"Ai, ai nói nhất định là người mang thai mới có thể ăn, khẩu vị của tao thiên chua không được sao?" Mặt Nhan Thanh cũng tái đi rồi.
Cậu bắt đầu hối hận vì cho Từ Khải ăn.
Cho ăn mà còn dám nói lung tung, làm dao động áo choàng của cậu.
Thật là đáng ghét.
Nhan Thanh ăn ngon lành miếng xoài trong miệng rồi muốt xuống, dư lại một phần thì nhét vào gầm bàn, không dám lấy ra ăn nữa.
Cậu chột dạ mà sờ bụng nhỏ, cảm giác tồn tại của nhóc con càng ngày càng mãnh liệt, tuy rằng không nhìn ra manh mối từ quần áo bên ngoài nhưng cẩn thận sờ vào sẽ thấy điểm bất đồng, nếu là một người có kinh nghiệm sờ bụng cậu, tuyệt đối có thể đoán được cậu đang mang thai.
Nhan Thanh có chút kinh hồn táng đảm, cả ngày sắc mặt cũng không tốt.
Đi trên đường, đều sợ người khác nhìn chằm chằm vào bụng cậu, luôn theo bản năng mà lấy đồ che bụng lại.
Trên thực tế bụng còn chưa hiện chút nào.
Vốn dĩ khi mang thai Omega nam không lộ bụng quá rõ, hiện tại cậu mới chỉ mang thai hơn hai tháng, còn chưa được cả ba tháng, không dùng tay sờ cẩn thận căn bản sẽ không nhận ra.
"Nhan ca, hôm nay mày làm sao vậy? Nhìn sắc mặt có vẻ không tốt lắm."
Khi ăn cơm, Từ Khải nhịn không được hỏi.
"Tao làm sao?" Nhan Thanh mơ hồ nói.
"Mày cứ luôn ăn lại phần xương mày nhổ ra, còn nói không có gì? Quỷ tin à? Có phải sắp thi đại học, Nhan đại ca gây áp lực cho mày không?" Từ Khải lấy đũa chọc chọc đùi gà nói.
"Ừm, có chút lo lắng." Nhan Thanh hùa theo cái cớ của Từ Khải.
"Tao cảm thấy không cần lo lắng đâu, với trình độ của mày thì chỉ cần phát huy như bình thường thì đại học ở đế đô cũng do mày tùy chọn thôi." Từ Khải mồm to xé một miếng thịt, lại nói: "Ngay cả học tra như tao nhờ có mày phụ đạo mà thành tích vững bước đi lên, mày thì tao khẳng định không có vấn đề."
Nhan Thanh trong lòng chua xót.
Tiền đề là cậu có thể phát huy như thường!
Thứ mà cậu có thể ký thác hi vọng bây giờ chỉ có kết cục của "Dẫn lửa thiêu thân" mà thôi.
Trong chính văn, kết cục cũng không viết thành tích khi thi của cậu, nói cách khác, khi lên đại học cậu sẽ không bị cốt truyện cưỡng chế.
Chỉ cần cốt truyện không quấy nhiễu, cậu tin mình có thể thi đậu đại học ở đế đô.
Chỉ là không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất.
Vạn nhất cốt truyện vẫn biến thái như vậy thì cậu cũng chỉ có thể khóc.
"Tao thấy gần đây mày căng thẳng lắm, hay là cuối tuần này bọn mình đi tắm nước nóng đi? Tao có người thân mở khách sạn suối nước nóng ở Tân Thành, tao mời bọn mày đi." Vĩ Ngư nói.
Nhan Thanh lắc đầu, nói: "Không đi, tao ở nhà ôn tập."
Hiện tại cậu hận mình có mặc nhiều thêm một chiếc áo choàng, còn đi tắm nước nóng? Cậu điên thì mới đi.
"Nhan ca, đi đi mà, dạo này mày khẩn trương quá, đi chơi với bọn tao hai ngày thả lỏng một chút đi." Từ Khải cũng phụ họa theo.
Ngụy Hướng Viễn nói: "Tôi thấy đúng đấy, thừa dịp chưa đến gần kỳ thi đại học thì đi thả lỏng hai ngày cũng khá tốt."
"Xem đi, Viễn ca cũng đáp ứng rồi, Chuẩn ca thì sao? Chuẩn ca có đi không?" Từ Khải dạo gần đây bị Nhan Thanh giám sát học tập, đang chán muốn chết, khó có được cơ hội đi chơi nên vô cùng nhiệt tình.
Lý Chuẩn liếc mắt nhìn Nhan Thanh một cái, nói: "Nhan Nhan đi thì tôi cũng đi."
Hắn nói xong, ánh mắt của mấy người Từ Khải đều đặt trên người Nhan Thanh.
Nhan Thanh không muốn làm mọi người mất hứng, căng da đầu đáp ứng.
Cậu nghĩ tới bên kia chỉ cần mình không cởi quần áo ngâm nước nóng là được rồi.
"Vạn tuế, rốt cuộc chúng ta có thể đi chơi rồi." Từ Khải là người kích động nhất, hận không thể ôm mâm đồ ăn ở nhà rồi chạy ba vòng.
Nhan Thanh nói với anh cậu chuyện mình sẽ đi tắm nước nóng với bạn.
Thứ sáu tan học về liền thu dọn đồ đạc, ngồi trên xe Lý Chuẩn, tập trung cùng mọi người.
Năm người cùng đi một xe.
Nhan Thanh ngồi ở trên ghế phụ, phía sau là có ba người.
Từ điểm xuất phát đến suối nước nóng đi hết mấy tiếng đồng hồ, Nhan Thanh ngồi được nửa đường liền cảm thấy cả người không thoải mái.
Cảm thấy buồn nôn, muốn nôn ra.
Cậu sợ bị phát hiện manh mối, vẫn luôn cố nén, mặt đều nghẹn thành màu xanh lè.
Cuối cùng cũng đến nơi, Nhan Thanh chịu không nổi nữa, mở cửa xe, chạy xuống ven đường nôn.
Bốn người xuống xe, khẩn trương đi tới.
"Nhan ca, không sao chứ?" Từ Khải muốn tới gần Nhan Thanh nhưng tốc độ của Lý Chuẩn càng nhanh hơn, ỷ vào mình chân dài đi đến cạnh Nhan Thanh trước, nhẹ nhàng vỗ vỗ phía sau lưng cậu.
Nhan Thanh nôn rất nhiều, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, con ngươi sáng ngời nhiễm một tầng hơi nước, trông nhu nhược đáng thương.
Lý Chuẩn ở bên cạnh vặn nắp chai nước đưa cho cậu, tay còn lại vỗ vỗ nhẹ nhàng phía sau lưng.
"Nhan ca, không phải mày không say xe sao? Sao lại nôn ghê thế?" Từ Khải đứng ở sau lưng, giọng nói mang theo sự lo lắng, đây là lần đầu tiên cậu nôn đến như vậy.
Loại tình huống này, giống như chỉ phát sinh khi uống quá nhiều.
Nhưng trong ấn tượng của y, Nhan ca chưa bao giờ say xe.
Nhan Thanh dùng chai nước Lý Chuẩn cho để súc miệng, lại uống hai hớp nước để đè ép cảm giác buồn nôn lại.
Lý Chuẩn đưa cậu hai tờ khăn giấy, mặt trên có mùi tin tức tố của hắn, tuy rằng mùi rất nhạt nhưng lại làm khó chịu trong người Nhan Thanh giảm bớt.
Nhan Thanh nếm được ngon ngọt, dựa đầu lên vai Lý Chuẩn, rầm rì nói: "Tôi khó chịu quá, mỏi hết chân rồi."
Lý Chuẩn đỡ eo cậu đứng lên, nói: "Tôi đỡ cậu đi vào."
Đoàn người đi vào khách sạn suối nước nóng.
Nhan Thanh không ngừng hít trộm tin tức tố của Lý Chuẩn, hít một chút đã thấy mình đỡ hơn một phần.
Chờ tới phòng, Nhan Thanh cuối cùng cũng cảm thấy thân thể không khó chịu như lúc đầu nữa, cũng không còn cảm giác muốn nôn như vừa rồi.
Khi cậu nằm trên sô pha nghỉ ngơi, cuối cùng cũng nghĩ đến một việc.
Trong thời gian mang thai này cậu không thể rời tin tức tố của Lý Chuẩn để trấn an.
Nhưng cậu lại không thể chủ động nói chuyện mình mang thai cho Lý Chuẩn biết.
Chuyện này thật mâu thuẫn.
Một bên cậu không thể rời khỏi Lý Chuẩn, một bên thì không thể nói ra bí mật của mình.
Khoảng cách kết cục của 《 Dẫn lửa thiêu thân 》 còn một thời gian nữa, mà trước đó, cậu có thể thành công bảo vệ bí mật, hơn nữa ỷ lại Lý Chuẩn để sống sót sao?
Có một số việc, Nhan Thanh không muốn suy nghĩ sâu xa, cậu rất nhanh cưỡng chế mình không thể tiếp tục suy nghĩ tiêu cực nữa.
Khi ở trên sô pha nằm nghỉ ngơi, cậu sờ thấy một chiếc đồng hồ nam.
Cậu nhặt lên, nhận ra là đồng hồ mà Lý Chuẩn hay đeo mỗi ngày, cầm lấy đặt lên mũi hít sâu một cái, có mùi chanh nhàn nhạt, là tin tức tố trên người hắn.
Nhan Thanh giống như tên biến thái, tham lam mà ngửi đồng đồ, một tay vuốt bụng trấn an nhóc con.
Thời điểm Từ Khải tiến vào, vừa vặn thấy tư thế này của Nhan Thanh.
Nhìn từ sau lưng, tay Nhan Thanh ở vị trí không nên đặt, tay còn lại lại cầm đồng hồ Lý Chuẩn ngửi như biến thái.......
Chuyện này thật xấu hổ.
Từ Khải hận thời gian không thể lùi lại hai phút, đập chết cái tên muốn qua thăm Nhan Thanh đã ổn chưa kia chết ngoài cửa.
Không vào sẽ không có màn xấu hổ như vậy.
Không nhìn thấy sẽ không bị Nhan Thanh trừng mắt nhìn.
"Nhan ca, vừa rồi cái gì tao cũng không nhìn thấy." Từ Khải khoa tay múa chân giải thích.
Nhan Thanh nghe được tiếng bước chân, quay đầu thấy Từ Khải, đồng hồ còn đặt bên mũi, nhìn rất giống một tên biến thái ham mê đồ vật của người khác.
Nếu không phải quần cậu vẫn còn thì thật sự không còn lời nào để giải thích.
"Vào không biết đường gõ cửa à? Bố đập chết mày bây giờ."
Nhan Thanh nghiến răng, trong lòng tính toán có nên giết người diệt khẩu không, như vậy sẽ không ai biết chuyện vừa rồi.
"Bố ơi, bố ơi con sai rồi, con thật sự sai rồi, vừa rồi cái gì con cũng không nhìn thấy, nếu con thấy thì thiên lôi sẽ đánh chết con."
Nhan Thanh cất đồng hồ vào trong túi, cọ tới cọ lui ngồi dậy, rầm rì nói: "Mày vào đây làm gì?"
"Tao đến xem mày khoẻ chưa, thuận tiện hỏi xem mày có muốn xuống ăn cơm tối không."
Thứ sáu bọn họ tan học xong liền lái xe đến đây, hiện tại đã qua giờ ăn cơm chiều.
Trên đường chỉ tùy tiện ăn chút gì đó lót bụng, tuổi của họ tiêu tốn rất nhiều năng lượng, bây giờ ai cũng cảm thấy đói bụng.
"Bọn họ bảo mày đến thăm tao sao?" Nhan Thanh nhíu mày, nhìn nhìn phía sau lưng Từ Khải, không thấy thân ảnh Lý Chuẩn liền có chút không vui.
Từ Khải cảm giác mình bị ghét bỏ.
Nhưng mà, Từ Khải làm CP fan nên chỉ buồn bực trong vòng ba giây, sau đó liền lĩnh ngộ ý tứ trong lời nói của cậu, vui tươi hớn hở nói: "Chuẩn ca sợ mày ăn không quen đồ ăn của khách sạn nên mượn phòng bếp của khách sạn nấu đồ ăn cho mày rồi."
Tình yêu đáng chết này, y thật là hâm mộ.
Từ Khải trong lòng chua chát.
Cảm giác mình đi nghỉ cùng Lý Chuẩn và Nhan Thanh chính là cột mình vào một cây chanh lớn.
Tâm tình Nhan Thanh nháy mắt chuyển biến tốt hơn, thậm chí còn như ánh mặt trời xán lạn, nhưng cậu nỗ lực chịu đựng không biểu hiện quá rõ ràng, ngồi vô cùng đoan chính nói: "Cậu ấy nấu gì cho tao thế?"
"Tao không biết, Chuẩn ca nói là làm món mày thích ăn." Từ Khải thành thành thật thật giữ khuôn phép trả lời.
Trong lòng Nhan Thanh ngọt ngào, cậu đứng lên, ra khỏi phòng.
Từ Khải đi sau hỏi, "Nhan ca, mày đi đâu đấy?"
"Tao đến phòng bếp đưa đồng hồ cho Lý Chuẩn."
Thanh âm khi nói chuyện đều lộ ra sự vui thích bên trong.
Ha ha.
Rõ ràng chính là muốn tìm Chuẩn ca, còn lấy cớ này nọ.
Từ Khải đứng ở cửa nhìn cậu từ ba bước giảm còn hai bước, nhìn theo bóng dáng Nhan Thanh, yên lặng nuốt xuống một ngụm chanh chua.
Xì, hàm răng cũng bị chua đến phát rụng.
Đi cùng tình lữ người ta đúng là tự mình chịu tội.
Từ Khải chua lòm nghĩ, thuận tiện đăng một bài viết trên Tinh Võng.
【 Bán thân chỉ năm nguyên, có ai muốn mua không? 】
Còn chụp một tấm ảnh theo thị giác thẳng nam.
Chờ nửa ngày chỉ nhận được bình luận của một người xa lạ: Xấu như vậy cho 500 tôi cũng không cần.
Từ Khải nhìn thấy bình luận, oa một tiếng khóc kên, vội chạy đi tìm Vĩ Ngư cầu an ủi.
Nhan Thanh ở phòng bếp, như một cái đuôi nhỏ đi phía sau mông Lý Chuẩn, Lý Chuẩn đi được một bước cậu cũng đi theo một bước.
Lý Chuẩn sợ đụng đến cậu, bảo cậu lùi lại phía sau một chút. Nhan Thanh lùi lùi hai bước, không đi xa, nhưng thật ra là hoàn toàn trốn phía sau lưng Lý Chuẩn.
Cậu lùn hơn Lý Chuẩn, thân hình cũng nhỏ hơn một chút, hoàn toàn có thể trốn phía sau lưng làm Lý Chuẩn không nhìn thấy.
Tài nấu nướng của Lý Chuẩn vô cùng tốt, đồ ăn xào rất thơm, nhưng giờ phút này, Nhan Thanh càng thấy mùi tin tức tố trên người hắn còn thơm hơn.
Nhan Thanh nhắm mắt đi theo phía sau Lý Chuẩn, cho đến khi hắn nấu ăn xong, cởi bỏ tạp dề trên người, bưng đồ ăn dỗ dỗ: "Về phòng đi, tôi mang về phòng ăn."
Nhan Thanh liếc mắt một cái nhìn trúng cơm rang thịt bò ở giữa mâm, nước miếng đều chảy ra, nuốt nước miếng, "Chỉ hai chúng ta cùng ăn sao?"
Khay cũng chỉ đặt bát đũa dành cho hai người.
Lý Chuẩn mặt không đổi sắc nói: "Bọn họ đều ăn rồi, không cần gọi họ đâu."
Hai người trở lại phòng, đặt mâm đồ ăn trên bàn.
Nhan Thanh gấp không chờ nổi bưng tô cơm rang thịt bò lên, ăn ngon lành.
Cậu tặng Lý Chuẩn một cái like, nói: "Siêu ngon luôn!"
Nhan Thanh chưa bao giờ keo kiệt lời khen đối với tài nấu nướng của Lý Chuẩn, Lý Chuẩn cũng rất thích nhìn cậu ăn.
Chỉ cần Nhan Thanh ăn vui vẻ, Lý Chuẩn liền cảm thấy thỏa mãn.
Nhan Thanh ăn no rồi liền cởi bỏ dây nịt quần thun, kéo xuống một chút, lộ ra cái bụng căng phồng, nấc một cái thật to.
"Ăn no quá đi."
"Nghỉ ngơi một lát cho tiêu hoá rồi chúng ta đi ngâm nước nóng nha?" Ánh mắt Lý Chuẩn lướt một vòng quanh bụng Nhan Thanh.
Nhan Thanh liếc liếc mắt nhìn bụng mình, có thể dùng Lý Chuẩn ăn nhiều để lấp liếm, chỉ do dự vài giây liền gật đầu đáp ứng.
Kỳ thật cậu cũng muốn đi ngâm suối nước nóng.
Đặc biệt là sau một thời gian ngồi xe lâu như vậy, lúc sau còn say xe, càng muốn ngâm một chút để giảm bớt áp lực của thân thể.
"Được rồi, lát nữa chúng ta đi."
Nửa giờ sau.
Nhan Thanh và Lý Chuẩn cùng nhau đi tắm nước nóng.
Từ Khải, Vĩ Ngư và Ngụy Hướng Viễn đã đi trước.
Suối nước nóng ở đây rất nhiều nhưng lại không phải quá lớn, nhiều người liền duỗi chân không được.
Nhan Thanh thấy thế nên không qua tham gia náo nhiệt cùng ba người kia mà đến một góc với Lý Chuẩn.
Lý Chuẩn xuống nước trước.
Khi Nhan Thanh xuống nước, không cẩn thận dẫm chân trượt một chút, cả người ngã đi xuống.
"Cẩn thận."
Lý Chuẩn phản ứng rất nhanh, đưa tay ôm lấy Nhan Thanh, tay trái vừa vặn dừng ở trên bụng nhỏ của cậu.
Nước ở đây rất nóng, nhưng Nhan Thanh cảm thấy phần bụng bị Lý Chuẩn chạm vào còn có nhiệt độ cao hơn.
Năm ngón tay Lý Chuẩn hợp lại, như là nghi hoặc tại sao bụng cậu lại hơi cứng cứng.
Nhan Thanh một cử động nhỏ cũng không dám, hoàn toàn cứng đờ ở trong lòng ngực Lý Chuẩn, cũng không dám thở mạnh, sợ hắn nhìn ra manh mối.
Vị trí mà bàn tay hắn dừng ở kia, trong lòng bàn tay chính là bé con của bọn họ.
- ----------------------------------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT