BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA VAI ÁC LẠI CHẾT RỒI

Vì vai ác chết lần thứ hai ( 20 )


2 tháng

trướctiếp

Thẩm Dục không lừa Du Đường, vặn đỉnh gậy ra, bên trong quả thực có một cái USB nhỏ màu bạc, dán ở vách trong rỗng ruột của gậy chống.

Du Đường cắn chặt môi dưới, siết chặt USB trong tay, xoay người nhìn chàng trai trẻ đang ngủ say trên giường, đôi con ngươi hơi hơi đỏ hồng. 

Dưới đáy mắt bao hàm nỗi tuyệt vọng, áy náy và cả sự kiên quyết.

Sau đó, y mới cất USB vào trong túi quần, đi đến mép giường, quỳ gối trước mặt Thẩm Dục.

Đầu ngón tay mơn trớn mặt mày của chàng trai trẻ, Du Đường cất giọng run rẩy: "Thực sự xin lỗi cậu, Thẩm gia......"

"Thực sự, thực sự xin lỗi ......"

Nói đến đây, hốc mắt của y đã ướt nhòe, nghẹn ngào lẩm bẩm xin lỗi không ngừng.

Thật lâu sau, Du Đường mới đứng dậy, ngắm nhìn người trên giường một lần cuối cùng, sau đó mới rời khỏi căn phòng.

Bởi vì đám thuộc hạ của Thẩm Dục đều đã chấp nhận thân phận của Du Đường, biết rằng hiện giờ y là hồng nhân bên cạnh Thẩm Dục, căn bản không dám ngăn cản.

Cho nên Du Đường thuận lợi trốn thoát ra ngoài.

Sau khi chạy xa khỏi căn biệt thự, Du Đường mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, thầm hỏi hệ thống: Thống Thống, vừa rồi ta biểu hiện thế nào?

Du Đường: Thoạt nhìn có dâng trào cảm xúc không?

【 có có ha ha ha ha!! 】 hệ thống cười không ngừng: 【 vừa nãy em nhìn ngài khóc mà cũng muốn khóc theo!】

【 Diễn xuất của ngài hoàn toàn thể hiện được nội tâm giãy giụa và thống khổ khi phải phản bội Thẩm Dục, vả lại trước khi đi thành công biểu diễn dáng vẻ mặc dù không đành lòng nhưng lại không thể không khuất phục vận mệnh trái ngang, tuyệt vời, quá tuyệt vời !】

【 Em nghĩ ngày mai sau khi Thẩm Dục xem lại băng ghi hình của cameras giám sát, nhất định....】

Du Đường nhất châm kiến huyết: Nhất định sẽ muốn đập chết ta.

 (Nhất châm kiến huyết: chỉ châm một mũi là thấy máu. Nghĩa bóng là: Chỉ một câu ngắn mà chỉ được chỗ trọng yếu )

【 ha ha ha ha ha, đúng vậy đúng vậy. 】 hệ thống sửa lời: 【 Nhưng không phải là bị đập chết, là bị ch*ch chết nha.】

Du Đường: Xì, đừng có nhắc tới chuyện đó nữa?

Du Đường: Ta cảm thấy hắn kiểu gì cũng phải có chút lý trí, sẽ không làm chuyện đó đâu!

Du Đường: Thời gian qua, hắn nhiều lắm cũng chỉ là sờ mó, hôn hít, kìm chế không tiến thêm một bước, hình như là đang chờ ta nói thích hắn, rất tôn trọng ý kiến của ta.

Du Đường: Thằng nhóc này tuy biến thái nhưng tính cách cũng khá tốt ha.

【 ha hả, đó là do khi ấy ngài vẫn chưa phản bội hắn.】 hệ thống bổ một đao:  【chờ đến ngày mai khi hắn tỉnh dậy, ngài sẽ biết ngay tính hắn tốt hay không tốt nha.... 】

Du Đường:...... Thống Thống, ta cảm thấy ngươi có vẻ vui sướng khi ta gặp nạn.

【 Em không phải, em không có, ngài đừng đoán mò. 】

Hệ thống cười thầm, nó nghĩ: Em chỉ chờ mong được xem phòng tối play thôi he he he he.

*

Du Đường dựa theo kế hoạch, đánh tráo USB, bảo hệ thống chuẩn bị một chiếc USB khác giống hệt, rồi cầm USB thật đi gửi bưu điện, thời hạn một tháng sau sẽ gửi đến biệt thự của Thẩm Dục.

Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất. 

Ai có thể ngờ được một bưu kiện bình thường lại chứa cả vận mệnh của Thẩm Dục và sự nghiệp của nhà họ Thẩm ở bên trong cơ chứ.

Sau khi chuẩn bị xong xuôi, Du Đường mới gọi điện thoại cho Hàn Tử Thần.

Mới năm giờ sáng, Hàn Tử Thần đã bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, gã ta nhấc điện thoại, nổi cáu quát: "Cái gì?"

Du Đường đã không ngủ cả một đêm, giọng khản đặc: "Tôi trộm được tài liệu mật rồi."

Hàn Tử Thần lập tức tỉnh táo, gã vội hỏi: "Bây giờ anh đang ở đâu?"

"Tôi đang đứng ở cạnh hồ phun nước đối diện quảng trường Lạc Trần."

"Chờ đó! Tôi sẽ đến ngay!"

Tắt điện thoại, nét mặt Hàn Tử Thần thoạt nhìn vô cùng đắc ý: "Thật không ngờ, con mẹ nó cái thằng vô dụng kia thế mà thật sự trộm được tài liệu mật!"

Chưa đến mười phút, Hàn Tử Thần đã đua xe tới chỗ quảng trường, khi nhìn thấy Du Đường đang thẫn thờ ngồi bên thành hồ, bả vai co rúm, ánh mắt trống rỗng đờ đẫn, khóe môi gã ta cong lên, nở nụ cười mỉa mai.

Tuy rằng gã ta không có hề có cảm giác gì với Du Đường, nhưng lại cực kỳ hưởng thụ dáng vẻ hèn nhát của đối phương khi bị gã ta nhấn tròn bóp dẹp trong tay.

Cũng không biết rốt cuộc vì sao Thẩm Dục lại mê muội thằng cha vô dụng kia đến vậy, ngày ngày mang theo bên người, nâng niu như báu vật.

Kết quả chẳng phải cũng bị Du Đường phản bội đó sao, phải trả giá cho sự phản bội của báu vật hắn nâng niu bằng cả vận mệnh của nhà họ Thẩm!

"Thiếu gia......" Du Đường đứng lên, vội vã chạy tới trước mặt Hàn Tử Thần, van nài: "Tôi lấy được USB rồi, ngài tha cho em gái tôi được không?"

"USB đâu?"

Du Đường luống cuống đưa ra: "Ở đây."

Sợ Hàn Tử Thần không tin, y còn bổ sung thêm: "Cái USB này giấu ở trong gậy chống mà Thẩm gia luôn mang theo bên người, trong lúc tình cờ tôi nhìn thấy hắn lấy ra nên mới biết, tôi có thể bảo đảm đây là thứ ngài muốn...."

"Cho nên, xin ngài, tuân thủ lời hứa, đừng làm hại đến em gái tôi, cầu xin ngài!"

"Ha ha ha ha, ngu xuẩn!" 

Ai ngờ Hàn Tử Thần lấy được USB thì cười ha hả, đẩy Du Đường ra: "Tôi nói gì anh cũng tin à?"

" Cái đó là tấm ảnh tôi dùng để lừa anh thôi, ai nghĩ đâu anh ngu như vậy, thế mà cũng tin là thật!"

" Đầu óc anh bã đậu như thế này thì đi theo hầu Thẩm Dục kiểu gì được!"

"Chậc chậc chậc." Hàn Tử Thần nhìn  Du Đường đang ngơ ngẩn, bèn đi ra lấy xe :" Thôi được rồi, việc hôm nay anh làm coi như là vì báo ơn cho nhà họ Hàn đi, tôi sẽ ghi nhớ công lao của anh....."

"Trả lại cho tôi!" Du Đường chợt bừng tỉnh, nhào vào định cướp lại USB:" Tôi muốn đem trả lại cho Thẩm gia!"

Lại bị Hàn Tử Thần vung chân đá một cái, té lăn ra đất.

"Trả cái gì mà trả, đồ ở trong tay tôi còn muốn cướp lại? Đừng có mà nằm mơ!"

Nói xong, hắn nhấc chân nghiến lên mu bàn tay Du Đường, tươi cười sung sướng ngắm nghía y đau đớn kêu gào: "Phía bên Thẩm Dục,  anh tự xử lý đi? Tôi sẽ chống mắt lên mà xem hắn sẽ đối xử với kẻ phản bội như thế nào?"

Sau khi Hàn Tử Thần rời đi, Du Đường quỳ rạp trên mặt đất, khóc thút thít, dáng vẻ vừa thống khổ lại vừa tuyệt vọng. Những người xung quanh chứng kiến cảnh này đều làm lơ đi, không ai dám tiến lại gần.

Nằm bò trên mặt đất khóc lóc tầm đâu đó nửa tiếng, tiết trời mùa thu lạnh lẽo, hơi lạnh trong đất thẩm thấu vào cơ thể khiến Du Đường rét run lập cập, vội che miệng ho sù sụ.

Thân hình gầy yếu run rẩy, thoạt nhìn có vẻ cực kỳ đáng thương.

Thẳng đến lúc có một chiếc xe dừng lại trước mặt Du Đường, cửa xe mở ra, chiếc gậy chống màu bạc chống cạch một cái xuống đất.

Sau đó, một đôi giày vải trắng tinh tươm xuất hiện trước tầm mắt Du Đường.

Thẩm Dục ngồi xổm xuống, chăm chú nhìn người đàn ông chật vật khổ sở trước mắt, đôi con ngươi của hắn âm u đến mức khiến cho người ta phải sợ hãi. Hắn cầm khăn tay nhẹ nhàng lau sạch sẽ mu bàn tay bị Hàn Tử Thần dẫm sưng vù, nhẹ giọng hỏi Du Đường

"Về nhà với tôi không?"

Du Đường bỗng thấy hơi rùng mình, vội vàng điều chỉnh cảm xúc, khi ngước mắt lên, trong đôi mắt đã ngập nước mắt, cất giọng tràn đầy hối hận: "Thẩm gia......tôi, tôi sai rồi, tôi không cố ý phản bội cậu, tôi chỉ là, chỉ là...."

Nói đến một nửa Du Đường đột nhiên im bặt đi.

Bởi vì trong tay Thẩm Dục lúc này đang cầm chiếc USB thật, quơ qua quơ lại trước mặt y.

"Chỉ là cái gì?" Nét mặt Thẩm Dục vô cảm: "Nếu như anh không phản bội, vậy thì vì cớ gì mà hiện giờ lại giả vờ giả vịt bản thân là bị lừa, tỏ vẻ đáng thương trước mặt tôi?"

Hắn hỏi: "Chơi tôi thú vị lắm đúng không?"

-------

Editor Anh Quan


 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp