Bạch Liên Hoa - Mộng Yên

Chương 4


2 tháng


" Đứng lên " Thanh Thiều Nguyên liếc nhìn Phong Hy Thiên: " Nhìn ngươi quỳ chướng mắt, đứng lên cho ta! "

Phong Hy Thiên cả người run rẩy, con ngươi co lại, y dần dần đứng lên nhưng vẫn không dám mắt đối mắt với Thanh Thiều Nguyên.

Xin lỗi ngươi nhiều lắm tiểu tử! Ta đây cũng tới bước đường cùng mới nói ra những lời đó thôi!

Thanh Thiều Nguyên cẩn thận nân niu ly ngọc trong tay, hỏi: " Thuốc mỡ ta cho, là không hữu dụng, hay là ngươi không muốn dùng? "

Phong Hy Thiên sợ hãi nhìn hắn: " Đệ tử dự định chạy xong liền sử dụng, nhưng có lẽ không kịp... "

Y chỉ thiếu mỗi nước quỳ xuống van xin hắn!

[Sắp có nhiệm vụ đầu tiên! Mong bạn chuẩn bị thật tốt. ]

Hắn mới hồi phục đấy! Linh lực còn chưa được một nửa thì làm nhiệm vụ kiểu gì hả?

Thanh Thiều Nguyên không thèm liếc y, hắn chầm chậm bước đến chỗ Phong Hy Thiên: " Mau về chăm sóc lại bản thân, đừng để ta dùng kiệu rước ngươi về. "

[Cảnh báo OOC! ]

Hắn bí thoại lắm rồi!

Phong Hy Thiên ngước nhìn hắn, trong ánh mắt của y như chứa vô vàng hạt châu kim, chúng đều thi đua tỏa sáng trong ánh mắt của thiếu niên kia, và ánh mắt ấy cong cong như đang cười.

Thanh Thiều Nguyên bị y mê hoặc, hắn không thể rời mắt khỏi thứ phát sáng, xinh đẹp đến tuyệt mĩ ngay trước mắt.

Với đôi mắt ngây thơ này, hắn không muốn tưởng tượng ra ánh mắt như huyết ngọc của y sau khi bị hắn đẩy vào hố Ma Tâm.

Huyết ngọc cũng đẹp, cũng sáng đấy, nhưng tiếc là ánh mắt đấy không phải ánh mặt ngưỡng mộ, mà là ánh mắt muốn lấy mạng của hắn.

" Sư tôn? Người đang nhìn gì vậy? " Phong Hy Thiên nhẹ giọng hỏi hắn. Thanh Thiều Nguyên như thoát khỏi giấc mộng, khẽ lắc đầu nhưng không nói gì.

[Cảnh báo OOC! ]

Thanh Thiều Nguyên: "... "

Rốt cuộc hắn làm sai chỗ nào vậy?!

Trong khi hắn đang tiếp tục cãi nhau với hệ thống, một thanh kiếm uy lực đột nhiên từ ngoài xông vào trong. Thanh Thiều Nguyên không hiểu thế nào mà đẩy Phong Hy Thiên ra chỗ khác để mình lãnh đạn hết.

Thanh kiếm ấy cũng nhắn vào Thanh Thiều Nguyên, hắn hết cách đành dùng linh lực kiềm chế nó lại.

Một tiếng cười vang vọng trong không trung: " Khá lắm! Lần này chắc huynh cũng đã hồi phục không ít rồi nhỉ? "

Tuy hắn không biết người đó là ai, nhưng với tính tình lấy mạng sống người khác ra làm thú vui, chỉ có thể là sư đệ của hắn.

Nhưng hắn nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra tên, chắc là quên rồi. Do vị này tính khí thất thường, xuất hiện vài chương đã bị ' Thanh Thiều Nguyên ' giết chết.

Sư đệ của hắn đạp cửa xông vào: " Sư huynh! Đệ có chuyện muốn nhờ huynh! " Đi phía sau y là Lục Vân Yên: " Lưu sư huynh, Thanh sư huynh vừa mới tỉnh dậy, huynh ấy không thể đi đâu! "

Ồ, là Lưu Hữu Tranh. Người này tu vi cao, có thể sử dụng để đối phó Phong Hy Thiên, tạm thời hắn không được giết Lưu Hữu Tranh.

"Sư tôn, người không sao chứ? Lưu tiền bối, sư tôn còn chỉ vừa tỉnh mà người làm như vậy, chỉ sợ sư tôn đỡ không được lại bị thương! "

Lưu Hữu Trang không quan tâm tới những lời Phong Hy Thiên nói, y bước gần đến chỗ Thanh Thiều Nguyên: " Sư huynh, ở phía bắc, thành Ôn Châu đang chịu sự xâm lấn của dịch phân xác, huynh có thể xuống núi để cứu bách tín trong thành Ôn Châu? "

[Kích hoạt nhiệm vụ đầu tiên: Rời núi vào thành Ôn Châu giải quyết dịch phân xác. Người đưa ra nhiệm vụ: Lưu Hữu Tranh. Nhiệm vụ sẽ được bắt đầu vào ngày mai. ]


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play