Từ Khải chờ cậu gõ cửa, Nhan Thanh thì lại do dự, cậu lo lắng cho Lý Chuẩn nhưng lại không biết phải đối mặt với hắn như thế nào.
Cậu ẩn ẩn cảm thấy Lý Chuẩn tức giận nên mới muốn dọn đi, ngay cả đồ đạc cũng chưa thu dọn đã vội vàng đi rồi.
"Nhan ca, ấn chuông cửa đi."
Lại qua vài phút, hai người vẫn đứng tại cửa không động đậy, hàng xóm đi qua thấy vậy tò mò đánh giá bọn họ.
Từ Khải sợ bị người ta hiểu lầm mình làm chuyện xấu, nhịn không được nhắc nhở Nhan Thanh gõ cửa.
Nhan Thanh sửng sốt hồi lâu, nghe Từ Khải nói, đột nhiên hồi phục tinh thần lại, lần nữa nhìn chằm chằm cửa khoá vẫn hoàn hảo không tổn hao gì.
Bàn tay hướng về phía chuông cửa, khi chuẩn bị ấn xuống, Nhan Thanh lại thu ngón trỏ về.
"Hai đứa đến tìm Lý Chuẩn sao? Nó không ra khỏi cửa từ tối qua rồi, sắc mặt rất tệ, hai mắt còn đỏ lên, không biết có phải chịu thiệt thòi gì ở bên ngoài không nữa."
Thím hàng xóm đi ra, nhìn thấy bọn họ liền nhiệt tình đi tới tán gẫu vài câu.
Từ Khải nghe thấy thế, theo bản năng liếc mắt nhìn Nhan Thanh một cái, nhìn thấy sắc mặt Nhan Thanh cũng không tốt lắm nhưng vẫn không dám hỏi cậu.
Thím hàng xóm tiếp tục lẩm bẩm, nói: "Aizz, các cháu là bạn học của nó sao? Vậy có biết nó bị ai bắt nạt không? Tối qua thím định chào nó nhưng lại thấy nó sắp khóc đến nơi, cũng không dám mở miệng, kết quả cả ngày nay nó không ra khỏi cửa làm thím lo quá."
Khi Nhan Thanh nghe thấy Lý Chuẩn sắp khóc, hai mắt đã trở nên ươn ướt.
Cậu bỗng nhiên xoay người, không còn do dự, ấn chuông cửa xuống.
Chuông cửa vang lên thật lâu, lâu đến mức bọn họ cho rằng không có ai ở bên trong, mới chậm chạp từ bên trong mở cửa ra.
Bên trong cánh cửa xuất hiện Lý Chuẩn.
Chỉ trong một đêm, cả người hắn đã tiều tụy đi rất nhiều, không chỉ sắc mặt kém mà người cũng ốm yếu.
Một khắc trước, Nhan Thanh còn hoài nghi Lý Chuẩn có phải giả bệnh để không phải đi học, chỉ để tránh mặt cậu hay không.
Nhưng giờ khắc này, chỉ còn đau lòng và lo lắng.
"Chuẩn ca, cậu bị bệnh sao? Đến bệnh viện chưa?" Lần đầu tiên Từ Khải thấy bộ dạng suy yếu như vậy của Lý Chuẩn, khó tránh khỏi lo lắng.
Ngay cả Từ Khải còn không nhịn được lo lắng thì Nhan Thanh càng cảm thấy khó chịu hơn, trái tim như bị người ta đấm một cái, đau vô cùng.
Tầm mắt Lý Chuẩn xẹt qua mặt cậu, cuối cùng dừng trên người Từ Khải, hơi thở mong manh nói: "Sao hai người lại tới đây?"
"Chúng tôi nghe chủ nhiệm nói cậu bị ốm, gọi điện thoại mà không thấy ai nhận, sợ cậu xảy ra chuyện nên lại đây thăm cậu." Từ Khải nói.
Lý Chuẩn mở cửa ra, xoay người đi vào.
"Hai người vào đi."
Nhan Thanh, Từ Khải cùng nhau đi vào, nhìn thấy nhà cửa hỗn độn không ai thu dọn, trên mặt đất ngay cả chỗ đặt chân cũng không có.
Nhan Thanh nhìn thấy cảnh tượng này, hốc mắt nhịn không được đỏ thêm vài phần.
Lý Chuẩn là đồ ngốc.
Còn lừa cậu đã dọn nhà xong rồi.
Căn bản chính là gạt người.
Đồ lừa đảo!
Từ Khải cảm giác không khí giữa hai người không thích hợp, nhưng sợ bây giờ rời đi bọn họ sẽ đánh nhau mất, cuối cùng đành phải tìm một lý do sứt sẹo, nói: "Chuẩn ca, tự dưng tôi đau bụng quá, mượn nhà vệ sinh nhà cậu chút nhé!"
Sau đó không đợi trả lời, chạy như bay.
Trước khi chạy còn liếc mắt nhìn Nhan Thanh một cái, thấy bộ dạng khó chịu của cậu, tâm tình càng không dễ chịu.
Rõ ràng hai người thích nhau, vì sao cứ thích tra tấn lẫn nhau như này?
Đáng tiếc, dù y có nghĩ nát óc cũng không ra nguyên nhân.
Cẩu độc thân không xứng đáng biết nội tình, hiểu biết chuyện này với người cô đơn từ trong trứng nước như y cũng quá khó khăn.
Từ Khải đi mất, phòng khách chỉ còn lại hai người Nhan Thanh và Lý Chuẩn.
Nhan Thanh đứng không nhúc nhích, hai mắt dán lên trên người Lý Chuẩn, cậu nhìn hắn ngồi trên sô pha dùng sức ho khan, đau lòng không thôi.
Sau đó, tìm ấm nước, luống cuống tay chân một lúc mới tìm thấy, khi nấu nước ở trong phòng bếp còn vụng về bị hơi nước làm bỏng tay.
Sau khi nước sôi, cậu rót ra cốc, sau đó lấy cốc khác đổ qua đổ lại, khi kiểm tra độ ấm còn hơi bỏng lưỡi, cuối cùng cảm thấy đã ổn thì mới bưng ra ngoài.
Cậu nhìn Lý Chuẩn đang hít hít mũi, trong lòng vừa ủy khuất vừa khổ sở, đi tới, đưa nước ấm đến trước mặt hắn, nói: "Cậu uống ly nước trước đi."
Lý Chuẩn mơ màng sắp ngủ, nghe thấy có người kêu mình, miễn cưỡng mở mắt ra, nhìn thấy cổ tay Nhan Thanh đang bưng nước bị nóng đỏ lên.
Hắn nhắm mắt lai thanh âm khàn khàn khác với thường ngày, nói: "Tay đau không?"
Hắn không hỏi còn tốt, vừa hỏi xong, nước mắt Nhan Thanh thiếu chút nữa chảy ra.
Nhan Thanh dùng sức hít mũi, nuốt nước mắt vào trong, đưa miệng ly sát vào Lý Chuẩn, nói: "Cậu mau uống nước đi."
Lý Chuẩn duỗi tay ra cầm lấy ly nước, cầm đế lung lay, làm nước tràn ra tay hắn.
Cũng may là không còn nóng nữa.
Nhan Thanh thấy thế, dứt khoát cầm lấy ly nước, trực tiếp đưa đến bên miệng hắn, giống như trước kia hắn cũng đút cho mình, đút cho Lý Chuẩn uống nước.
Lý Chuẩn uống từng ngụm từng ngụm nước xong, hai mắt nhìn chằm chằm vào mặt Nhan Thanh.
Lúc này, cho dù Nhan Thanh đưa rượu độc cho hắn thì hắn cũng cam tâm tình nguyện uống.
"Có phải cậu chưa uống thuốc hay không?" Nhan Thanh nhìn hắn uống nước xong, sờ soạng trán Lý Chuẩn, nóng vô cùng.
Lý Chuẩn lắc đầu.
Đầu của Lý Chuẩn rất nặng, nóng kinh người, nhưng nó cũng không khó chịu bằng trong lòng, cho nên hắn vẫn tự chống đỡ mà không đi bệnh viện cũng không uống thuốc.
Như không cảm giác được mình đang ốm.
"Bị cảm sao lại không uống thuốc? Cậu nghĩ mình làm bằng sắt sao?" Nhan Thanh thấy hắn bệnh nặng như vậy còn không uống thuốc liền cảm thấy tức giận.
"Cho dù cậu là Alpha thì thân thể cũng không phải làm từ sắt, sao lại không chịu uống thuốc?"
"Không uống thuốc bệnh sẽ nặng thêm, cũng có thể mất mạng đấy!" Nhan Thanh gấp đến mức nói năng lộn xộn, lặp đi lặp lại nói.
Lý Chuẩn nhìn cậu vì mình mà tức giận đến giậm chân, trái tim cũng dễ chịu hẳn ra, nhẹ nhàng chọc lên má cậu, sờ đến nhiệt độ cơ thể nóng hầm hập, lẩm bẩm nói: "Có độ ấm, là cậu thật sao? Không phải ảo giác của tôi sao?"
Một câu nói làm Nhan Thanh thật vất vả nhịn không khóc cuối cùng bức ra.
Thanh âm nói chuyện mang đậm tiếng nức nở.
"Lý Đại Đinh, cậu là ngốc hay sao mà có thể tự làm khổ mình, có chuyện không biết tự nói ra sao?"
Nước mắt một khi vỡ đê, liền hoàn toàn khống chế không được, càng chảy càng nhiều.
"Nói cái gì? Cầu xin cậu cho tôi nhìn bé con nhiều một chút hay sao?" Tuy rằng Lý Chuẩn không khóc, nhưng biểu tình so với khóc còn khó coi hơn.
Tưởng tượng đến lời tối qua Nhan Thanh nói, hắn đau lòng đến không thở được, từ tối qua trở về hắn vẫn chưa ăn miếng nào. Sáng sớm phát hiện mình bị bệnh, ngược lại thở phào nhẹ nhõm một hơi, nếu trực tiếp chết đi thì có phải sẽ được giải thoát hay không?
"Hu hu hu...... Lý Đại Đinh cậu mẹ nó bắt nạt người khác!" Nhan Thanh mắng xong, nước mắt càng chảy, lên tiếng khóc rống, vừa khóc vừa mắng Lý Chuẩn.
Từ Khải ở toilet nghe thấy tiếng khóc, sợ bọn họ xảy ra chuyện, lặng lẽ mở cửa, vươn đầu nhìn thoáng qua, phát hiện Nhan Thanh đứng trước mặt Lý Chuẩn, lau nước mắt quở trách hắn.
Nhìn thấy không xảy ra việc gì, Từ Khải yên tâm ngồi trở về, ngồi trên bồn cầu bắt đầu chơi game.
Lý Chuẩn bị mắng, ngược lại bật cười, rút tờ khăn giấy đưa cho Nhan Thanh để cậu lau nước mắt, vừa đụng tới mặt cậu, Nhan Thanh đã đoạt lấy, lau lau nước mắt.
Nhan Thanh khóc đến nấc lên, nói: "Đừng tưởng cậu sinh bệnh tôi sẽ tha thứ việc cậu chạy trốn tối qua, dép cậu tôi đi rồi, khăn rửa mặt cũng bị tôi ném, giường ngủ ở thư phòng tôi cũng ngủ, về sau căn nhà này không có chỗ cho cậu nữa."
Nhan Thanh lau nước mũi xong, lại nghẹn ngào tiếp tục: "Hu hu hu...... Đều tại cậu ngày nào cũng nấu cơm cho tôi làm tôi không quen ăn mì sợi 213 nấu, tối hôm qua đói chết tôi!"
Đối mặt với Nhan Thanh khóc lóc kể lể, biểu tình Lý Chuẩn từ khiếp sợ đến không thể tin nổi, hoàn toàn ngây ra tại chỗ, ngây ngốc nhìn Nhan Thanh.
Nhan Thanh khóc trong chốc lát, thấy Lý Chuẩn không có động tĩnh, trong lòng càng khó chịu, hùng hùng hổ hổ nói: "Lý Đại Đinh, cậu con mẹ nó...... Tôi khóc lâu như vậy mà cậu không biết ôm tôi một chút sao, cậu con mẹ nó làm tôi thích cậu, hu hu hu..... Cậu không phải người."
Hốc mắt Lý Chuẩn đỏ lên, bỗng nhiên đứng dậy, ôm chặt Nhan Thanh vào lòng, thanh âm phảng phất giống như ở trong mộng, nhẹ nhàng đến mức như sợ làm bừng tỉnh khỏi mộng đẹp.
Nhan Thanh muốn giãy giụa, nhưng bởi vì khóc quá nhiều, thiếu chút nữa sốc hông dẫn tới không có sức lực tránh thoát, chỉ có thể chôn đầu khóc ở hõm vai Lý Chuẩn, thuận tiện lau nước mắt nước mũi lên áo hắn luôn.
"Được được, cậu không thích thôi, tôi thích cậu được chứ?" Lý Chuẩn nâng mặt Nhan Thanh lên, dùng tay lau nước mắt trên mặt cậu, nở nụ cười, nói: "Khi nhỏ ba tôi đã nói Omega rất mỏng manh, hồi trước tôi không tin, giờ tin rồi."
"Ai mỏng manh? Cút cho bố, bố đây là Alpha cao cấp, lợi hại hơn so với cậu nhiều."
"Ừ ừ, cậu lợi hại nhất, cậu mạnh hơn tôi, tôi nghe lời cậu." Lý Chuẩn có cảm giác không chân thật, sợ mở mắt tỉnh dậy liền phát hiện đây chỉ là giấc mộng, cho nên hắn thật cẩn thận giữ gìn.
Nếu đây thật sự chỉ là một giấc mộng, vậy hắn hi vọng có thể ở trong mộng lâu hơn một chút.
Tốt nhất vĩnh viễn cũng không tỉnh lại.
Nhan Thanh cảm giác bản thân vất vả chịu đựng không khóc khi mang thai, vì Lý Chuẩn rời đi một ngày lại biến thành yêu quái thích khóc.
Cậu khóc trong lòng Lý Chuẩn rất lâu, khóc đến sắp ngất đi mới chịu dừng lại.
Lý Chuẩn rất muốn hôn hôn cậu, nhưng lại sợ lây cảm, chỉ có thể thòm thèm nhìn cánh môi no đủ, hồng nhuận kia.
"Nhan Nhan, tôi thích cậu, có thể cho tôi cơ hội chăm sóc phụ tử hai người được không?" Lý Chuẩn nắm lấy tay Nhan Thanh, hôn lên mu bàn tay cậu.
Nhan Thanh đã bình ổn lại cảm xúc, nhưng vẫn ngồi vào trong lòng Lý Chuẩn, ban đầu cậu muốn giãy giụa, nhưng vì khóc quá lâu nên bỏ lỡ thời cơ, hiện tại dứt khoát giả ngu tiếp tục ngồi trên đùi hắn.
Cậu hít hít mũi, lại hừ hừ, nói: "Ai nói nhất định là con trai? Cậu kỳ thị con gái sao? Cậu là loại phong kiến trọng nam khinh nữ còn sót lại sao?"
Đối mặt với sự ép hỏi của Nhan Nhan, Lý Chuẩn thất thanh cười nói: "Chỉ cần là cậu sinh, cho dù là khối xá xíu tôi cũng xem như bảo bối mà cất đi."
"Phi phi phi, cậu mới sinh xá xíu, cả nhà cậu đều sinh xá xíu." Nhan Thanh tức giận đấm Lý Chuẩn một cái.
Một quyền này đấm vào người, không đau không ngứa.
Lý Chuẩn nắm lấy tay cậu, tâm tình như tàu lượn siêu tốc, một khắc trước còn dưới đáy vực, giờ này lại như bay lên mây, vui vẻ bay lượn.
Hắn không nghĩ tới, chỉ nhẫn tâm rời đi một ngày mà có thể khiến Nhan Thanh thông suốt.
Nếu sớm biết như vậy thì hắn nên dứt khoát hơn.
Sự thật chứng minh, đối với nhóc hỗn đản như Nhan Nhan thì phương thức nước ấm nấu ếch là vô cùng chính xác.
Lý Chuẩn đặt cằm lên vai Nhan Thanh, hít sâu một hơi ngửi mùi dâu tây nhàn nhạt trên người cậu, cảm giác mũi đã thông rất nhiều.
Từ Khải chơi trong toilet hồi lâu, chơi một lúc lại thật sự đau bụng, xốc nắp bồn cầu lên, ngồi đó tận mười phút.
Xả nước xong, trong WC mùi hôi tận trời.
Y vốn định nhẫn nhịn để hai người ngoài kia có nhiều thời gian hơn chút, nhưng thật sự quá thối khiến cho y như muốn ngất đi, bất đắc dĩ đành mở cửa chạy ra.
Nhan Thanh nghe thấy tiếng bước chân, nhìn qua hướng phát ra âm thanh, khi nhìn thấy Từ Khải cậu mới nhớ ra mình đến đây cùng y.
Lại ý thức được mình đang ngồi trong lòng Lý Chuẩn, Nhan Thanh xấu hổ đến khuôn mặt đỏ bừng, đẩy Lý Chuẩn ra, ngồi xuống chỗ bên cạnh.
Hai mắt vừa đỏ vừa sưng, không dám nhìn Từ Khải.
Đệt, quên mất Từ Khải còn ở đây.
Mất mặt chết bố rồi!
Từ Khải mới ra liền thấy hai người đang ôm nhau, chấn động đến mức mở to hai mắt, vừa định nói hai câu cổ động liền nhìn thấy Nhan Thanh nhảy ra khỏi người Lý Chuẩn, sau đó là ánh mắt đáng sợ của Lý Chuẩn bắn qua đây.
Rõ ràng người này đang ốm, vậy mà ánh mắt vẫn tràn ngập lực uy hiếp như này.
Từ Khải hơi sợ, rụt rụt cổ, cuối cùng đi tới trước mặt hai người, nói: "Chuẩn ca chưa uống thuốc phải không? Nếu không giờ tôi đi mua thuốc nha!"
Mua thuốc tuy quan trọng nhưng nó không phải quan trọng nhất, hiện tại điều quan trọng nhất là cho hai người vừa gương vỡ lại lành này có không gian riêng tư.
Lý Chuẩn liếc mắt qua, Từ Khải ngầm hiểu, cũng không quay đầu mà chạy đi.
Khi y chạy đi, lại mở cửa duỗi cổ vào, nói: "Tôi nhớ gần đây không có hiệu thuốc cho nên phải đi khá xa, chắc trong hai giờ sẽ không quay lại đâu."
Từ Khải đi mất, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.
Nhan Thanh mặt còn hồng hồng.
Bỗng nhiên cảm thấy xấu hổ, Nhan Thanh xấu hổ đến mức mặt và cổ đều đỏ lên.
Lý Chuẩn yêu mọi thứ của cậu, khi xù lông thì đen mặt, khi thẹn thùng thì hai má đỏ bừng, cho dù là vô cớ gây rối thì hắn vẫn thích không chịu được.
Lý Chuẩn nhìn thoáng qua khoảng cách hai người hơi xa, tay nắm thành quyền để bên miệng, giả vờ ho khan.
"Khụ khụ khụ khụ......"
Vừa mới bắt đầu ho khan hai tiếng, Nhan Thanh còn cho là hắn giả vờ, nhưng thấy hắn ho càng mạnh liền nhịn không được mà lo lắng.
Ánh mắt liên tiếp nhìn qua.
"Cậu không sao chứ?" Nhan Thanh lại quay lại ngồi cạnh Lý Chuẩn, vỗ mạnh lưng cho hắn.
Lý Chuẩn lừa nhóc hỗn đản xong, thấy cậu dễ dàng mắc mưu như vậy, còn vừa lo lắng lại vừa áy náy, hắn liền sờ lên mặt cậu, nói: "Hiện tại chúng ta có tính là đang quen nhau không?"
Hai chữ "quen nhau" vừa nói ra, tai Nhan Thanh liền đỏ lên, hai mắt mơ hồ không dám nhìn thẳng vào mắt Lý Chuẩn.
"Ai, ai biết đâu."
"Nhan Nhan, tôi thích cậu!" Lý Chuẩn cầm tay Nhan Thanh đặt lên tim mình để cậu cảm nhận nhịp tim của hắn.
Hai má Nhan Thanh nóng như sắp bỏng, cúi đầu không dám nhìn Lý Chuẩn.
"Cậu chỉ thích bé con thôi." Nhan Thanh bĩu môi.
"Tôi thích con của chúng ta mà!" Lý Chuẩn xoa xoa đầu Nhan Thanh.
- -------------------------
Lục Quy: Truyện 97 chương chính văn, chương 83 chính thức yêu 😂😂😂
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT