biểu hiện rất rõ ràng à?”

Tần Trì Dã muốn chửi thề nhưng chưa kịp thốt ra thì nhìn thấy nhóc con ngồi bên cạnh cho nên đành phải nhịn. Bùi Lĩnh đã nói như vậy rồi, đương nhiên hắn không thể cứ thế nhận thua được.

Không phải chỉ là mặc quần áo cho trẻ con thôi sao.

Mặc.

Tần Trì Dã động đậy được tay chân, cầm lấy quần áo bắt đầu mặc cho Bồi Tiền. Bồi Tiền cũng ngoan ngoãn duỗi tay ra, còn nhắc nhở: “Anh ơi, không thoải mái.”

“Gì?” Tần Trì Dã vẫn tiếp tục

Tiểu Bồi Tiền quay đầu nhìn anh trai kiện cáo: “Cưa cưa, tay áo chặt quá, Tiền Tiền khó chịu.”

“Nghe thấy chưa, Tần Trì Dã.” Bùi Lĩnh lên giọng chỉ dẫn, “Vuốt thẳng tay áo trước rồi mới mặc áo khoác.”

Trùm trường nghiến răng nghiến lợi, “…Biết rồi.”

Hì hà hì hục mãi cũng mặc đồ xong, Tần Trì Dã khó chịu, Tiểu Bồi Tiền cũng khó chịu, vẻ mặt đáng thương ngồi ở trên giường, Bùi Lĩnh buồn cười nói: “Lần sau để anh mặc cho em.”

“Được ạ!”

Bùi Lĩnh bên này vừa thu dọn xong cho Tiểu Bồi Tiền xong thì cha cậu gọi điện thoại. Cuộc họp phụ huynh đã kết thúc, ông hỏi Tiểu Bồi Tiền ở đâu, cùng nhau về nhà.

Hôm nay là thứ Sáu, vừa đúng lúc về nhà nghỉ cuối tuần.

“Con đang ở ký túc xá với Bồi Tiền, mười phút nữa.” Bùi Lĩnh chưa kịp nói xong thì nghe thấy đầu dây bên kia cha cậu hàn huyên cười đùa cùng người khác: “Đúng vậy, tôi là bố của Bùi Lĩnh, đúng đúng, chính là bố của Bùi Lĩnh hạng nhất khối. “

Bùi Lĩnh: …

“Con trai, papi không nói nữa, gặp nhau dưới lầu tòa nhà dạy học của các con, không cần vội con từ từ tới.” Bùi Hồng Hào vội vội vàng vàng cúp điện thoại, chỗ ông còn chưa xong việc đâu.

Đối phương là phụ huynh của lớp 11-1. Họp phụ huynh kết thúc, từ phía xa nhìn thấy một cặp vợ chồng đang đứng dưới tầng tòa nhà dạy học, bên cạnh có phụ huynh từ 11-2 đi ra nói đó là bố mẹ của Bùi Lĩnh hạng nhất.

Tất nhiên là phải gặp mặt rồi.

Học sinh lớp 11-2 giành lấy hạng Nhất thắng là lớp 11-1, phải nhìn một cái mới được.

“Chào bố Bùi Lĩnh, mẹ Bùi Lĩnh.”

Bùi Hồng Hào: “Xin chào, xin chào.”

Lý Văn Lệ muốn giải thích nhưng tất cả mọi người đều nhiệt tình, không bao lâu lại thành một nhóm nhỏ, mỗi người một lời, làm gì có thời gian để giải thích.

“Chúng tôi là phụ huynh bên 11-1, nghe nói Bùi Lĩnh nhà ông bà cũng vào lớp thi đua rồi.”

“Sau này đều là học sinh lớp thi đua, vẫn phải quan tâm chăm sóc lẫn nhau chứ nhỉ.”

“Đúng vậy, bạn học Bùi Lĩnh thông minh lợi hại, thành tích lớp thi đua đều là hạng nhất, tôi vừa hỏi riêng thầy cô giáo rồi, không hỏi thì không biết, hỏi một cái lại bị dọa một phen.”

Bùi Hồng Hào: ?Thế mà vẫn còn chuyện của lớp thi đua?

Nhưng Bùi Hồng Hào đã ở trong giới kinh doanh nhiều năm, cho dù không biết nhưng sắc mặt của ông rất ổn định, có thể thoải mái trò chuyện, “Đúng vậy, Tiểu Lĩnh thích làm đề, nền tảng đã vững chắc rồi nên nó thích làm những thử thách khó hơn. “

“Đứa nhỏ này thông minh, học cái gì cũng nhanh, không thích những thứ đơn giản.” Lý Văn Lệ hợp tác.

Ký túc xá.

Tiểu Bồi Tiền đi theo anh trai, mặc bộ đồ vest chưa cài hết cúc, tóc tai bù xù, trên tay ôm cặp sách của anh trai, chậm rãi bước xuống bậc thang.

Bùi Lĩnh dừng lại, tay cầm đồ mặc cần giặt, quay đầu lại hỏi: “Có nổi không?”

“Được mà.” Tiểu Bồi Tiền gật đầu khẳng định, lon ton đuổi theo.

Khi đến đây, Bồi Tiền vẫn rất đáng tiền. Từ một cậu chủ nhỏ nhà giàu, bây giờ tỉnh dậy từ giường ở ký túc xá của anh trai, dáng vẻ lại không đáng tiền như lúc đầu.

Nhưng mà dễ thương hơn rồi.

Dưới lầu ký túc xá có một bạn học quay về. Bùi Lĩnh cũng coi như là người có danh tiếng trong khối 11, bạn học ai nấy đều nhận ra nhưng trước đây không ai chào hỏi Bùi Lĩnh, chủ yếu là không cùng lớp. Thanh danh của Bùi Lĩnh cũng vang xa, đã học thần lại thêm vào đó là đã từng tiễn một bạn học vào đồn cảnh sát. Tốt có xấu có, nói chung là đủ các loại đồn đại.

“Bùi thần, em trai của cậu à?” Có người đầu tiên lên tiếng.

Bùi Lĩnh nhìn vị bạn học này, không quen, nhưng mà không quan trọng.

Các bạn học này rất có mắt nhìn.

“Ừ, em trai tôi.”

Tiểu Bồi Tiền gật gật đầu, ngoan ngoãn chào hỏi: “Em chào anh ạ.”

“Em trai cậu đáng yêu ghê.” Bạn học nam không tự chủ khen một câu. Em trai của Bùi Lĩnh đúng là rất đáng yêu, lại tròn vo. Sau đó cậu ta vừa nghiêng đầu liền nhìn thấy trùm trường đang đứng trên bậc thang, nhìn cậu ta rất không vừa mắt.

Bạn học: …

Đây, cậu ta không đắc tội với trùm trường đúng không?

“Tôi, tôi đi trước đây.” Bạn học nhanh chóng chạy đi.

Bùi Lĩnh nhận thấy vẻ mặt của bạn học không đúng lắm, vừa nghiêng đầu quả nhiên nhìn thấy Tần Trì Dã đã thay xong quần áo.

“Không phải cậu nói không về nhà à?”

Vừa mới dọn dẹp xong trong ký túc xá, Tần Trì Dã biết Bùi Lĩnh và Bồi Tiền phải đi cho nên quay lại ký túc.

“Không quay về.” Tần Trì Dã đi tới, tức giận vò đầu nhóc con, tức đến nổ tóc gáy, mới nói: “Ai cũng gọi ngọt như thế, vừa nãy mất công mặc quần áo cho nhóc rồi.”

Tiểu Bồi Tiền ôm cặp sách trên tay, không có tay che tóc, phồng má tức giận nói: “Anh là cái đồ xấu xa!”

“Người vừa rồi mới là kẻ xấu, anh không phải.” Tần Trì Dã buông tay, quay đầu nhìn Bùi Lĩnh nói, “Nhà họ Chu cũng không phải nhà tôi.”

“Đi thôi. Tôi tiễn cậu.” Không đợi Bùi Lĩnh lên tiếng, Tần Trì Dã đã giật lấy chiếc túi trên tay Bùi Lĩnh trước, đi xuống được vài bước đã bất mãn hỏi: “Ai gọi cậu là Bùi thần cậu cũng phản ứng à? Sao lại giống với em trai cậu thế, gặp ai cũng gọi anh này anh kia. “

Bùi Lĩnh: “…”

“Cậu cũng có thể gọi tôi là Bùi thần, tôi không để ngại đâu.”

Tần Trì Dã không nói lời nào, lúc rời khỏi ký túc xá lại không nhịn được nói: “Ai cũng có thể gọi.”

Tần Trì Dã dây dưa này! Bùi Lĩnh vui vẻ, nói: “Vậy cậu muốn gọi là gì? Trước kia cậu gọi tôi hoa khôi Bùi, chưa ai gọi qua.”

“Không phải cậu không cho tôi gọi như vậy à, gọi cái liền tức giận.” Tần Trì Dã nói thì nói vậy nhưng tâm trạng không vui lúc nãy đã đỡ hơn rồi.

Cả trường đều có thể gọi Bùi Lĩnh là Bùi thần, nhưng trừ hắn, không ai gọi là hoa khôi Bùi Lĩnh.

“Nhưng cái này không thể gọi trước mặt mọi người.” Tần Trì Dã đi lên phía trước, quay đầu nhìn thoáng hai anh em ở phía sau, nhặt cặp sách từ trong tay nhóc béo lên.

Tiểu Bồi Tiền: ?

Bởi vì tốc độ của Tần Trì Dã quá nhanh, khi Tiểu Bồi Tiền phản ứng được thì cặp sách của anh trai trong ngực “đùng” một cái đã biến mất rồi. Cánh tay trống rỗng, hạnh phúc tiêu tan.

“Cưa cưa ~” Tiểu Bồi Tiền đáng thương nhõng nhẽo.

Bùi Lĩnh đỡ trán, cậu biết rằng Tần Trì Dã là có lòng tốt giúp đỡ.

“Cậu đưa cặp sách cho Bồi Tiền đi.”

Tần Trì Dã phản ứng lại, thằng nhóc béo này đúng là dính lấy Bùi Lĩnh, một tay ôm cặp sách, nói: “Gọi anh là gì?”

“Anh ơi.” Tiểu Bồi Tiền háo hức, nhìn cặp sách trả lời.

Tần Trì Dã cầm cặp sách lắc lắc trước mặt Bồi Tiền, “Sau này gọi anh là anh trai, hiểu chưa ?”

“Anh, anh trai.” Tiểu Bồi Tiền tủi thân trả lời.

Bùi Lĩnh trừng mắt nhìn TầnTrì Dã, Tần Trì Dã lại nhét cặp sách vào ngực nhóc mập, nói: “Đừng có ai cũng gọi anh này anh kia, dễ bị lừa đi mất đấy.”

“Em mới không có, em siêu thông minh.” Tiểu Bồi Tiền ôm chặt cặp sách của anh trai, lớn tiếng trả lời.

Nhóc con tức giận nói thêm: “Em giống như anh hai, đều thông minh!”

Tần Trì Dã giơ bàn tay trống không lên, Tiểu Bồi Tiền ôm cặp sách núp sau lưng anh hai, ló đầu ra, phồng má tức giận nói: “Anh trai!”

“Biểu hiện không tồi.” Tần Trì Dã tay không vỗ vỗ đầu đứa nhỏ, “Em trai của cậu rất là đáng yêu đó.”

Bùi Lĩnh liếc nhìn Tần Trì Dã, bắt nạt bọn trẻ con mẫu giáo, trùm trường giỏi lắm rồi đấy.

“Đương nhiên, em trai tôi giống tôi, có thể không đáng yêu à?”

Tiểu Bồi Tiền vui vẻ xỉu luôn, lon ton chạy đi, ôm lấy cặp sách vô cùng tự hào, còn rộng lượng tha thứ cho ‘việc ác’ vừa rồi của Tần Trì Dã, nói: “Đúng vậy đó, em và anh trai là anh em hôn hôn đó~”

“…Nhóc phải nói là anh em ruột thịt, đọc theo anh, anh em ruột thịt.”

“Anh em hôn hôn.”

“Ruột – thịt.”

“Em trai hôn hôn a.”

Tần Trì Dã phản ứng lại, “Em trai cậu cố ý đấy à?”

Bùi Lĩnh mỉm cười, “Cậu đoán xem, anh em hôn hôn.”

“…Không đoán.” Tần Trì Dã thu hồi ánh mắt, hôn cái gì mà hôn anh em.[1]

Xa xa dưới tòa nhà dạy học, một đám người đang tụ tập ở đó. Xuyên qua kẽ hở Bùi Lĩnh có thể nhìn thấy mẹ kế của mình đưa tay lên định vén tóc. Chiếc đồng hồ kim cương trên cổ tay bà tỏa sáng rực rỡ nhưng cũng không bằng tiếng cười giòn giã của cặp vợ chồng.

“Bố của Bùi Lĩnh và mẹ của Bùi Lĩnh thực sự quá ưu tú, chúng tôi tôi làm cha mẹ phải học hỏi nhiều.”

“Phải đó, vừa trò chuyện với bố của Bùi Lĩnh xong tôi cũng học được chút ít.”

“Trước hết đừng tạo áp lực cho bọn trẻ.”

“Mẹ của Bùi Lĩnh có thể thêm WeChat không?”

Bùi Hồng Hào cực kỳ rất vui vẻ, ai đến cũng không từ chối trao đổi kinh nghiệm học tập của con cái, Lý Văn Lệ cũng rất nhiệt tình, sau đó liền nghe thấy một tiếng: “Cha!”

Bùi Lĩnh đi tới.

Vừa rồi mọi người đều gọi bà là mẹ Bùi Lĩnh, Bùi Lĩnh chắc hẳn đã nghe được rồi?

Bàn tay đang cầm điện thoại của Lý Văn Lệ run run, nụ cười rạng rỡ trên mặt cũng đông cứng lại, có chút lo lắng sợ hãi, giải thích: “Tiểu Lĩnh ——”

“Mẹ.” Nhìn thấy vẻ hoảng hốt và sợ hãi trong mắt mẹ kế, Bùi Lĩnh tự nhiên mở miệng gọi ra xưng hô này.

Ở thế giới trước đây của cậu, có cha mẹ thực ra không khác gì không có cha mẹ.

Bây giờ ở thế giới này, khoảnh khắc này, cái gì cũng đều có rồi.

Cũng chẳng phải việc gì khó.

Đặc biệt là khi nhìn thấy những nếp nhăn quanh khóe mắt của Lý Văn Lệ xuất hiện khi bà cười lên.

Rất tốt đấy chứ.

Tác giả có lời muốn nói:

Tần Trì Dã: Gì mà anh em hôn hôn, nói xàm hết [nhưng trong lòng thoải mái muốn chết]

Chú thích:

[1] Raw: Tiểu Bồi Tiền đọc là “thân thân huynh đệ”, Tần Trì Dã sửa lại “thân sinh huynh đệ”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play