“Đây là chỗ cậu nói hả?”
Bùi Lĩnh đứng ở góc tường ngẩng đầu lên hỏi.
Đây là góc tây nam của tòa nhà tổng hợp. Những tán cây được cắt tỉa cần thận, còn có một cái cây dựa vào tường, tường rất cao, mà điều quan trọng là chỗ này ở ngay cửa sổ.
Tòa nhà lớn có tổng cộng năm tầng, chỉ cần có người đứng ở cửa sổ cố định ở mỗi tầng thì có thể thấy ở dưới góc tường có học sinh hay không nhưng vì cái cây này phát triển quá tươi tốt, khi lật tán cây lên rồi ngồi vào góc tường thì sẽ bị che khuất lại.
Nói thế nào nhỉ, đây chính là chỗ núp tuyệt vời đó.
Lúc này, Tần Trì Dã ngồi dựa vào tường nơi có bóng cây che lại, duỗi hai đôi chân dài ra, cúi đầu nói: “Dưới đèn thì tối, hiểu chưa?”
Bùi Lĩnh: …
“Tần Trì Dã, cậu tuyệt thật đó!”
“…Cậu đang khen tôi thật hay đang nói móc tôi vậy?” Tần Trì Dã ngồi trên tường nói với giọng điệu không chắc chắn.
Bùi Lĩnh bèn nhấn mạnh: “Khen cậu, cậu tuyệt lắm.”
Tần Trì Dã vui vẻ: “Đừng nói nhảm nữa, tôi kéo cậu lên. Chỗ này rất gần với tòa nhà dạy học, sau này cậu muốn chơi game thì chúng ta chỉ cần đến đây trèo tường là được.”
Bùi Lĩnh nghiến răng, nhưng lại có hơi buồn cười, cậu nói gì Tần Trì Dã cũng tin hết.
“Cậu kéo tôi lên.”
Các hàng cửa sổ đối diện nhau, chỉ cần có giáo viên hoặc bạn học nào đứng ở cửa sổ đều có thể thấy cậu đang trèo tường vào giữa ban ngày ban mặt. Bầu không khí như vậy khiến Bùi Lĩnh rất phấn khích.
Trước đây cậu cũng là “học sinh ngoan”, “học sinh giỏi” trong lời của thầy cô và các bạn, không phải là vì cậu ngụy trang giỏi mà là vì lúc ở trường các bạn trong lớp đều đang học, bầu không khí cứ hệt như bên lớp 1 vậy, lúc vào học rồi thì tan tiết tan trường gì họ cũng đều đang học.
Ngoài việc học ra cũng chẳng có gì khác để làm, chẳng có ai chơi game, trèo tường hay làm những việc mà học sinh “hư” hay làm cả.
Trước đây cậu cũng thấy như vậy rất bình thường, nhưng khi đổi sang một thế giới thì có những điều mới mẻ rồi, có những người bạn đồng hành khác nhau xuất hiện, thử thách cậu theo một cách khác, khiến cậu thấy có một sự thú vị rất khác.
“Cậu giẫm chân lên cây đi.” Tần Trì Dã chỉ, cùng lúc đó cũng cúi người vươn hai tay để kéo Bùi Lĩnh ở bên dưới.
Bùi Lĩnh nắm lấy tay Tần Trì Dã, mượn lực rồi linh hoạt trèo lên trên.
“Tay, cánh tay, đau đau đau.”
Tần Trì Dã nghe Bùi Lĩnh nói đau bèn dùng hết sức kéo cậu lên luôn. Bùi Lĩnh ngồi trên tường trừng mắt với Tần Trì Dã: “Tôi đã nói đau rồi mà, cánh tay như muốn đứt ra đây này.”
“Nếu ban nãy tôi mà thả lỏng tay là cậu rơi phát một.” Tần Trì Dã nói xong, thấy Bùi Lĩnh xoa xoa cánh tay có hơi áy náy nói: “Đau thật hả? Để tôi xem xem.”
Bùi Lĩnh xoay sang một bên, kéo đồng phục xuống. Cậu mặc một chiếc áo thun tay ngắn bên trong và áo khoác đồng phục của trường bên ngoài, vừa vén lên liền đưa cánh tay cho Tần Trì Dã xem.
“Cậu nhìn đi, đỏ hết lên rồi này.”
Nắng chiều xuyên qua kẽ lá, ánh nắng mặt trời rực rỡ chiếu lên cánh tay Bùi Lĩnh.
Rất trắng, nhỏ nhắn và mềm mại, Tần Trì Dã thấy nhiệt độ hơi tăng lên, bất giác nuốt nước bọt. Hắn không dám đụng vào tay Bùi Lĩnh, cũng không biết vì sao bản thân lại không dám, có lẽ là sợ bản thân sẽ làm Bùi Lĩnh đau.
“Có hơi đỏ thật –“ Tần Trì Dã còn chưa nói xong đã bị cánh tay của Bùi Lĩnh hấp dẫn, bèn vội quay đầu nói: “Trời lạnh thế này cậu mau mặc áo vào đi, chết cóng bây giờ.”
Bùi Lĩnh: Cười chết mất.
Tần Trì Dã, cậu có biết tai cậu đang đỏ hết lên rồi không hả!
Nhìn cánh tay thôi mà cũng đỏ mặt nữa chứ!
“Tôi biết rồi, chỉ là tôi thấy có hơi nóng thôi.” Bùi Lĩnh giả vờ không biết Tần Trì Dã đang ngại, cho trùm trường mặt mũi, mặc áo đồng phục lại rồi kéo dây kéo lên đến cổ, cười hì hì nói: “Này cậu nói xem, hai chúng ta ngồi ở đây có khi nào sẽ bị mấy thầy cô phát hiện không?”
Chủ đề cuộc trò chuyện đã chuyển đến vấn đề này.
Tần Trì Dã cảm thấy hơi nóng đã bớt đi phần nào, nghiêm túc nói: “Không bao giờ.”
“Cho dù bị phát hiện thì cậu cũng không cần sợ, cứ đổ hết lên đầu tôi là được.”
Bùi Lĩnh lắc lắc chân, nói: “Vậy tôi sẽ nói là cậu bắt cóc tôi, ép tôi trèo lên đầu tường ngồi cùng nhau nói chuyện, ép tôi hẹn hò với cậu –“
“Hẹn cái gì!” Tần Trì Dã nóng nảy, không nhìn vào mặt Bùi Lĩnh mà nhìn thẳng về phía trước nói: “Chúng ta không phải đang hẹn hò, cậu đừng có nói bậy.”
Bùi Lĩnh ngoan ngoãn gật đầu: “À tôi hiểu rồi, vậy chúng ta đang làm gì nhỉ?” Bùi Lĩnh tỏ vẻ như đang rất tò mò hiếu kì muốn biết.
Tần Trì Dã: …
Hoảng rồi hoảng rồi, không tìm ra từ ngữ nào chính xác để nói cả.
Hắn và Trương Gia Kỳ, Chu Hiện đã trèo tường rất nhiều lần, cũng cùng nhau ăn cơm rất nhiều lần, nhưng trước đây hắn chưa từng gặp phải vấn đề tương tự với hai người họ. Anh em tốt đi ăn cơm, trèo tường cùng nhau không phải là một chuyện rất bình thường à, sao đến lượt Bùi Lĩnh lại có nhiều vấn đề như vậy chứ.
Tần Trì Dã nghiêm túc suy nghĩ, hắn nghĩ không ra câu trả lời, nhưng mà…
Cũng không phải là do Bùi Lĩnh có nhiều vấn đề, vốn dĩ cậu ấy là học sinh ngoan, học sinh ngoan mới chính là vấn đề, không thể trách Bùi Lĩnh được.
Nhưng Tần Trì Dã cũng chẳng thử nghĩ xem vì sao trước giờ hắn đều không qua lại với học sinh ngoan, chứ đừng nói tới mấy người học sinh ngoan mà còn có nhiều vấn đề thế này. Lúc nào hắn cũng muốn tránh họ càng xa càng tốt, trực tiếp hơn là hoàn toàn mặc kệ bọn họ.
“Ồ, tôi biết rồi.” Bùi Lĩnh quay đầu nhìn Tần Trì Dã, còn vươn tay khoác vai Tần Trì Dã nữa. Cả người Tần Trì Dã cứng đờ, vô thức hất tay Bùi Lĩnh ra, hắn không thích người khác đụng vào người mình—
“Cậu đừng nhúc nhích, tay tôi đau.”
Giọng điệu Bùi Lĩnh có hơi tủi thân.
Nghe vậy Tần Trì Dã không nhúc nhích nữa, hắn cảm nhận được trọng lượng của cánh tay trên vai mình – không nặng, thật ra rất nhẹ, cứ như kẹo bông gòn ấy, không nặng một tí nào.
Bùi Lĩnh rất gầy.
Trong đầu Tần Trì Dã nghĩ ngợi lung tung, hai người dựa vào nhau, hơi ấm truyền đến da thịt qua bộ đồng phục. Thật ra cũng không đáng ghét lắm. Tần Trì Dã thầm nghĩ.
Hắn không thích người khác đụng vào người mình, nhưng Bùi Lĩnh làm vậy cũng không khó chịu lắm.
“Haha.” Bùi Lĩnh đắc ý nói: “Khoác vai nhau là anh em tốt.”
Hi hi hi.
Tần Trì Dã ngồi thẳng dậy, lưng cứng đờ.
Bùi Lĩnh mừng thầm, hình như ban đầu cũng chỉ vì Tần Trì Dã đẹp trai rất hợp với mắt thẩm mỹ của cậu, còn bây giờ thì —
Cậu lén nhìn Tần Trì Dã.
Vẫn rất đẹp trai, chỉ là cậu không đơn giản thưởng thức vẻ đẹp trai của hắn mà còn có thêm chút gì đó rất khác.
“Gì mà –“ Anh em tốt. Tần Trì Dã ngừng lại không nói tiếp, giọng điệu có hơi không thoải mái, nhưng hình như Bùi Lĩnh cũng không nói gì sai.
Bùi Lĩnh tiếp tục duy trì tư thế này thật ra cũng mấy thoải mái lắm. Xương và cơ bắp của Tần Trì Dã rất cứng, hắn lại cao hơn cậu nhưng mà Bùi Lĩnh vô cùng vui vẻ, hơn nữa chỉ cần quay đầu là sẽ thấy được Trì Dã đang hơi không thoải mái vì “anh em tốt”, cậu càng vui hơn.
Đung đưa hai chân.
Hai người đều không nói gì, bầu không khí yên lặng nhưng lại không hề gượng gạo. Hai người cùng nhau tận hưởng ánh nắng chiều xuyên qua hàng cây, nắng không gắt, rất thoải mái.
Một lúc lâu sau.
“Cũng gần đến giờ rồi, tôi đi đón Tiểu Bồi Tiền đây.” Bùi Lĩnh nhớ đến em trai, quay đầu nhìn Tần Trì Dã: “Cậu muốn ở đây ngồi thêm một lúc hả?”
Hai người họ đang khoác vai nhau nên khi Bùi Lĩnh xoay đầu thì khoảng cách giữa hai người rất gần. Thậm chí Tần Trì Dã còn có thể thấy rõ lông mi rất dài của Bùi Lĩnh, khi nói chuyện lông mi khẽ động khiến tim hắn hơi nảy lên, vô thức lui người về sau.
“Tôi xuống trước.” Tần Trì Dã chống một tay lên, đôi chân thon dài lập tức đáp xuống đất.
Hắn nhảy xuống nhanh như đang chạy trối chết vậy.
Bùi Lĩnh ngồi trên vách tường cười lộ cả lúm đồng tiền, nhìn cậu có hơi xảo quyệt.
“Cậu đỡ tôi xuống đi.”
Tần Trì Dã nhìn cậu đang ngồi trên tường, bàn tay sờ sờ lên ngực, không biết nên đặt ở đâu, nói: “Biết rồi, cậu xuống đi.”
Bùi Lĩnh thấy vậy cũng không chọc nữa, cậu sợ trái tim nhỏ bé của Tần Trì Dã sẽ chịu không nổi mất.
Bạn học Tiểu Lĩnh thật lương thiện mà!
Bùi Lĩnh nắm chặt tay nhảy xuống, Tần Trì Dã đỡ cánh tay của Bùi Lĩnh, hai người tự nhiên tách ra. Bùi Lĩnh phủi đất cát trên mông, tự nhiên nói: “Chúng ta đi thôi.”
“…Được.” Trong lòng Tần Trì Dã có hơi trống rỗng.
Hai người trở về tòa nhà dạy học, cách vách cũng có thể nghe được tiếng vỗ tay, họp phụ huynh mà náo nhiệt đến vậy à?
Bùi Lĩnh có hơi ngớ ra.
Trước đây không có đi họp phụ huynh cho cậu cả. Ở thế giới kia thì giáo viên chủ nhiệm sẽ gọi điện thoại đến nhà- mà đa phần cũng do trợ lý nghe máy thôi. Mẹ của cậu ở nước ngoài, chênh lệch múi giờ nên rất bất tiện, còn ba cậu thì đi làm ăn rất bận, nên chỉ có trợ lý lo chuyện của cậu.
Nhưng sau khi lên cấp Ba thì trợ lý cũng không quản mấy chuyện này nữa.
Cậu học hành ok, nhà cửa cuộc sống cũng ok.
Không biết nấu cơm thì cậu có tiền đi ăn ở nhà ăn, hoặc ăn thức ăn ngoài, hay nhờ người làm, tóm lại sẽ có cách giải quyết thôi.
“…Đều do bản thân Bùi Lĩnh ưu tú sẵn rồi.”
“Anh hai của con giỏi nhất!”
“Thằng bé thông minh từ nhỏ rồi, học gì cũng nhanh cả.”
Bùi Lĩnh cười cười, đôi mắt như phát sáng, nhìn Tần Trì Dã nói: “Là cha và dì của tôi, còn có em trai tôi nữa.”
“Tôi biết.” Tần Trì Dã nói theo thói quen, nhưng sau đó nhận ra hình như không phải Bùi Lĩnh đang giới thiệu với hắn. Tần Trì Dã cũng không rõ, nhưng hắn biết bây giờ Bùi Lĩnh đang rất vui vẻ. Hắn thấy Bùi Lĩnh đang cười, nơi đáy mắt cũng là ý cười rất nhạt nhưng ngoài miệng lại nói: “Phát biểu cũng khá ngông đó.”
Bùi Lĩnh cười chết mất thôi: “Còn thua xa anh Dã mà.”
Bị Bùi Lĩnh trêu chọc như vậy Tần Trì Dã cũng không khó chịu, ngược lại còn thấy mối quan hệ giữa hai người họ rất tốt. Hắn bật cười như thể đang đồng ý với những gì Bùi Lĩnh vừa nói.
Anh Dã rất ngông.
Bùi Lĩnh càng cười tươi hơn.
Tần Trì Dã, cậu trẻ con thật đó.
Bùi Lĩnh đứng trước cửa lớp nói: “Cô Triệu, em đến đón em trai ạ.”
Tất cả phụ huynh của lớp 11-2 vừa mới choáng váng vì sự kết hợp của bộ ba người nhà của em học sinh nhất khối. Tiếng vỗ tay ngừng lại, họ đều đang suy nghĩ, có một số ít phụ huynh đồng ý với phát biểu của người nhà Bùi Lĩnh, còn phần lớn thì lại thấy họ nói sai. Nếu như làm theo những gì phụ huynh Bùi Lĩnh nói thì không cần lo lắng gì cả, chỉ cần cho con cái thoải mái chơi game thì có thể đạt được danh hiệu nhất khối à?
Vẫn phải quản lý con cái cơ chứ.
Đừng nói là gia đình này cố tình nói như vậy rồi âm thầm quản lý con cái, âm thầm học hành nha?
Sau đó Bùi Lĩnh liền đi vào.
Cả phòng này chỉ có mỗi một đứa nhỏ, Bùi Lĩnh lại nói là đến đón em trai, các bậc phụ huynh lập tức phản ứng kịp.
“Cháu là Bùi Lĩnh đúng không?”
“Trời ạ đúng là đứng nhất khối có khác, bạn học Tiểu Lĩnh này vừa nhìn đã biết là rất thông minh.”
“Đẹp trai sáng sủa còn học giỏi nữa.”
Tiểu Bồi Tiền vui vẻ vẫy tay: “Anh hai!”
“Em đón em trai em đi.” Triệu Ngọc vẫy tay, buổi họp phụ huynh hôm nay chỉ cần có thêm dĩa hạt dưa nữa là trở thành tiệc trà luôn rồi.
Bùi Lĩnh đón Tiểu Bồi Tiền, mấy vị phụ huynh khác đều hiếu kì nhìn cậu rồi nói: “Bạn học Tiểu Lĩnh cũng đến rồi, có thể chia sẻ một chút không?”
“Cháu học bài như thế nào vậy? Sao thành tích của cháu lại tốt thế?”
“Đúng rồi, cháu có thể chia sẻ một chút được không? Cũng không làm chậm trễ bao nhiêu thời gian hết.”
Triệu Ngọc:…Thật đau đầu mà, hà cớ gì mọi người phải như thế chứ.
“Vậy Bùi Lĩnh, em chia sẻ một chút đi.”
Cái này cậu biết à nha!
Vậy là bạn học Tiểu Lĩnh rất vui vẻ chia sẻ kinh nghiệm học tập của mình cho mọi người, cậu đứng trên bục giảng, mỉm cười hào phòng sau đó –
À không.
“Thật ra thì cha và dì cháu nói không sai. Cha và dì không tạo áp lực gì cho cháu cả, cũng vì thế nên môi trường học tập của cháu khá thoải mái.” Tối nào cũng nằm trên giường rất thoải mái đọc xong thì đi ngủ thôi.
“Đối với thành tích của cháu họ cũng không có bất kì yêu cầu hay tạo áp lực gì cả.”
Cho dù là kì thi nào thì cậu cũng đứng hạng Nhất.
Các bậc phụ huynh đang chăm chú lắng nghe, vẻ mặt của họ từ hào hứng đến đầy phức tạp.
“Cháu rất biết ơn sự nuông chiều của cha và dì cùng với sự ủng hộ của em trai nữa.” Bùi Lĩnh cười cười, nói tiếp: “Bởi vì môi trường thoải mái như thế nên cháu có một niềm hứng thú, một niềm vui với học tập, cháu thích làm những đề thi mà cháu chưa từng làm qua, thích chinh phục những lĩnh vực kiến thức mà bản thân chưa hiểu rõ, cháu tò mò về rất nhiều thứ.”
Hả?
Mấy phụ huynh ban nãy vẻ mặt còn đang phức tạp khi nghe đến đây thì lại nghiêm túc nghe tiếp.
“Bình thường cháu không muốn làm những bài tập được giao lắm, bởi vì cháu biết rất nhiều thứ. Cháu không biết sự lặp lại như máy móc thế này có ý nghĩa với người khác như thế nào, nhưng đối với riêng cháu thì cháu nghĩ nó không có ý nghĩa quá lớn.”
“Cháu không thích làm bài tập.”
Mấy vị phụ huynh vừa đứng bật dậy: … Lại ngồi sụp xuống nữa rồi.
Không phải chứ, sao cậu nhóc này phát biểu cứ hệt như những gì người nhà cậu nói vậy.
“Riêng cháu thì cháu sẽ tìm những đề thú vị để làm, đương nhiên việc củng cố nền tảng rất quan trọng, và nền tảng của cháu đã khá vững chắc rồi, kì thi vừa qua cũng chính là đáp án.”
“Cháu đề nghị mọi người nên có nền tảng cơ bản thật vững chắc đồng thời cũng nên tìm hiểu về nhiều kiến thức thú vị khác.”
“Cháu rất thích làm đề.”
Bùi Lĩnh phát biểu xong.
Tất cả phụ huynh như bị chậm một nhịp, cho đến khi Bùi Hồng Hào dẫn đầu “Con nói hay lắm.”, rồi còn cảm động vỗ tay liên tục, lúc này mấy vị phụ huynh khác mới phản ứng kịp –
Lớp 11-2 lần nữa vang lên tiếng vỗ tay như sấm.
Thầy Trịnh đang nghiêm túc nói chuyện bên lớp 11-1: …
Có thôi đi không hả!
Rốt cuộc có thôi hay không đây!
Tác giả có lời muốn nói:
Buổi họp phụ huynh được tổ chức như một buổi biểu dương khen ngợi bạn nhỏ nhà họ Bùi.
Bùi Hồng Hào: Sao mà kết thúc được, thêm Wechat nào, chúng ta trò chuyện tiếp! Trò chuyện tiếp!!