Không thấy Nhan Thanh, nhưng lại nhìn thấy ánh sáng màn hình, bàn vẽ cũng mở ra.
Đi gần hơn một chút, hắn nhìn thấy nội dung trên máy tính.
Là một chương truyện tranh CP, vẽ hắn và Nhan Nhan.
Chẳng lẽ Nhan Nhan cũng đang xem truyện tranh CP của hai người bọn họ?
Lý Chuẩn vừa định đến gần thấy rõ ràng hơn chút, nhưng Nhan Thanh vừa đi về tới cửa, thấy Lý Chuẩn đứng ở trong phòng, trên người hắn còn đeo tạp dề màu hồng.
Nhan Thanh liếc mắt nhìn máy tính còn đang mở, hình ảnh trên màn hình vừa vặn là một bản thảo cũ mà cậu đã vẽ xong, vẽ cậu và Lý Chuẩn.
Bốn mắt nhìn nhau, tản ra mị lực vô cùng.
Chung quanh tất cả đều là trái tim màu hồng nhạt.
Trời ạ. Này nếu như bị Lý Chuẩn thấy, cậu muốn giải thích cũng không thể.
Bởi vì có giải thích như thế nào cũng không hợp lý.
"Lý Chuẩn, cậu đang làm gì?" Nhan Thanh bước nhanh vào, đứng ở phía trước Lý Chuẩn, nỗ lực dùng thân thể mình ngăn trở tầm mắt hắn, không để hắn chú ý tới máy tính của mình.
"Cơm trưa xong rồi, tôi qua kêu cậu ăn cơm, thấy cửa phòng mở nên tôi tưởng cậu đang ở đây." Lý Chuẩn nhìn thẳng vào mắt cậu, nở nụ cười.
"Tôi cũng vừa đọc sách xong, chỉ là đột nhiên quá mót nên đi WC, đi thôi, chúng ta đi ăn cơm."
Nhan Thanh không dám để Lý Chuẩn tiếp tục ở lại đây, rất sợ Lý Chuẩn nhìn thấy cậu đang vẽ truyện tranh CP của hai người bọn họ.
Loại chuyện này quá mất mặt, cậu không thể để người thứ hai biết chuyện này.
Hai người vừa ngồi lên bàn ăn chuẩn bị ăn cơm, quang não của Lý Chuẩn vang lên.
Nguyễn Thu gọi video.
Lý Chuẩn nhìn Nhan Thanh một cái, cậu nghi hoặc hỏi: "Làm sao vậy?"
Cậu vừa mới gắp một móng heo lớn, dùng đũa gặp không được liền trực tiếp dùng tay cầm lên gặm.
Lý Chuẩn cảm thấy cậu vô cùng đáng yêu, cong khoé môi, ý cười càng đậm, nói: "Ba nhỏ tôi gọi điện, tôi nghe ở đây cậu có ngại không?"
Nhan Thanh vùi đầu gặm móng heo, không chú ý nghe hết, chỉ nói: "Tiếp đi."
Lý Chuẩn nghĩ lầm cậu không ngại, trực tiếp ấn nút nghe.
Màn hình thực tế ảo của Nguyễn Thu lập tức xuất hiện ở chỗ khác.
"Tiểu tử thúi, nhà con có trộm... Ô, tiểu khả ái, con ở chung với con trai chú sao?"
Video mới vừa chuyển được, Nguyễn Thu há mồm liền muốn mắng người.
Còn chưa chửi xong đã nhìn thấy Nhan Thanh ngồi bên cạnh Lý Chuẩn, tức giận vì căn nhà lộn xộn liền tan thanh mây khói.
Y cười tủm tỉm nhìn Nhan Thanh, nói: "Tiểu khả ái, con với Tiểu Chuẩn nhà chú là quan hệ gì? Là bạn sao?"
Nhan Thanh ý thức được mình thất thố, nhanh tay bỏ móng heo xuống, vẻ mặt khẩn trương, nói: "Chú, chú ơi, bọn cháu chỉ là bạn bè bình thường thôi ạ!"
Khi nói còn hơi lắp bắp, có cảm giác như đã phụ lòng con gái cưng nhà người ta vậy.
Nguyễn Thu vui vẻ.
"Ha ha ha, thật vậy chăng? Vậy thì con trai chú vẫn quá kém."
"Ba, ba tới đây làm gì?" Lý Chuẩn cắt ngang lời Nguyễn Thu, đồng thời cũng chú ý tới phía sau y, cùng là căn nhà có "kẻ trộm" đột nhập vào kia.
"Ba tới tìm con, không phải thầy con bảo sẽ thăm hỏi gia đình sao? Vừa lúc ba đi ngang qua đây nên liền hẹn gặp mặt y, ai biết nhà con sẽ loạn như vậy, ngay cả cửa phòng cũng bị phá hư."
Nguyễn Thu nói xong liền xoay camera toàn cảnh căn nhà. Lúc trước Nhan Thanh đã nhìn một lần, bây giờ nhìn lại vẫn cảm thấy chấn động.
"Không cần thăm hỏi gia đình, ba trở về đi." Lý Chuẩn lãnh khốc nói.
"Con nói không cần thì là không cần à? Đây không phải chuyện con có thể định đoạt, thầy chủ nhiệm con muốn gặp ba, ba là người quyết định." Nguyễn Thu vuốt lại mái tóc xoăn dài màu vàng của mình, nói: "Gần đây ba nhàn rỗi không có việc gì làm, lại đây chơi mấy ngày, thuận tiện giúp con ứng phó mấy trò thăm đình này."
Nhan Thanh vẫn luôn trộm đánh giá người thực tế ảo ở đối diện bàn ăn.
Nhìn nam nhân gia trị nhan sắc không thua ba ba nhỏ của mình này.
Ba ba của Lý Chuẩn là một Omega vạn nhân mê.
Từng làm đoàn trưởng tinh tặc đoàn thần hồn điên đảo, vì yêu y mà còn sửa lại luôn tên của tinh tặc đoàn.
Nguyễn Thu tới, đoàn trưởng có thể cũng tới đúng không?
Nhan Thanh cảm thấy vô cùng chờ mong.
Không lâu trước kia cậu còn ảo tưởng không biết đoàn trưởng tinh tặc đoàn mạnh nhất sẽ trông như thế nào, thậm chí còn tưởng tượng bộ dạng khi Lý Chuẩn mặc quần áo đoàn trưởng sẽ trông như thế nào.
Kết quả nhanh như vậy liền có cơ hội nhìn thấy.
Nói không khẩn trương là không thể.
Hai tay Nhan Thanh đầy nước sốt, ngại ngùng khi bị nhìn thấy, trộm trốn ở phía sau Lý Chuẩn. Lý Chuẩn vẫn luôn chú ý đến cậu, thấy thế liền rút khăn ướt ra rồi đưa cậu lau tay.
Nhan Thanh đã quen được hắn chăm sóc, không nghĩ nhiều, trực tiếp nhận giấy lau tay và lau miệng.
Nguyễn Thu cũng chú ý tới, vẫn luôn ôn nhu mà nhìn cậu cười không ngừng.
Nhan Thanh thấy y cười, càng trở nên khẩn trương hơn.
"Vậy, tôi có nên tránh mặt trước không?" Nhan Thanh như đứng đống lửa, như ngồi đống than, muốn rời đi.
Cậu còn định đứng lên, mông còn chưa rời ghế đã bị Lý Chuẩn kéo tay lại, nói: "Không cần đi đâu, chúng tôi nói nhanh thôi."
Lý Chuẩn nói xong, tầm mắt nhàn nhạt nhìn về phía Nguyễn Thu, nói: "Ba còn có gì muốn nói không thì nói nhanh lên, đừng ảnh hưởng bọn con đang ăn cơm, đồ ăn sắp lạnh rồi."
Nguyễn Thu nhìn thoáng qua đồ ăn còn nóng hổi, lại thoáng nhìn Lý Chuẩn đang đeo tạp dề, vui vẻ nói: "Không tồi, còn biết cả kỹ thuật nấu ăn, thông minh hơn ba lớn con nhiều đó."
"Chủ nhiệm lớp tự ba xử lý, con cúp đây." Lý Chuẩn nói xong định cúp máy.
"Ai ai, chờ chút." Nguyễn Thu vội vàng nói: "Ba và thầy mấy đứa kêu con cũng đến, con lại đây nha, hẹn 3 giờ chiều đấy."
Nói xong y nhìn đồng hồ, tiếp tục nói: "Ăn cơm xong con về là được."
"Trong nhà loạn, không tiếp khách được." Lý Chuẩn lạnh lùng nói.
"Ừ, rất loạn, làm khó con có thể....... Tìm chỗ thu lưu con, ba sửa địa chỉ gặp mặt với thầy con rồi, lát nữa ba gửi con địa chỉ, trước nửa tiếng con lại đây là được." Nguyễn Thu nói xong, nhìn về phía Nhan Thanh, cười tủm tỉm, "Tiểu khả ái, tạm biệt, lần sau có cơ hội thì chính thức gặp mặt một lần đi."
Nhan Thanh vẫn luôn nghe như lọt vào trong sương mù, đột nhiên bị cue, còn khẩn trương lên, gà con mổ thóc gật đầu, nói: "Dạ dạ, lần sau có cơ hội, cháu nhất định sẽ đến chào chú."
gặp mặt Nguyễn Thu, có nghĩa là sẽ gặp đoàn trưởng phu nhân?
Thật làm người ta kích động.
Nhan Thanh vừa hưng phấn vừa khẩn trương, sau lưng rồi bàn tay toàn là mồ hôi, tay nắm chặt mở ra, bên trong đều là cảm giác dính nhớp.
Cậu đang khẩn trương, gáy đột nhiên bị một bàn tay to chạm vào, lực tay rất nhẹ, làm cậu không thể phòng bị.
Nhan Thanh quay đầu, đúng lúc đối diện tầm mắt Lý Chuẩn.
Tay Lý Chuẩn nhẹ nhàng nhéo nhéo sau cổ cậu, làm giảm bớt cảm giác khẩn trương.
"Không cần khẩn trương, ba tôi rất dễ làm quen với người khác, tự nhiên như người quen, làm người ta chịu không nổi." Lý Chuẩn giải thích nói.
"Ba ba cậu thật xinh đẹp." Nhan Thanh khen một câu từ đáy lòng.
"Cũng thường thôi, tôi nhìn quen rồi nên còn chẳng thấy đẹp bằng ba cậu."
Lý Chuẩn nhẹ nhàng nhéo cổ Nhan Thanh làm cậu vô cùng thoải mái, ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn hắn nói: "Chắc cậu có gì hiểu lầm mà nghĩ đây là bình thường."
Nhan sắc của Nguyễn Thu mà kêu bình thường thì chắc trên thế giới này không có mấy ai dám nói mình đẹp.
"Trước kia tôi vẫn luôn định hỏi, Lý Chuẩn cậu có phải fan của ba tôi không?"
"Fan?" Lý Chuẩn ngoài ý muốn nghe thấy từ này, hỏi lại: "Cậu cảm thấy tôi là fan của ba ba cậu sao?"
"Không phải sao?" Nhan Thanh lại hỏi.
"Vô cùng thích một tác phẩm của y, chắc cũng xem như fan nhỉ?" Lý Chuẩn không đáp hỏi lại, tay vẫn chưa buông sau gáy Nhan Thanh ra, ngón tay nhu nhu niết niết làm cậu thoải mái đến mức quên kháng cự.
Từng cái từng cái xâm lấn, dễ dàng làm người không phòng bị nhất.
"Tính đi, tôi cũng rất thích xem phim mà ba tôi đóng." Nhan Thanh cúi đầu ăn cơm, tiếp tục nói: "Cậu thích tác phẩm nào của ba ba tôi nhất?"
"Thích tác phẩm tuyệt nhất của y." Khi Lý Chuẩn nói câu này, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Nhan Thanh.
Nhan Thanh bắt đầu suy đoán bộ phim kia, đoán hơn mười bộ cũng không ra tác phẩm nào.
Cuối cùng từ bỏ.
"Quá khó, ba ba tôi là chiến sĩ thi đua, tác phẩm quá nhiều, tôi không đoán ra là bộ nào luôn."
Lý Chuẩn gắp một miếng xương sườn đặt ở vào bát cơm của Nhan Thanh, nói: "Một ngày nào đó cậu sẽ biết thôi."
Cơm trưa qua đi, Lý Chuẩn rửa sạch bát đũa.
Nhìn thấy thời gian, nói với Nhan Thanh: "Tôi đi về trước đây, chờ anh cậu đi rồi thì tôi lại về."
"Được." Nhan Thanh đi theo Lý Chuẩn đến huyền quan, như cái đuôi nhỏ nhìn hắn thay giày.
"Cơm chiều ăn nhiều một chút, đừng để bị đói, nhưng cũng đừng ăn quá nhiều nếu không sẽ căng bụng đấy." Lý Chuẩn đổi giày xong, trước khi ra cửa liền lải nhải một câu.
Những lời này, Nhan Thanh đều nghe thành thói quen, không ngừng gật đầu, nói: "Biết rồi biết rồi, cậu như bà mẹ già vậy."
Lý Chuẩn tức cười, theo bản năng xoa đầu Nhan Thanh, nhưng bàn tay đưa ra một nửa thì đột nhiên dừng lại.
Hai người đối mắt nhau, Lý Chuẩn có hơi xấu hổ.
Nhan Thanh đợi trong chốc lát, ngay trước khi Lý Chuẩn định rút tay về thì hơi kiễng chân lên, đưa đầu đến dưới lòng bàn tay hắn.
Chỉ trong chốc lát, lập tức xoay người chạy.
Lý Chuẩn nhìn lòng bàn tay của mình, bên trên vẫn còn lưu lại xúc cảm mềm mại.
Hắn nở nụ cười, đầu ngón tay chụm lại, sau đó siết thành nắm tay, như là hạ quyết tâm muốn giữ lấy thứ gì đó vô cùng chặt chẽ.
Lý Chuẩn tới địa điểm hẹn trước, nhìn thấy Nguyễn Thu.
Nguyễn Thu mặc chính trang, tóc dài dùng một dây màu đỏ buộc lên, trước mặt còn đặt một bát mì gói đã pha xong.
Y vừa thấy Lý Chuẩn, lập tức làm bộ làm tịch nói: "Ba thật đáng thương, con trai cùng người trong lòng ăn bữa tiệc lớn, mình thì chỉ có thể ở đây pha mì gói ăn."
Lý Chuẩn đi tới, lấy đi mì gói trước mặt y, mở minibar ra, tìm một ít đồ ăn để làm mì thịt bò cho Nguyễn Thu.
"Ba và ba lớn lại cãi nhau sao?" Lý Chuẩn bưng mì thịt bò đã nấu xong đi ra.
"Không cãi nhau."
Nguyễn Thu nhìn bát mì lớn trước mặt, cầm chặt đũa gắp lên, dùng sức thổi vài cái, vừa thổi vừa ăn, nóng đến mức không ngừng dùng tay quạt gió.
"Ba cũng mấy chục tuổi rồi mà ăn còn hấp tấp như vậy? Không nói còn tưởng họ Lý nhà con không cho ba ăn." Lý Chuẩn kéo ghế dựa ra, ngồi xuống.
Nguyễn Thu vừa ăn vừa nói: "Lý gia mấy người bắt nạt ba, lớn bắt nạt ba, nhỏ cũng bắt nạt ba."
"Ba ba lớn bắt nạt ba thì liên quan gì đến con, con không có bắt nạt ba." Những lời Nguyễn Thu nói, từ nhỏ Lý Chuẩn đã nghe đến chán ngấy, mỗi lần giận dỗi với ba lớn đều sẽ nhắc như vậy mãi.
Ba lớn bỏ được cái tật bắt nạt ba nhỏ mới là lạ ấy.
Chắc chắn là ba nhỏ lại hiểu lầm gì đó rồi lại chạy qua đây.
Lý Chuẩn cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay, hỏi: "Ba chạy đến đây được mấy tiếng rồi?"
"Ba ba không phải đang trốn, ba chỉ đến đây giải sầu thôi." Nguyễn Thu khó chịu nói.
"Tùy ba vậy." Lý Chuẩn không nói chuyện nữa, ngồi đối diện Nguyễn Thu, làm một mỹ nam an tĩnh.
Nguyễn Thu ăn trong chốc lát, trong miệng bỗng nhiên cảm thấy không còn mùi vị, bắt đầu tố khổ, nói: "Ba lớn con mắt đi mày lại với một người trẻ tuổi mới vào đoàn, còn gạt không cho ba biết, tức chết ba."
"Ba lớn mắt đi mày lại cùng một người trẻ tuổi? Ba chắc chắn không? Hay là ba tận mắt nhìn thấy?"
Lý Chuẩn không hề tin lời y nói.
Nam nhân yêu vợ như mạng sao có thể ngoại tình được, nếu thật thì có khi tận thế đến rồi.
"Đương nhiên là tận mắt nhìn thấy, ba lớn con gạt không cho ba biết, nhưng người trẻ tuổi kia gửi ảnh chụp cho ba! Vậy mà dám sau lưng ba tán tỉnh người khác, hu hu hu......" Nguyễn Thu khóc trong chốc lát, lại ăn một lát thịt bò, vừa khóc, nói: "Ba muốn ly hôn với ba lớn của con."
Lý Chuẩn mặt vô cảm.
Mười mấy năm, hắn đã sớm quen kỹ thuật diễn của ba ba nhỏ rồi, khóc còn giả như vậy thì chỉ có ông già trong nhà mới mắc mưu thôi.
"Ba tha cho ổng đi, nếu ba mà đòi ly hôn thì ông già kia chắc chắn sẽ nhảy lầu tự tử thật đó." Lý Chuẩn chậc một tiếng nói.
"Con không tin ba à? Con với ba lớn con đúng là một lòng! Hu hu hu....... Ngay cả con cũng không giúp ba, ba chỉ có thể đi tìm tiểu khả ái để nhóc ấy thu lưu, về sau đều mặc kệ nhà họ Lý các người!"
"Ba đừng có làm phiền cậu ấy, doạ người ta chạy thì đời này đừng mong ôm cháu." Lý Chuẩn bật quang não, gửi định vị cho ba lớn.
"Không phải con nói nhóc đấy là Alpha sao? Chẳng lẽ còn còn định ngoại tình với người khác để sinh con? Con thật là giống ba lớn của mình, không phải người!"
Nguyễn Thu lại gào vài tiếng.
Lý Chuẩn nhíu mày, nói: "Chính miệng ba đã hỏi ba lớn chưa? Chỉ bằng mấy tấm ảnh liền giận dỗi bỏ nhà đi, có phải ba không biết mình quan trọng bao nhiêu trong lòng ba lớn không?"
"Vậy thì thế nào? Hắn chỉ là từng yêu ba mà thôi, giờ ba già rồi, không còn trẻ nữa, hắn chắc chán ngấy ba rồi, chỉ thích tuổi trẻ thôi, hu hu hu........ Ba tuổi già nhan sắc suy giảm." Nguyễn Thu càng khóc càng khoa trương, nhưng khóc nhiều như vậy vẫn không dừng động tác ăn lại.
Sau khi ăn xong, mặt toàn nước mắt, đẩy bát mì không đến trước mặt Lý Chuẩn.
"Con trai, nấu cho ba thêm bát nữa đi, ba ăn chưa no."
Lý Chuẩn cạn lời, nói: "Ba còn muốn khóc sao? Ông già không đến nhanh như vậy đâu, nhưng chủ nhiệm lớp con mười phút nữa sẽ có mặt đấy."
"Nhanh như vậy? Đệt, sao con không nói sớm?" Nguyễn Thu một giây trước còn đang khóc nức nở liền lập tức thu hồi, lau nước mắt trên mặt, vội vàng đứng lên, hoang mang rối loạn nói: "Con nhìn giúp ba xem, mắt ba có bị khóc sưng lên không?"
"Đỏ, sưng to lắm."
"Xong rồi xong rồi, khó lắm mới gặp thầy con, ba không thể mất hình tượng được." Nguyễn Thu nhanh chóng chạy vào phòng tắm.
Y rửa mặt bằng nước lạnh, lại chạy ra, mở tủ lạnh lấy hai biên đá, để trên mắt nhanh chóng tiêu sưng.
"Ding dong, ding dong."
Đá còn chưa kịp tan thì chuông cửa đã vang lên.
Nguyễn Thu nhìn thời gian, tức giận nói:"Thầy các con sao lại đúng giờ quá vậy, con trai, giúp ba ứng phó mười phút nha."
"Mười phút đủ không?"
"Đủ rồi đủ rồi, con giúp ba ba, sau này ba sẽ đưa bảo bối gia truyền cho tiểu khả ái."
Lý Chuẩn vừa lòng.
"Vậy con tranh thủ thêm cho ba năm phút nữa."
"Không hổ là con trai ngoan của ba."
Lý Chuẩn cười, nhìn chuông cửa không ngừng vang lên, thờ ơ.
Hắn để Cừu Chí Phong chờ năm phút mới đứng dậy đi ra mở cửa.
"Em chào thầy, mời thầy vào."
"Bạn học Lý Chuẩn, lần này thầy tới thăm hỏi gia đình, ba ba em đâu?"
"Ba ba đột nhiên đau bụng, đang trong WC, thầy uống nước chút nha?" Lý Chuẩn mời Cừu Chí Phong vào, rót ly nước ấm ra.
"Được, một ly nước ấm đi." Cừu Chí Phong ngồi trong phòng khách xa hoa, câu nệ đánh giá hoàn cảnh khách sạn.
Đây là hạng phòng cao cấp nhất của khách sạn, một đêm ở đây bằng cả hai tháng tiền lương của gã.
Ba ba Lý Chuẩn ở một nơi như vậy, bối cảnh và thế lực nhà họ có thể hùng hậu hơn so với nhà Nhan Thanh.
Cừu Chí Phong móc khăn tay màu trắng trong người ra, lau mồ hôi lạnh trên trán.
Lý Chuẩn bưng chén nước lại, vừa vặn nhìn thấy Cừu Chí Phong đang lau mồ hôi, hỏi: "Thầy thấy quá nóng sao? Có cần em hạ nhiệt độ điều hoà xuống không?"
Cừu Chí Phong nhanh chóng xua tay, vội vàng uống một ngụm nước, kết quả bị bỏng, lấy tay phẩy phẩy.
"Thầy uống chậm thôi, nước còn nóng lắm." Lý Chuẩn bổ sung.
"Ừ ừ, thầy biết rồi, cảm ơn em nhắc nhở, điều hoà cứ để yên thế đi, ngồi một lát là thích ứng ngay thôi."
"Thầy có muốn ăn gì không? Ba em chắc sẽ không ra ngoài sớm đâu." Lý Chuẩn lại nói.
Khi Cừu Chí Phong ý thức được bối cảnh gia đình Lý Chuẩn vô cùng lợi hại thì càng trở nên câu nệ, nói: "Không sao không sao, thầy ngồi chờ được."
"Em gọt ít trái cây cho thầy nha." Lý Chuẩn đi về phía phòng bếp.
Hắn mở tủ lạnh ra, chọn mấy loại trái cây, lại cầm hai trái thủy mật đào.
Lý Chuẩn cắt thủy mật đào trước, lại dùng con dao cắt thủy mật đào kia gọt những trái cây còn lại.
Sau khi làm xong, hắn chụp một bức ảnh rồi gửi Nhan Thanh.
【 Tiểu hỗn đản 】:??? Cách không gian khiến tôi thèm khát sao? [ Lật bàn ]
【 Học tập chớ quấy rầy 】: Cừu Chí Phong ở chỗ tôi, đây là chuẩn bị cho lão.
【 Tiểu hỗn đản 】: Cừu Chí Phong bị dị ứng thuỷ mật đào, vậy mà cậu dám cho lão ăn sao? [ Ăn dưa hấu xem kịch ]
【 Học tập chớ quấy rầy 】: Muốn nhìn kết quả không?
【 Tiểu hỗn đản 】: Có chứ, cậu có live stream không? [ Thò đầu ra ]
Lý Chuẩn bưng mâm đựng trái cây đi ra ngoài.
"Thầy ăn chút trái cây trước đi, ba em còn lâu mới ra."
"Cảm ơn em."
Cừu Chí Phong duỗi tay, nhưng gã thấy trong mâm đựng thủy mật đào liền ngừng tay lại.
Nhưng không đợi gã rút tay về, Lý Chuẩn mở miệng nói: "Trái cây không hợp khẩu vị thầy sao?"
Cừu Chí Phong không muốn để người khác biết chuyện mình bị dị ứng, xấu hổ cười cười, cuối cùng cầm lấy quả táo cách thủy mật đào xa nhất.
Trong khi Cừu Chí Phong chờ đợi, bị Lý Chuẩn "khuyên" ăn bảy tám miếng.
Vài phút sau, gã cảm giác cổ có chút ngứa, vừa định duỗi tay cào thì Nguyễn Thu đã đi ra.
Nguyễn Thu mặc tây trang màu đen, tóc buộc lên lộ ra cái cổ thon dài, nhưng đây chỉ làm cho đôi mất y càng thêm có mị lực.
"Chào thầy, tôi là Nguyễn Thu, ba của Lý Chuẩn, ngại quá, hôm nay ăn phải đồ hỏng, làm thầy đợi lâu rồi."
Nguyễn Thu đi về phía sô pha đơn ngồi xuống.
Giơ tay nhấc chân đều cảm thấy khí chất cao quý.
Ngay cả biểu cảm trên mặt cũng không hề giống vừa rồi.
Giống như lập tức thoát thai hoán cốt thay đổi thành một người khác.
"Chào ngài, chào ngài, tôi không chờ lâu lắm đâu, tôi là chủ nhiệm lớp của bạn học Lý Chuẩn, tên Cừu Chí Phong. Rất vui khi được gặp ngài, hôm nay đến đây chính là muốn nói về việc thi đại học của bạn học Lý."
Cừu Chí Phong luôn phụ thuộc với quyền thế từ trong xương cốt, là nô lệ của tiền tài, thái độ cũng trở nên khiêm tốn hơn.
"Ồ, về nguyện vọng thi đại học sao?" Nguyễn Thu nghe vậy, quay đầu hỏi Lý Chuẩn, nói: "Con trai, con muốn thi vào trường nào?"
"Đại học Đế đô."
"Vì sao lại chọn đại học Đế đô? Chúng ta học ở học viện Kham Tháp Tinh không phải càng tốt sao?" Nguyễn Thu hỏi.
"Nguyện vọng của cậu ấy cũng là đại học Đế đô." Lý Chuẩn cũng không ngẩng đầu lên.
Tay hắn vội vàng gửi tin nhắn cho Nhan Thanh.
【 Học tập chớ quấy rầy 】: Cừu Chí Phong ăn xong rồi, chắc chỉ có thể kiên trì thêm năm phút thôi."
【 Tiểu hỗn đản 】: Ha ha ha ha, vậy chắc lão sẽ không thể tới thăm nhà tôi được nhỉ?
Khi cậu gửi không để ý còn tim Lý Chuẩn thì đập mạnh một hồi lâu.
Còn yên lặng lưu những sticker này vào máy.
"Tiểu khả ái cũng muốn thi đại học Đế đô sao?" Nguyễn Thu cảm thấy hứng thú.
"Dạ." Lý Chuẩn đáp.
"Không tồi, sau này cùng một trường đại học thì cơ hội cũng cao hơn, ba rất thích cậu nhóc nên con phải nắm chắc cơ hội nha." Nguyễn Thu dặn dò.
Khi Nguyễn Thu nói lời này, Lý Chuẩn vừa vặn click mở sticker [Ôm lấy bạn hôn moah moah] Nhan Thanh vừa gửi qua, mở sticker ra một lúc thì nó liền hôn về phía màn hình.
Tuy rằng chỉ là một sticker nhưng Lý Chuẩn vẫn nhịn không được ảo tưởng thành mặt Nhan Thanh, chủ động lại đây thân mật hắn.
Khóe môi nhếch lên một độ cung tuyệt đẹp.
"Con trai? Ba nghĩ con nên hành động sớm một chút, bây giờ cạnh tranh chưa cao, chờ lên đại học rồi thì lực cạnh tranh càng mạnh, đến lúc đó không theo đuổi được người ta thì con đừng có mà khóc nha."
Cừu Chí Phong vẻ mặt mờ mịt ngồi bên cạnh.
Gã đi thăm hỏi gia đình cả tuần nay, lần đầu tiên gặp phải tình huống này.
Đây là gia trưởng xúi giục con yêu sớm?
"Con cũng muốn, nhưng....." Lý Chuẩn liếc mắt nhìn Cừu Chí Phong một cái.
Cừu Chí Phong khẩn trương mà nuốt nuốt nước miếng, mơ hồ dâng lên một ý niệm không hay.
Lý Chuẩn cười, nói: "Chủ nhiệm lớp nói bọn con không thể yêu sớm."
Cừu Chí Phong: "......"
"A, giờ đã hơn mười tám tuổi mà không cho yêu đương sao? Thầy Cừu, không phải trường học quản quá nghiêm đấy chứ?"
Cừu Chí Phong mồ hôi lạnh túa ra.
Nguyễn Thu tiếp tục nói: "Hiện tại Alpha tìm vợ rất khó, nhất là những người tính tình không tốt, ngài nếu ngăn cản bọn trẻ tìm đối tượng từ cấp ba, lên đại học rồi, hay là sau khi ra xã hội tìm không thấy người thích hợp thì phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ để bọn họ làm bạn với tay phải cả đời sao?"
Sau lưng Cừu Chí Phong túa ra một thân mồ hôi lạnh, lại móc khăn tay ra lau trán, sau đó càng lau càng dùng sức, bắt đầu không ngừng cào cổ và cánh tay.
Gã khẩn trương nói: "Cũng, cũng không phải tuyệt đối không cho, chỉ là sắp thi đại học, nên lấy việc thi cử làm trọng."
"Lời thầy nói cũng có lý, nhưng yêu đương cũng đâu nhất định ảnh hưởng đến học tập? Con trai tôi rất thông minh, tôi không lo nó thi không đậu đại học nhưng lại lo nó không tìm được vợ đây."
- ------------------------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT