Lương Trác nhấn tắt điện thoại của tôi.
Thật ra, tôi không gọi cho “Cặp mắt hoàng kim 1818” vì tôi không biết cách thức liên hệ với bọn họ.
Tôi cũng không báo công an vì chút chuyện cỏn con của bọn tôi nếu báo công an chỉ tổ tạo làm phiền các anh trai công an nhân dân.
Tôi gọi cho bạn tôi.
Chính là kiểu bạn bè mà khi ta đi xem mặt gặp phải đối tượng xem mặt phiền phức thì sẽ nhắn tin cầu cứu nhờ người bạn đó gọi điện cho mình.
Chẳng qua tôi là người chủ động gọi.
Lương Trác nhìn tôi rồi nói: “Tống Huyền, chúng ta kiếm chỗ nào nói chuyện hẳn hoi đi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT