Chương 68. Chúng ta không cần, bé con đã ở chỗ này rồi
------------------------
"Ba ba là ngôi sao nhí ra mắt nhiều năm, chưa bao giờ có lịch sử đen, nhưng trong mắt cộng đồng mạng thì mày trở thành vết nhơ duy nhất trong cuộc đời ba ba, mày không suy nghĩ vì ba ba sao? Y không trách cứ mày, nhưng mày chẳng thể đau lòng chút nào sao?"
"Mày là một Alpha, vì sao không làm chuyện Alpha nên làm? Toàn vũ trụ này đều tìm không ra Alpha phế vật như mày."
Nhan Thanh gắt gao cắn môi dưới, nỗ lực không muốn rơi nước mắt.
Nhưng sau khi mang thai càng dễ đa sầu đa cảm, nước mắt cũng không chịu khống chế.
"Lạch cạch lạch cạch." Nện xuống dưới.
Lý Chuẩn ném cặp sách, vài bước đi lại gần, giấu Nhan Thanh ở phía sau, không hề sợ hãi mà nhìn Nhan Quyết.
"Nhan đại ca, xin hỏi anh thật sự hiểu biết ở Nhan Nhan không? Anh thật sự biết cậu ấy là người như thế nào sao? Ở trong mắt anh, ngoài nhìn thành tích ra thì còn gì không? Nhan Nhan thi không tốt nhưng anh biết nguyên nhân không? Hay anh vĩnh viễn chỉ tin vào lời phiến diện của thầy chủ nhiệm, xem Nhan Thanh thành một đứa trẻ không thể dạy dỗ."
"Anh thật sự muốn chân chính hiểu biết Nhan Nhan không? Ngoài đánh đòn ra thì anh còn biết làm cái gì? Còn luôn miệng nhắc đến thể diện Nhan gia, anh nếu không xem Nhan Nhan là em trai thì để tôi nuôi."
Nhan Quyết quen tư thái bề trên, cấp dưới cũng chưa bao giờ dám ngỗ nghịch anh.
Ngay cả Nhan Nhan cũng không dám.
Bỗng nhiên bị thằng nhóc bằng tuổi em trai mình răn dạy làm anh quên mất phải phản ứng như thế nào.
Thẳng đến câu cuối cùng của Lý Chuẩn, anh tức giận đến thổi râu trừng mắt, nói: "Mày nói câu hỗn trướng gì vậy? Đó là em trai tôi, cậu định làm gì nó?"
Còn nuôi?
Đồ chó má!
Nếu không phải vì hắn là bạn học của Nhan Nhan thì anh đã sớm ném hắn ra ngoài.
Nhan Thanh vốn dĩ còn đang buồn thì cũng bị câu nói của Lý Chuẩn làm dở khóc dở cười.
Nhưng ở trước mặt Nhan Quyết, cậu vẫn không dám cười, sợ chọc giận anh cậu rồi lại bị đánh.
Bây giờ cậu không còn chỉ một mình nữa, không thể bị đánh được.
Nhan Thanh tránh ở sau lưng Lý Chuẩn, lén liếc mắt nhìn Nhan Quyết một cái, nhìn thấy sắc mặt anh cậu đổi tới đổi lui, lúc xanh lúc đen, một chút thương cảm trong lòng cũng tiêu tán.
Cậu tránh ở phía sau Lý Chuẩn, hít hít mũi, nín khóc mỉm cười.
Nhưng cậu không dám để Nhan Quyết thấy mình đang cười, sợ thêm dầu vào lửa.
Lý Chuẩn là bug trong sách, hào quang so với hai nam chính còn mạnh hơn, hắn sẽ không bị thua thiệt.
"Cậu ấy là bạn cùng bàn của tôi, là bạn tốt, tôi phải bảo vệ cậu ấy." Lý Chuẩn đứng thẳng lưng, không hề yếu thế mà nhìn Nhan Quyết.
Nhan Thanh nghe xong nửa câu, trong lòng trở nên ấm áp.
Cậu chớp chớp mắt, nghẹn nước mắt trở về.
"Tao còn là anh nó, mày mày, mày tính là cái rắm gì......" Nhan Quyết bị tức giận đến mức không thể chửi mắng được.
Lúc này không đợi anh sắp xếp lại lời nói, Bạch Thư ở bên cạnh tức giận, đẩy Nhan Quyết ra, tức giận đến mức lồng ngực phập phồng, cả giận nói: "Nhan Quyết, rốt cuộc là anh đang làm gì? Anh có biết mình đang nói cái gì không? Trước mặt chính là bạn học của em trai anh, thế nào thì cậu ấy cũng là khách, có ai đối đãi với khách như vậy sao? Anh muốn mắng cậu ấy thì cứ mắng em trước đi, dù sao bây giờ thành tích của em cũng thụt lùi rồi."
Bạch Thư càng nói càng tủi thân, đưa tay lên lau nước mắt.
Nhan Quyết lập tức luống cuống, cuống quít nói: "Thành tích em thụt lùi là do mang thai, thân thể không thoải mái, còn nó thì chả có gì, cả ngày đi quán bar quậy, đánh nhau với bạn học, không học vấn không nghề nghiệp, ngày nào cũng bị chủ nhiệm lớp khiếu nại, anh mắng nó cũng vì muốn tốt cho nó thôi."
"Anh chỉ nói đến khuyết điểm của Nhan Nhan, vậy anh biết ưu điểm của Nhan Nhan là gì không? Hồi trước anh bận công việc, là em ấy ở bên cạnh làm em vui vẻ, em mang thai không thoải mái cũng là em ấy nghĩ mọi cách giúp em khoẻ hơn. Ngược lại anh, anh làm ba ba, làm anh trai, ngoại trừ mắng chửi thì anh làm được gì?"
Nhan Quyết: "Anh......"
Bạch Thư trực tiếp ngắt lời, nói: "Anh đừng nói chuyện! Trước khi đến đây em đã bảo không được tức giận với Nhan Nhan, anh chân trước đáp ứng em, sau lưng nhìn thấy Nhan Nhan lại lập tức thay đổi, anh không thể trò chuyện bình thường với em ấy sao?"
Nhan Quyết bị Bạch Thư mắng đến mức không dám nói một lời.
Nhan Thanh liếc mắt nhìn lén một cái, cảm giác như là tiểu bạch thỏ đang xách lỗ tai răn dạy sói xám vậy.
Trong lòng bỗng nhiên cảm thấy thoải mái.
Ha, vẫn là anh dâu uy vũ.
Cái này gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn?
Về sau ôm chặt đùi anh dâu thì sẽ không bao giờ sợ anh cậu nữa.
Hì hì.
"Em nói không đúng sao? Là anh không nói đạo lý, anh phải xin lỗi Nhan Nhan." Bạch Thư mắng chửi dồn dập, ngay cả mắt cũng đỏ lên.
Omega trời sinh mảnh mai, khi mang thai cảm xúc dễ thay đổi, khi kích động sẽ rất dễ rơi nước mắt, cho dù không phải mình bị mắng thì cũng có thể khóc.
Nhan Quyết thấy Bạch Thư muốn khóc, lập tức xuống nước, ôm lấy vai Bạch Thư, nói: "Anh sai rồi, anh xin lỗi Nhan Nhan, em còn đang mang thai, cảm xúc kích động sẽ không tốt với bé con."
"Vậy anh phải xin lỗi Nhan Nhan." Bạch Thư vẫn kiên trì.
Nhan Thanh đang ăn dưa, ngay khi xem đến mê muội thì đột niên bị Lý Chuẩn bắt được tay.
Ánh mắt Lý Chuẩn như có ngàn lời muốn nói, vô cùng đau lòng cho cậu.
Lý Chuẩn là vì anh cậu quá nghiêm khắc nên đau lòng cậu sao?
Nhưng cũng không cần thương cảm như vậy chứ? Tròng mắt đều sưng huyết rồi.
Uầy, Lý Đại Đinh là sinh vật sống cảm xúc sao?
"Lý Đại Đinh, cậu làm sao vậy?" Nhan Thanh bị Lý Chuẩn nhìn đến không được tự nhiên, không cẩn thận nói ra lời trong lòng.
Nhưng Lý Chuẩn cũng không hề để ý, nắm lấy tay cậu thật chặt.
Nhan Thanh bị người này đan mười ngón tay vào nhau còn thấy bất an hơn.
Anh cậu còn ở trước mặt mà.
Lý Đại Đinh định làm gì?
Nhanh buông tay ra mau.
Buông tay buông tay, buông tay bố ra.
Hai người dùng ánh mắt giao lưu, Nhan Thanh muốn Lý Chuẩn buông tay, nhưng hắn lại càng nắm càng chặt, chặt đến mức ngón tay cậu có chút đau.
Nhan Thanh chịu không nổi, nhịn không được đi đến bên tai hắn, thấp giọng thì thầm: "Lý Chuẩn, rốt cuộc cậu bị làm sao vậy?"
Lý Chuẩn lại nhéo nhẹ da tay cậu, thanh âm vừa trầm vừa gợi cảm: "Alpha cao cấp rất mệt."
Nhan Thanh không hiểu ý hắn, miệng nhỏ khẽ nhếch, nói: "Tôi biết mà."
Ánh mắt cậu giảo hoạt chuyển động một chút, tiến đến bên tai Lý Chuẩn, cường điệu nói: "Tôi cũng là Alpha cao cấp, cho nên tôi biết."
Nước mắt Lý Chuẩn thiếu chút nữa không nhịn được, nói: "Cậu biết cái rắm.". Ủng hộ chính chủ 𝙫ào ngay ~ T 𝘙 𝒖 𝖬 T 𝘙 U 𝓨 𝑒 𝖭﹒𝑉𝖭 ~
Nhan Thanh trợn tròn mắt, tức giận nói: "Cậu không được phép mắng chửi người như vậy."
Lý Chuẩn cố nén suy nghĩ ôm cậu vào lòng, không hỏi gì tiếp.
Biết rõ như vậy mệt, vì sao cậu còn muốn ngụy trang thành Alpha?
Hắn không biết vì sao Nhan Thanh muốn ngụy trang.
Nhưng từ lời nói của Nhan Quyết thì có lẽ không ai biết chuyện Nhan Thanh là một Omega.
Nếu không phải Nhan Nhan ngoài ý muốn mang thai con của hắn, chắc sẽ không có ai phát hiện ra chuyện này.
Từ sau khi Lý Chuẩn hoài nghi Nhan Thanh mang thai, hắn đã nghĩ đi nghĩ lại rất nhiều chuyện, nhưng không có chút dấu vết nào cho thấy Nhan Thanh là một Omega.
Ngay cả lúc trước bọn họ kết hợp thì cũng không thể thành kết, tin tức tố của Nhan Thanh tuy rằng là dụ hoặc trí mạng đối với hắn, nhưng không hề có lần nào để lộ ra mùi hương Omega.
Từ đầu đến cuối hắn đều cho rằng đó là hơi thở Alpha.
Có thể thấy được, nếu không phải Nhan Nhan mang thai, hắn tuyệt đối không thể phát hiện Nhan Nhan là Omega.
Rốt cuộc là nguyên nhân gì khiến Nhan Nhan phải giấu giếm mình là Omega với toàn thế giới này? Ngay cả người nhà cậu cũng không thể biết?
Và nguyên nhân gì có thể khiến cậu giấu giếm thuận lợi?
Lý Chuẩn nghĩ không ra nguyên nhân.
Nhưng hắn mơ hồ cảm giác được, Nhan Nhan nhất định có nỗi khổ riêng, hắn muốn biết nỗi khổ riêng đó, muốn trở thành người để Nhan Nhan dựa vào.
Trước khi biết chuyện đó, hắn sẽ trợ giúp Nhan Thanh bảo vệ đuôi nhỏ của mình.
Nhan Thanh còn không biết áo choàng của mình thiếu chút nữa biến mất, còn hầm hừ trừng mắt nhìn Lý Chuẩn, chờ hắn giải thích.
Cậu cho rằng Lý Chuẩn sẽ tiếp tục cãi nhau với cậu, kết quả Lý Chuẩn chỉ duỗi tay nhéo nhẹ vào lỗ tai cậu, nói: "Tôi là một Alpha mạnh, cậu có thể ỷ lại vào tôi, không cần vất vả như vậy nữa."
Nhan Thanh phi một ngụm, nói: "Bố đây cũng là Alpha cao cấp, tuy rằng cậu nhỉnh hơn tôi một xíu, nhưng cũng chỉ nhỏ như cái móng tay thôi, tôi không hề kém hơn cậu, hiểu không?"
Khi cậu hình dung, còn đưa móng tay cái lên để cho Lý Chuẩn thấy rõ ràng.
"Dù sao số tôi đã định là vất vả rồi, cậu ỷ lại tôi nhiều một chút thì có thể ít vất vả vì phải là một Alpha cao cấp."
"Sao tôi thấy cậu nói có đạo lý vậy nhỉ?" Nhan Thanh trừng lớn mắt.
Giữa bầu không khí hài hoà của hai người, Nhan Quyết đau mắt, anh định mắng tiếp, lời vừa đến cổ họng đã bị Bạch Thư liếc mắt nhìn một cái, lập tức nghẹn lại.
"Khụ khụ, Nhan Nhan, là do anh không đúng, anh không nên nói nặng lời với em, nhưng hai đứa chỉ là bạn học, không cần sờ tới sờ lui, thế thì còn ra thể thống gì."
Nếu không phải em trai anh là Alpha thì anh đã sớm băm luôn móng vuốt của hắn rồi.
"Chính anh tư tưởng xấu xa liền áp tội danh lên đầu bọn nó, hai đứa đều là Alpha, hai Alpha ôm ấp tí thì có làm sao? Xem như ở địa cầu cổ đại cũng là hai thẳng nam ôm ấp nhau thôi, anh còn không cho thằng bé có anh em tốt sao? Anh tưởng ai cũng giống mình, trong mắt chỉ có công việc sao?"
Bạch Thư chống nạnh mắng Nhan Quyết.
Nhan Quyết nghiêm túc nghe giáo huấn, chờ Bạch Thư nói xong, sâu kín nói: "Còn có em."
Nhan Thanh: "......"
Lại ăn cẩu lương ngập họng.
Khởi đầu nồng nặc thuốc súng, đến khi Bạch Thư thi triển chiêu thuần thú cường hãn xong, hoàn toàn hoá giải.
Trường hợp một lần nữa trở nên xấu hổ lên.
Nhan Thanh là chủ nhà, chủ động đánh vỡ xấu hổ, nói: "Anh, anh dâu, hôm nay hai người đến đây tìm em có việc gì sao?"
"Hôm nay anh không có việc gì làm liền gói sủi cảo, nghe anh em nói em thích sủi cảo nhân rau hẹ thịt heo nên anh làm một hộp rồi mang đến cho em."
Bạch Thư xoay người, tới huyền quan mang hộp cơm lớn mà Nhan Quyết đặt trên đỉnh tủ giày lại.
Nhan Thanh lúc này mới chú ý tới hộp cơm kia, rất lớn, lượng thức ăn cũng đủ cho hai người ăn.
"Anh làm rất nhiều, vừa vặn cho hai đứa cùng ăn." Bạch Thư đưa hộp cơm qua, Nhan Thanh nhận lấy, nói: "Cảm ơn anh dâu."
Bạch Thư rất thích nhìn Nhan Thanh cười, cảm giác như trong mắt cậu có ngàn vạn ánh sao.
Bạch Thư duỗi tay xoa xoa đầu Nhan Thanh, nhận lấy ánh mắt hâm mộ của hai Alpha.
Một người hâm mộ người xoa đầu, người còn lại hâm mộ người được xoa.
"Thời gian cũng không còn sớm, anh và anh em về trước, về sau rảnh thì về nhà, anh làm đồ ăn ngon cho em." Bạch Thư cười dịu dàng vẫy vẫy tay.
Ánh mắt y ôn nhu, khi chuyển tới Nhan Quyết lập tức trở nên nghiêm túc, ánh mắt ngầm có ý uy hiếp.
Nhan Quyết hiểu ý, không tình nguyện hạ thấp tư thái, làm cho thanh âm trở nên hiền lành hơn chút, nói: "Anh đi rồi, rảnh thì nhớ về nhà thường xuyên, có chuyện gì thì cứ tìm anh hỗ trợ."
"Dạ, em cảm ơn hai anh."
Nhan Thanh cùng đi ra ngoài, tiễn hai người đi xa mới quay trở về.
Nhan Thanh về đến nhà, nhìn thấy Lý Chuẩn đứng ở phòng khách.
Cậu gãi gãi đầu, nhìn ba lô kẻ ông vuông đen trắng đặt trên sô pha, ánh mắt nghi hoặc, "Nhà cậu bị lũ lụt sao?"
"Không có, trong nhà có trộm, bọn trộm phá hỏng cửa nhà, đồ vật bên trong hỏng hết, mạng và hệ thống nước hỏng rồi, khoảng thời gian này cậu có thể thu lưu tôi không?"
Lý Chuẩn nghiêm túc nói.
"Trộm vào nhà? Vậy những mô hình cơ giáp limited đâu? Mô hình không có bị gì chứ?" Nhan Thanh vội vã hỏi, những mô hình cơ giáp đó đều là tình yêu của cậu đấy.
Nếu như bị trộm lấy mất hoặc phá hỏng thì cậu sẽ đau lòng chết mất.
"Mô hình cơ giáp không sao, chỉ là thiếu chút đồ quý giá." Lý Chuẩn thiếu chút nữa không diễn tiếp được.
"??" Vẻ mặt Nhan Thanh không dám tin tưởng.
Lý Chuẩn sớm có chuẩn bị, mở quang não ra, để cho Nhan Thanh thấy rõ nội dung video.
Video quay hình ảnh nhà hắn.
Vốn dĩ sạch sẽ, chỉnh tề, ở trong video trở nên hỗn độn, đồ vật lộn xộn, hư hỏng, phòng tắm còn chảy nước ra.
"Nhìn đi, tôi đã bảo là nên mua quản gia robot mới, nếu lúc trước cậu nghe lời tôi nói thì đã không đến mức bị người ta cạy cửa rồi." Nhan Thanh nhìn thảm trạng của căn nhà, không tin cũng phải tin.
"Tôi đã liên hệ với công ty nội thất, đối phương nói dạo gần đây là mùa cao điểm, chắc phải hơn hai ba ngày nữa thì mới có thể để nhân viên qua sửa." Lý Chuẩn nói.
"Được rồi, vậy cậu đến ở nhà tôi đi, không cần quét dọn vệ sinh, chỉ cần nấu ăn cho tôi là được rồi." Ánh mắt Nhan Thanh trở nên giảo hoạt, còn tưởng rằng mình đang kiếm lời.
Nhan Thanh dọn dẹp thư phòng một chút để cho Lý Chuẩn có chỗ ở.
Sau một hồi lăn lộn, bản thân cũng mệt mỏi.
Cậu vừa mệt vừa đói, nhớ tới anh dâu mang cho cậu sủi cảo nhân rau hẹ thịt heo, còn chưa ăn đã nuốt một ngụm nước miếng.
Cậu xoa xoa eo, đi đến cửa thư phòng, gõ gõ cửa, nói: "Xong chưa? Đi ăn sủi cảo nha!"
"Được, để tôi trải chăn chút đã."
Vài phút sau, Lý Chuẩn hành động bí mật đi ra.
Nhan Thanh ngồi ở cạnh bàn ăn, mở nắp hộp cơm dùng một lần ra, cầm đũa lên định ăn liền.
"Chờ xíu."
Lý Chuẩn đi vài bước đến trước mặt cậu, nắm lấy bàn tay cầm đũa ngăn không cho cậu ăn sủi cảo.
Nhan Thanh đói đến không chịu được, xoa bụng thảm hề hề nói: "Tôi rất đói, sao cậu lại không cho tôi ăn?"
"Không phải không cho ăn, ăn đồ lạnh không tốt, để tôi đi hâm nóng đã." Lý Chuẩn cầm lấy hộp cơm mang đến phòng bếp.
Nhan Thanh đói bụng kêu ục ục, nhắm mắt đi theo sau Lý Chuẩn, rất sợ hắn độc chiếm thức ăn.
"Pha thêm chút giấm không?" Lý Chuẩn bật bếp rồi đặt sủi cảo vào lồng hấp, rửa sạch hai đĩa nhỏ bắt đầu chuẩn bị nước chấm.
Làm nóng chỉ mất vài phút, nhưng đối với Nhan Thanh đang đói bụng mà nói, một giây cũng giống như một năm.
"Đã được chưa? Tôi sắp chết nói rồi." Nhan Thanh ở phía sau không ngừng giục Lý Chuẩn.
Rất nhiều lần còn muốn mở nắp lên xem đều bị Lý Chuẩn ngăn cản.
"Đừng xằng bậy, hơi nước rất nóng, bốc trúng tay sẽ bị bỏng."
Hai mắt Nhan Thanh nhìn trông mong, đã có thể ngửi thấy mùi hương của sủi cảo, ngửi được mà ăn không được, thèm thuồng đứng sau lưng Lý Chuẩn đi tới đi lui.
"Được chưa? Được chưa? Tôi đói sắp ngất rồi, mau lên đi!"
"Chờ một chút, còn chưa xong." Lý Chuẩn ngăn không cho cậu đến gần lồng hấp.
Nhan Thanh ở phía sau Lý Chuẩn tức giận nhìn, chống nạnh nói với nhóc con trong bụng: Nhóc con à, mau tới đây xem bộ mặt thật của nam nhân này đi, hắn vậy mà chỉ có một miếng sủi cảo cũng không cho hai cha con chúng ta ăn, quá đáng, sau này con không được thân thiết với hắn, biết không?
"Còn chưa xong sao? Đói quá đi!"
"Ngoan nào, bây giờ mới hơn có một phút." Lý Chuẩn bất đắc dĩ nói.
"Mới một phút? Sao tôi cảm thấy như đã trôi qua cả 60 năm rồi?" Nhan Thanh kêu rên.
Bên kia.
Bạch Thư và Nhan Quyết cũng đang ăn sủi cảo.
Bạch Thư ăn xong miếng cuối cùng, nghi hoặc nhíu mày, y gác đũa xuống, bảo Nhan Quyết há miệng, liếc mắt thấy không có, lại tìm tới tìm lui khắp nơi.
Nhan Quyết nuốt xuống miếng cuối cùng, nói: "Thư Thư, em tìm cái gì vậy?"
"Sủi cảo của chúng ta đã ăn hết rồi sao?"
Bạch Thư lại mở tủ lạnh ra tìm kiếm nhưng không thấy gì dư lại, nhìn phòng bếp vài vòng cũng không thấy gì, thậm chí thùng rác cũng nhìn thoáng qua nhưng vẫn không thấy có gì ném vào.
"Chắc là ăn hết rồi, em vẫn chưa no sao? Anh đi làm cho em bát mì nhé!"
Nhan Quyết nói xong đứng lên, đang muốn đi đến phòng bếp, còn chưa đi xa đã bị Bạch Thư ngăn lại.
"Không cần, em không đói bụng, ăn no rồi."
Bạch Thư nói xong, kéo tay Nhan Quyết sờ bụng mình, để anh thấy rằng y ăn rất no.
"Vậy vừa rồi em tìm cái gì? Nhan Quyết vuốt ve bụng Bạch Thư.
"Hôm nay em bao sủi cảo có nhét vào một quả táo đỏ, nhưng vừa rồi ăn cũng không thấy, đừng nói là mang cho Nhan Nhan rồi nhé?"
"Vì sao lại nhét táo đỏ vào?" Nhan Quyết bế Bạch Thư lên, đi lên tầng hai.
"Em thấy ở trong sách viết, táo đỏ có ngụ ý sớm sinh quý tử, ăn được sẽ có phúc khí, hôm nay nhớ tới liền bỏ vào."
Nhan Quyết đặt Bạch Thư lên giường lớn mềm mại, môi hôn lên bụng y.
"Chúng ta không cần, bé con đã ở chỗ này rồi."
- -----------------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT