Nhan Thanh tâm tình buồn bực gắp đùi gà lên, định trấn an tâm hồn tổn thương của mình, đang tính đưa vào miệng. Lý Chuẩn ngồi bên cạnh không biết vô tình hay cố ý mà đột nhiên đụng phải khuỷu tay cậu khiến cho đùi gà mà Ngụy Hướng Viễn cho rơi xuống đất.
Đùi gà trên mặt đất lăn hai vòng, dính bụi bẩn.
"Đùi gà của tôi."
Đôi đũa Nhan Thanh đuổi không kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn đùi gà dính bẩn.
"Bẩn rồi đừng ăn nữa, không phải còn thịt bò sao? Cho cậu này, ăn nhanh đi rồi còn về ngủ trưa."
Lý Chuẩn nói xong liền gắp một phần ba thịt bò của hắn qua cho cậu.
Ngụy Hướng Viễn không chú ý tới chuyện vừa rồi, chỉ cho rằng Nhan Thanh là không cẩn thận, cũng an ủi nói: "Đúng vậy, đừng tiếc nữa, nếu cậu thích thì ngày nào tôi cũng cho cậu ăn."
Từ Khải mồm mép, giọng chua chua: "Nhan ca, mày không có đùi gà thì vẫn còn thịt bò kìa."
Vĩ Ngư gật gật đầu, "Đúng vậy, thịt bò đắt hơn, đã thế còn khó mua, mỗi lần muốn ăn là tao lại phải chạy đi xếp hàng."
"Thịt bò ăn rất ngon sao? Nhan ca, cho tao thử một miếng." Từ Khải nghe Vĩ Ngư nói thì cũng muốn ăn.
Y thèm nhỏ dãi mà vươn đũa qua khay cơm Nhan Thanh, ngay lúc chuẩn bị gắp bỗng nhiên một ánh mắt khiến người sợ hãi phóng đến làm Từ Khải run tay rớt mất một chiếc đũa.
"Thằng ngáo này, cầm đôi đũa cũng không xong." Nhan Thanh chế giễu.
Từ Khải: "......" Có câu ĐMM chỉ dám nói trong lòng.
......
Cơm trưa qua đi, là thời gian nghỉ ngơi.
Nhan Thanh gần đây rất dễ mệt, ăn no xong càng cảm thấy ủ rũ gấp bội, trở lại lớp học cậu liền nằm bò lên bàn chuẩn bị ngủ.
Từ Khải ôm máy chơi game đi tới, ơ một tiếng, nói: "Nhan ca, sao mày lại ngủ? Tối hôm qua ngủ không ngon sao?"
Nhan Thanh ngẩng đầu ngáp một cái, nói: "Làm sao? Tìm tao có việc gì à?"
Từ Khải vẻ mặt thần thần bí bí, cười đáng khinh nói: "Nhan ca, tao tìm được một tài khoản mới chơi bản beta của 《 Đồ chúng thần 》, không phải lúc trước mày vẫn luôn muốn chơi sao? Mấy đứa mình thủ cả đêm vẫn chưa được cái nào, kết quả mày biết không? Thằng em họ nhỏ hơn 3 tuổi của tao vậy mà có, mẹ nó, thằng nhóc đó chơi cả nửa tháng rồi mới nói cho tao biết, tao phải cho nó tiền tiêu vặt một tháng nó mới chịu nhả ra cho tao mượn đấy."
"《 Đồ chúng thần 》?" Tên sao lại quen thuộc như vậy?
Nhan Thanh xuất phát từ tò mò, cầm máy chơi game của Từ Khải tới, click mở APP trò chơi, sau đó mở tài khoản chơi bản beta.
Nhìn giao diện màu xanh lục của trò chơi, hắn liền biết đây là tựa game nào.
Tác giả ngốc, khi viết lười biếng liền tùy tiện lấy một game ở ngoài đời, sửa đổi tên rồi viết vào trong sách.
Trò chơi này, khi Nhan Thanh đời trước vẫn còn học cấp hai liền ra, hắn chơi suốt mười năm, là một trong những người chơi chơi sớm nhất.
Từ Khải không chú ý tới biểu cảm của Nhan Thanh, còn ở bên cạnh vô lại dồn ép, nói: "Em họ tao nói trò chơi này rất khó, là game khó nhất mấy game mobile mới ra gần đây, nó nghiện game như thế mà qua nửa tháng chơi mà vẫn còn đang nhập môn. Nhưng mày không cần lo lắng, tao hỏi nó cách chơi như nào rồi, để nói cho mày."
"Không cần."
Nhan Thanh quen cửa quen nẻo mở ra nhân vật thuộc tính, bắt đầu dung hợp tăng lên thuộc tính nhân vật.
"Cậu muốn chơi 《 Đồ chúng thần 》?" Lý Chuẩn hỏi Nhan Thanh.
"Ừm, hồi trước tôi thấy hình ảnh và nhân vật đều khá xinh đẹp, tò mò nên muốn chơi xem sao." Nhan Thanh thuận miệng nói.
Lý Chuẩn thò đầu qua, nhìn qua Nhan Thanh đang điều khiển nhân vật, nói: "Cái này level quá thấp, chơi không vui đâu, cậu chơi của tôi này."
Từ Khải: "......" Cảm giác bị đả kích này là sao?
"Cậu cũng có tài khoản game này sao?" Nhan Thanh nhướng mày hỏi.
"Ừ, để tôi đăng nhập cho cậu." Lý Chuẩn lấy máy chơi game trong tay Nhan Thanh, hắn đăng nhập tài khoản beta của mình vào.
Từ Khải thò đầu nhìn thoáng qua.
"Ôi, ngầu thế, full level 70 lận, giờ mà cậu đã mãn cấp rồi sao? Trời ạ, em họ tao nói trò này cực khó chơi, hơn nửa tháng mà người đạt level 60 còn chưa được mấy mống."
"Nhân lúc nhàn rỗi thì cày thôi." Lý Chuẩn bình tĩnh nói.
Từ Khải ôm ngực muốn hộc máu.
Lúc nhàn rỗi thì cày?
Em họ y mà nghe được, sợ là sẽ hít thở không được mà ngủm mất.
Nhan Thanh nhìn tài khoản của Lý Chuẩn cũng có chút kinh ngạc, khi hắn mở ra thuộc tính nhân vật thì càng cảm thấy ngầu lòi.
Ngày xưa khi cậu mới chơi trò này, cũng phải qua vài tháng thì lực chiến mới tăng đến tám vạn.
Nhưng Lý Chuẩn chỉ tốn thời gian không quá một tháng mà còn lợi hại hơn so với cậu cày mấy tháng.
Nhan Thanh dùng tài khoản của Lý Chuẩn chơi đến nghiện, sau đó thời gian nghỉ trưa nhanh chóng trôi qua.
Tới thời gian tập hợp, Thể Uỷ ngoi đầu ra, giọng nói ồm ồm mặc sức thét to: "Nhan ca Chuẩn ca Viễn ca, đi thôi, chúng ta nên xuất phát rồi."
"Tao đâu? Dự bị thì không có quyền được nhắc tên sao?" Từ Khải chỉ vào chính mình nói.
"Mày cũng mau đi, đi thôi đi thôi, chúng ta đi ngược mấy thằng lớp 2 ra bã." Giọng nói Thể Ủy vẫn nhiệt huyết như thường.
Nhan Thanh duỗi người, nhanh chóng đuổi theo mọi người.
Vừa đến sân thi đấu, Lý Soái đã dẫn người lớp 2 tới.
Bên đối thủ cũng là năm Alpha, nghe nói năm người đã bí mật đặc huấn cho trận đấu này.
"Đại hội thể thao lần trước không cẩn thận để bọn mày thua quá mất mặt, lần này bọn tao sẽ cho bọn mày chút mặt mũi, không để bọn mày thua quá khó coi."
"Ai hành ai còn chưa biết đâu, lần trước chỉ là do thân thể Nhan ca không thoải mái nên bọn mày mới ăn may thôi, đã chiếm tiện nghi còn đi khoe mẽ, lần này bọn mày thua chắc rồi." Từ Khải tức quá chống nạnh bắt đầu chửi.
Nhan Thanh lạnh lùng 'a' một tiếng, nói: "Vậy thì cám ơn bọn mày rộng lượng như vậy, nhưng chúng ta không giống nhau, lần này bọn tao sẽ không cho bọn mày mặt mũi, cũng sẽ cho bọn mày thua rất khó coi."
"Khoác lác như vậy, không sợ lát nữa bị vả mặt, lớp 2 bọn tao đây nghiêm túc chuẩn bị rất lâu, Bọn tao chắc chắn sẽ win...... Trái lại thì bọn mày, chậc chậc, mày nhìn lại thử dáng người mày đi, so với năm trước thì kém xa, ngay cả cánh tay cũng không nhiều cơ bằng tao." Lý Soái khoe khoang nói.
Lý Chuẩn đổi xong giày chơi bóng đi tới, vừa vặn nghe được Lý Soái nói, hắn từ sườn biên đi qua, khuỷu tay nâng lên, trực tiếp đẩy Lý Soái ra, để lại bóng lưng cho gã.
Sau đó đem một cái tất thắng hộ ngạch đưa cho Nhan Thanh.
Ngay sau khi Lý Soái thấy chiều cao của Lý Chuẩn liền cảm giác được một cổ hơi thở cường giả Thái Sơn áp đỉnh.
Hắn theo bản năng nuốt nuốt nước miếng, bước chân lui về phía sau hai bước, trong lòng ẩn ẩn bất an.
Sao lại thế này?
Học sinh chuyển trường của lớp 1 sao lại cao lớn như vậy?
Đang suy nghĩ, Ngụy Hướng Viễn cũng đã đi tới, hai người đứng hai bên trái phải Nhan Thanh, thân thể đều rắn chắc không khác biệt lắm, ánh mắt sắc bén nhìn xuống Lý Soái.
Lý Soái càng thêm không bình tĩnh.
Đây rốt cuộc tình huống gì?
Không phải nói quan hệ Nhan Thanh và Lý Chuẩn không tốt sao? Vì sao bây giờ nhìn hai người hoà hợp như vậy?
"Pípppppp ——"
Tiếng huýt còi báo hiệu thi đấu bắt đầu vang lên, hai đội bắt đầu vào bàn.
Ban đầu là Thể Ủy và Lý Soái muốn phát bóng, nhưng trước đó Lý Chuẩn và Thể Uỷ đổi vị trí, thay Thể Uỷ phát bóng.
Ngay khi quả bóng vừa bay lên, Lý Chuẩn nhảy lấy đà, nhìn thấy tên Lý Soái nhưng mặt không soái, hung hăng đập đi xuống.
"Bang."
Lý Soái ngã xuống đất.
Toàn bộ mọi người ồ lên.
Lý Chuẩn vẻ mặt bình tĩnh, nói với giám khảo: "Ngại quá, trượt tay xíu."
Giám khảo: "......"
"Bạn học này không sao chứ? Có cần đổi người không?" Giám khảo nhìn Lý Soái hỏi.
"Tôi không sao, có thể tiếp tục." Lý Soái bị đập mặt mũi bầm dập bò dậy, đối diện với tầm mắt Lý Chuẩn, cảm thấy áp bách, tức giận mà không dám nói gì, cuối cùng đổi người khác lại phát bóng.
Nhan Thanh đứng ở vị trí của mình, tận mắt nhìn thấy khí thế của Lý Soái bị Lý Chuẩn đè ép.
Lợi hại!
Quả nhiên Lý Soái cũng chính là tiểu pháo hôi.
Trận thi đấu này, không đánh liền biết ai thua ai thắng, dù sao bên cậu có tận hai vị thiên chi kiêu tử.
Nhan Thanh lúc đầu còn nỗ lực toả sáng, nhưng đến khi điểm số ngày càng kéo xa, cậu liền bắt đầu thất thần tìm vị trí Bạch Dương.
Hơn nữa lặng lẽ tính toán, đại khái còn bao lâu nữa Bạch Dương và Ngụy Hướng Viễn mới bắt đầu có đất diễn.
Nhưng đến khi thời gian thi đấu sắp kết thúc mà quả bóng sắp bay về phía Bạch Dương vẫn chưa xuất hiện.
Nhan Thanh chờ có chút nôn nóng, thậm chí còn định tự mình hành động.
Nhưng nhân vật là hắn đây có sứ mệnh bảo hộ Bạch Dương. Cho nên càng không thể làm ra hành động tổn thương y.
Chỉ có thể chờ xem ai là người đập bóng.
"Nhan Thanh." Ngụy Hướng Viễn chuyền bóng cho Nhan Thanh.
Nhan Thanh nhận bóng, nhìn trái nhìn phải, muốn tìm cơ hội thúc đẩy cốt truyện, làm cốt truyện đi theo nguyên tác.
Cuối cùng, cậu nắm được cơ hội rồi.
Nhan Thanh đứng ở vạch 3 điểm chuẩn bị hành động, Lý Soái nhảy lên muốn chặn lại, Nhan Thanh chuyển bóng trong tay đi, Lý Soái đánh ra, góc độ vừa vặn sẽ đánh bay về vị trí của Bạch Dương trên khán đài.
Nhan Thanh thậm chí cũng nhìn chằm chằm vị trí Ngụy Hướng Viễn, cảm thấy vị trí của hắn nhất định có thể chạy tới ngăn bóng lại.
Hoàn mỹ.
Bố đây thật thông minh.
Khoé miệng Nhan Thanh còn chưa kịch nhếch lên thì bên tai đã ẩn ẩn nghe thấy có tiếng người đang hô to tên cậu, chờ cậu lấy lại tinh thần thì liền thấy một quả bóng càng ngày càng gần mình.
"Bang." Nhan Thanh bị bóng đập trúng, hai mắt tối sầm ngã xuống.
Trời ạ. Chẳng lẽ gián tiếp thương tổn cũng không được?
Cái cốt truyện rác rưởi này sao nghiêm khắc vậy! Có để người ta sống không!
Nhan Thanh bi thảm bị bóng đập mặt, đau đến mức mặt trắng bệch.
Lý Chuẩn xông lên, bế Nhan Thanh lên chạy về hướng phòng y tế.
Trước khi Nhan Thanh ngất xỉu, suy nghĩ duy nhất trong đầu của cậu là: Mình bị Lý Chuẩn bế công chúa trước mặt toàn trường!
Bọn fan CP kiểu gì cũng sẽ high đến phát điên.
Những người còn lại tiếp tục chơi nốt nửa hiệp còn lại.
Từ Khải cùng một Beta dự bị khác lên sân, hai người không chơi được như Lý Chuẩn và Nhan Thanh, nhưng Ngụy Hướng Viễn nửa hiệp sau chơi vô cùng tàn nhẫn, áp chế Lý Soái đến chết làm cho gã không có cơ hội chạm vào bóng, sau đó rất nhanh đã hết một hiệp.
Điểm số cuối cùng lớp một cao hơn lớp 2 tận 60 điểm.
Ngay khắc tiếng còi kết thúc trận đấu vang lên, Lý Soái quỳ trên mặt đất khóc.
Ngay trước mặt toàn trường, gã bị thua một cách nhục nhã.
Từ Khải vô cùng hả giận, đi tới trước mặt Lý Soái tặng gã ngón giữa.
Cuộc thi bóng rổ trận thứ hai, tin tức lớp 1 thắng thì không oanh động toàn trường nhưng hình ảnh Lý Chuẩn ôm công chúa Nhan Thanh được chụp lại thì lại oanh động toàn trường.
Fan CP được mùa gáy cả ngày.
Bao nhiêu topic nổi lên trên đầu của diễn đàn trường.
Mấy bà artist lại có nhiều linh cảm, trong một đêm bắt đầu cho ra nhiều sản phẩm.
Tác giả viết fanfic múa bút thành văn, phù phù phù phun tác phẩm.
Fan CP lệ nóng doanh tròng, bôn tẩu bẩm báo.
"Các tỷ muội, chính chủ phát đường nè."
"Tới rồi tới rồi."
"A a a, thần tiên quyến lữ, cp của mị phát đường, ngọt chết mị òi."
_________________
Lục Quy: Xin lỗi chị em vì đã ngâm truyện lâu như này, mình xin kiểm điểm vì sự lười biếng của mình nha.
Mà dạo này mình đọc truyện thụ chính có tên Nhan Tích Ninh, xong edit truyện cứ bị lậm với Nhan Thanh con mị, xin lỗi A Thanh nha 🥲🥲🥲
Hôm nay mùng 1, mình chúc mọi người cả tháng này lộc đầy mình nhé!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT