17/11/2021

Tác giả: Trẫm Vạn Tuế

Editor: Lục Quy

Beta: DuaKhongNgon

_____________________

Ba người vội vã chạy về phòng học, chủ nhiệm lớp đang dùng bút trình chiếu đổi slide ở trên bảng.

Từ Khải và Vĩ Ngư đều sợ thầy chủ nhiệm, tránh ở phía sau Nhan Thanh, rụt đầu như muốn tàng hình luôn vậy.

Nhan Thanh nhìn hai thằng bạn không có tiền đồ, gõ đầu từng người sau đó thẳng sống lưng, đúng lý hợp tình kêu: "Báo cáo!"

Gọi lần đầu, âm lượng bình thường.

Chủ nhiệm không phản ứng, có vẻ như không nghe thấy, còn học sinh trong lớp thì xôn xao lên.

"Báo cáo!" Nhan Thanh tăng âm lượng lên.

Chủ nhiệm chỉ nghiêng đầu nhìn thoáng qua, người có mắt đều nhìn ra được bây giờ lão vô cùng tức giận.

Khoảng cách thất khiếu bốc khói chỉ có một bước xa.

(Thất khiếu là 2 tai, 2 mắt, 2 lỗ mũi, một cái mỏ) bốc khói

Nhan Thanh hít sâu một hơi.

"Báo cáo!"

Thanh âm như chuông lớn.

Vang dội làm bạn nữ bàn đầu suýt chút nữa bị doạ rơi cả bút.

Ngay cả ở trong góc phòng học, bạn cùng bàn cũng ngẩng đầu lên nhìn về phía cậu.

Chủ nhiệm lớp tức giận đến mức thiếu chút nữa bẻ gãy bút trình chiếu trong tay, thái dương nổi gân xanh, hít sâu mấy cái mới quay đầu nhìn về phía Nhan Thanh: "Mấy cậu đừng nghĩ sẽ được vào học, ra ngoài đứng cho thầy."

"Vâng ạ." Nhan Thanh cà lơ phất phơ liền xoay người đi.

"Đứng lại!" Chủ nhiệm hít sâu một hơi, sờ cái đầu ngày càng ít tóc của mình, cảm thấy không cần chấp nhặt với cậu, nếu không sớm muộn gì cũng sẽ vì lo âu mà hói đầu, lão nhẫn nhịn, nói: "Về chỗ, không có lần sau."

Cái gọi là không có lần sau, cũng chỉ là nói cho có mà thôi.

Những lời này thầy chủ nhiệm cũng không biết bản thân đã nói bao nhiêu lần rồi.

Nhan Thanh trở lại chỗ ngồi, bị đôi chân dài của bạn cùng bàn chặn đường, sau lưng bọn họ chính là vách tường, hai cái đùi duỗi thẳng ở phía trước, Nhan Thanh muốn vào thì phải bước qua đùi của hắn.

Nhan Thanh còn ghi hận chuyện xảy ra ở WC, hung tợn trừng mắt với Lý Chuẩn một cái, nếu không phải thầy chủ nhiệm còn nhìn như hổ rình mồi, cậu nhất định sẽ đá một cái, trực tiếp khiến hắn gãy xương.

Này thì bắt nạt Omega.

Hiện tại không lấy lòng bố, chờ đến lễ tốt nghiệp, xem bố xử lý mày như nào.

Nhan Thanh cũng chỉ dám mắng mỏ ở trong lòng, trên thực tế vẫn hơi sợ Lý Chuẩn, thằng nhóc này là một tên Alpha hàng thật giá thật, nếu động tay động chân, gần như cậu sẽ không có phần thắng.

Cho nên, cậu chỉ có thể chửi ở trong lòng.

Hai người giằng co mười giây, Lý Chuẩn nép chân lại, tạo khoảng trống cho Nhan Thanh đi qua.

Nhan Thanh lúc đi qua, để tay thấp hơn mặt, cho Lý Chuẩn một ngón giữa.

Cậu cho rằng, ở lớp học Lý Chuẩn sẽ không dám làm gì mình, càng không dám phóng thích tin tức tố, dù sao phóng thích tin tức tố quá liều ở trong trường sẽ bị phạt nặng.

Đây là suy xét cho an toàn của học sinh, chế định nội quy trường học.

Kết quả, Nhan Thanh đắc ý còn chưa được hai giây, đã bị Lý Chuẩn vươn chân vướng một chút, dẫn tới cậu ngồi xuống không xong, lảo đảo một chút rồi ngã xuống, đầu gối trực tiếp quỳ trên đùi Lý Chuẩn.

......

Nhan Thanh muốn giết người.

"Ha ha ha ha......"

Trong phòng học vang lên tiếng cười vui sướng khi người gặp họa, ngay cả Vĩ Ngư và Từ Khải, hai đứa không lương tâm đều cùng nhau cười ha hả, làm Nhan Thanh tức giận đến mức lỗ tai đều nghẹn đỏ, trừng mắt tức giận nói: "Cười cái rắm, có tin bố đánh chúng mày không?"

Uy hiếp của giáo bá vẫn dùng được, phòng học rất nhanh yên tĩnh lại. Sau tiết học, Nhan Thanh bị thầy chủ nhiệm gọi vào văn phòng, người cùng được gọi tới là anh trai của cậu - Nhan Quyết.

Nhan Quyết đi vào văn phòng chủ nhiệm, không nói hai lời, vén tay áo đánh Nhan Thanh khóc trời khóc đất, đánh đến mức cả người run bần bật.

Trên mặt Nhan Thanh còn in hai hàng nước mắt chưa khô, cái này làm cho cậu cảm thấy vô cùng mất mặt, nhưng đồng thời cậu phát hiện một vấn đề vô cùng đáng sợ, cậu không thể kháng cự được cốt truyện phát triển.

Trong sách nói cậu sẽ bị Nhan Quyết đánh, còn thật sự bị đánh thành trứng cút, khi bàn tay Nhan Quyết dừng ở trên mông, cậu liền biết mình đánh không thắng người anh trai còn cường tráng hơn mình này.

Lực tay rất lớn.

Một cái tát rơi xuống, Nhan Thanh cảm thấy bản thân mất đi nửa cái mạng nhỏ, ngay sau đó liền rất không tiền đồ khóc lóc, mặt toàn nước mắt nước mũi ôm đùi Nhan Quyết bắt đầu kêu khóc xin tha, phảng phất như người kiêu ngạo ở lớp học ban ngày là một "Nhan Thanh" khác.

Chủ nhiệm lớp ở bên cạnh xem đến hả giận, nếu không phải ảnh hưởng không tốt, lão thậm chí còn muốn pha một ly trà để xem diễn.

Nhan Thanh khóc sướt mướt, cái mũi đều khóc đỏ lên nhưng cũng không làm anh cậu mềm lòng một phân.

Cậu kéo quần anh trai, hít hít mũi, ủy khuất nói: "Anh, em biết sai rồi, anh đừng đánh nữa."

Biết sai rồi là một chuyện, sửa hay không lại là một chuyện khác.

Lần nào Nhan Thanh cũng bị đánh rất thảm, tốc độ xin lỗi cực kỳ nhanh, nhưng tốc độ tái phạm so với tốc độ xin lỗi còn nhanh hơn.

Nhan Quyết hận rèn sắt không thành thép, siết tay đến mức kêu răn rắc, quân trang trên người so với ngày thường còn nghiêm túc hơn, cả mặt anh xanh mét, quát: "Mày đã lên lớp 12 rồi, thành niên rồi, rốt cuộc khi nào mới có thể hiểu chuyện một chút? Mày như vậy về sau Omega nào thèm lấy? Nhà nào dám gả Omega cho mày?"

Anh trai à, cho dù người khác muốn gả Omega cho em thì em cũng chẳng dám nhận.

Sinh không được đứa nhỏ là chuyện nhỏ, bị phát hiện ra là Omega cao cấp mới thảm.

Nhan Thanh chớp mắt, để hai dòng nước mắt chảy xuống, làm mình nhìn càng đáng thương vài phần, khóc nức nở nói: "Anh, em sai rồi."

Nhan Quyết cả giận nói: "Lần nào mày cũng nhận sai, sau đó thì sao? Xin lỗi xong rồi tiếp tục phạm sai lầm?"

Nhan Thanh cúi đầu.

Đúng là không ai hiểu cậu bằng anh cậu.

Nhưng mà cậu biết phải làm sao?

Dường như cậu hoàn toàn không có biện pháp kháng cự cốt truyện phát triển, trừ phi cốt truyện tự sinh ra bug, ví dụ như Lý Chuẩn trở thành bạn cùng bàn của cậu không biết sẽ phát sinh bug như thế nào, những tình tiết đã được viết ở trên truyện khiến cậu không biết và cũng hoàn toàn không thể tự ý sửa đổi.

Chỉ có thể mất mặt bị đánh, xin tha.

Còn bị thầy chủ nhiệm ngồi bên xem náo nhiệt.

Nhan Thanh bụm mặt nghĩ, may mắn không bị Lý Chuẩn nhìn thấy bộ dạng của cậu lúc này nếu không cậu đúng là không muốn sống nữa.

Kết quả vừa quay người lại đã thấy Lý Chuẩn đang đứng ở cửa, thân hình đĩnh bạt(*), cao ngang ngửa với Nhan Quyết, ngạo nghễ đứng ở chỗ đó như thần giữ cửa.

(*) Đĩnh bạt: Thẳng đứng, cao chót vót

Nhan Thanh hâm mộ nhìn Lý Chuẩn cao đến mức chạm vào khung cửa, ánh mắt chua lòm, sau đó ý thức được Lý Chuẩn thấy được thời khắc mất mặt nhất của mình, cậu lập tức lấy hai tay che mặt giả thành đà điểu, trong lòng điên cuồng mặc niệm.

Không nhìn thấy mình không nhìn thấy mình không nhìn thấy mình.

"Thầy ơi, em đến lấy sách giáo khoa mới." Thanh âm dễ nghe của Lý Chuẩn truyền tới, Nhan Thanh thiếu chút nữa cắn đứt móng tay.

Mất mặt chết bố rồi!!!

Bố đây không muốn sống nữa.

Hiện tại thật muốn giết chết Lý Chuẩn.

"A được, trò lại đây." Chủ nhiệm thấy trò hay như vậy mà không có ai xem cùng, nhìn thấy Lý Chuẩn, lập tức kêu người tới, còn lấy kẹo mừng trên bàn dúi vào tay hắn, cười tủm tỉm nói: "Giờ thầy đang bận không đi được, em ngồi xuống đây chờ thầy một lát."

Nhan Thanh: "......???" Cừu Chí Phong thầy được lắm!

Cừu Chí Phong là tên của chủ nhiệm lớp.

"Bốp."

"Tiểu tử thúi, mày nhìn đi chỗ nào hả? Anh nói mày có nghe thấy không?" Nhan Quyết tát một cái lên ót Nhan Thanh, vẻ mặt cậu lập tức như đưa đám ôm lấy đùi anh trai tiếp tục kêu khóc, "Anh, anh trai ruột của em ơi, em biết sai rồi, đừng đánh, đánh nữa là phải vào bệnh viện mất."

Nhan Quyết xanh mặt, nói: "Còn có lần sau, lão tử trực tiếp đưa mày đến khoa chấn thương chỉnh hình nằm."

Nhan Thanh: "......"

Thật hung tàn!

Thế mà muốn đánh gãy chân cậu.

Hu hu hu.

Số cậu thật khổ.

Thời điểm Nhan Thanh khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem, nhìn thấy ánh mắt của Lý Chuẩn liền hung tợn trừng một cái.

"Nhìn cái gì mà nhìn? Có tin bố mày đánh cho tè dầm không?"

Hừ --

Lý Chuẩn đối diện tầm mắt Nhan Thanh, lựa một viên vị dâu tây trong đống kẹo, xé vỏ ra rồi nhét kẹo vào miệng, trong mắt nhiều thêm một tia chế nhạo, làm Nhan Thanh tức giận đến mức hàm răng cắn thành tiếng kêu ken két.

Nhan Thanh phát hiện, dù cậu không có biện pháp phản kháng tình tiết xuất hiện trong sách nhưng Lý Chuẩn dường như mang theo bug, hắn có thể hoàn toàn làm lơ cốt truyện, muốn làm như thế nào thì cứ làm như thế ấy.

Giống như con cưng của ông trời.

Đệt.

Rốt cuộc ai mới là người xuyên thư?

Cậu vậy mà lại bại bởi một cái tên bản xứ?

Nhan Thanh bị đánh đến mặt mũi bầm dập, Nhan Quyết mới thu tay, người đầy lửa giận mà đến, lại một thân tức giận rời đi.

Cừu Chí Phong cúi đầu khom lưng chạy ra đi tiễn Nhan Quyết, để hai người Nhan Thành và Lý Chuẩn đơn độc ở trong phòng.

Cốt truyện cố định vừa qua, Nhan Thanh cuối cùng cũng được tự do.

Nhan Thanh sờ soạng khoé miệng bị thương, đau thấu trời xanh, từ trên mặt đất bò dậy, vỗ vỗ bụi trên mông. Sau đó làm lơ Lý Chuẩn, ngồi vào ghế xoay của Cừu Chí Phong, từ ngăn kéo móc ra cái gương, quan sát khuôn mặt bị đánh đến phá tướng của mình.

Anh cậu ra tay cũng quá độc ác.

Xanh một mảng, tím một mảng, chỗ nào trên người cũng đều đau.

Nhan Quyết biết đánh chỗ nào sẽ rất đau, cũng chuyên chọn những chỗ này xuống tay, muốn cho cậu nhớ lâu một chút, tuy rằng hoàn toàn vô dụng, nhưng anh không ngại đánh để cậu nhụt chí đi một chút.

Nhan Thanh đau đến muốn khóc.

Omega cao cấp còn mẫn cảm hơn so với Omega bình thường, không chỉ có ở phương diện kia mẫn cảm, mà khi bị đánh cũng mẫn cảm hơn nhiều. Thời điểm cậu bị Nhan Quyết đánh, anh hoàn toàn xem cậu là một Alpha cao cấp cho nên xuống tay cũng không chút lưu tình, đấm phát nào bầm phát đấy.

Đau chết bố.

Nhan Thanh hít hít cái mũi, tiện tay lấy bịch khăn giấy trên bàn làm việc của Cừu Chí Phong, ôm vào trong ngực lau nước mắt cùng nước mũi.

Cậu ném khăn giấy đã dùng vào sọt rác, nhìn thấy Lý Chuẩn đang nhìn mình, lập tức trừng mắt lại, miệng cũng không buông tha.

"Nhìn cái gì mà nhìn, làm như bố và mày thân quen lắm không bằng."

Lý Chuẩn: "......" Thằng nhóc này miệng thật thúi.

Uổng cho hắn vừa mới cảm thấy cậu đáng thương, hiện tại xem ra, anh trai không đánh chết cậu đã là rất nương tay rồi.

Mặt Nhan Thanh bị đánh như vậy liền không muốn về lớp, dứt khoát mò lung tung làm lộn xộn bàn làm việc của Cừu Chí Phong.

Lý Chuẩn nhíu mày, thật sự nhìn không nổi, hỏi: "Cậu muốn tìm cái gì? Làm loạn như vậy lát nữa thầy quay lại sẽ rất tức giận."

Nhan Thanh liếc mắt xem thường, "Há, bố đây thì sợ ai?"

Lý Chuẩn: "......" Vừa nãy người quỳ trên mặt đất kêu cha gọi mẹ là quỷ sao?

"Ha, tìm được rồi." Nhan Thanh rút một tờ đơn xin nghỉ học ra khỏi ngăn kéo, thành thạo viết tên và thời gian xin nghỉ với lý do, sau đó lấy con dấu của Cừu Chí Phong đóng dấu lên, đắc ý thổi một hơi, nhìn về phía Lý Chuẩn cảnh cáo: "Chuyện hôm nay, không được nói cho người khác, nếu không tao......"

Cậu quen thói muốn uy hiếp đánh người. Nhưng lại nghĩ đến tin tức tố đầy áp bức của Lý Chuẩn, lập tức lúng túng.

Hiện tại chỉ có hai người bọn họ ở trong văn phòng, nếu Lý Chuẩn dùng sức mạnh thì cậu gần như không có lực phản kháng, sức mạnh AO đối lập, dùng ngón chân nghĩ cũng biết kiểu gì cậu cũng thua.

Thua.

Mất mặt hơn còn ở phía sau.

Thân phận Omega bại lộ mới là khổ.

Hừ.

Nhịn một chút.

"Tóm lại mày đừng nói, lần sau bố đưa mày đi nhảy Disco." Uy hiếp không dám, vậy thì dụ dỗ đi.

Bố đây co được dãn được.

- --------------------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play