Trước đây Úc Bùi ở lớp học không có tiếng tăm gì, thường ngày cũng là một mình cúi gằm mặt vào học tan học, mọi người đại khái cũng chỉ biết cậu là một tên mập học lớp 12 ban tự nhiên mà thôi, nơi nào tốn thời gian chú ý tới cậu?
Nhưng bây giờ đã khác, câu chuyện về sự thay đổi to lớn của một người mập giảm béo thành công đều khiến mọi người cảm thấy hứng thú, huống chi tất cả mọi người đều nghe nói nhóc mập mạp kia sau khi gầy đi lại biến thành một bạn siêu cấp đẹp trai, nên có rất nhiều người muốn đến nhìn Úc Bùi một cái, vừa nhìn đã phát hiện cậu thật sự rất đẹp trai, vì vậy độ nổi tiếng của Úc Bùi liền tăng vọt, trình độ hoan nghênh chỉ kém học sinh giỏi con lai Lạc Trường Châu mới chuyển đến tí tẹo thôi.
Nhưng hiệu ứng như vậy không quá rõ ràng trong lớp, dù sao thì trước đây giao lưu chung với nhau cũng không mấy vui vẻ, nếu bọn họ đột nhiên thân thiết với Úc Bùi thì có vẻ hơi lúng túng, thế nhưng các bạn học khác lớp thì vốn không quen Úc Bùi, cho nên không tồn tại loại lo lắng này.
Chẳng qua Úc Bùi nghe Đàm Khải Minh nói, lại cảm thấy hắn chỉ đang nói đùa, hiện tại cậu chỉ muốn nhanh chóng về nhà sau đó kiểm tra xem Lạc Trường Châu đã trả lời tin nhắn của cậu hay chưa thôi, nên vội vã tạm biệt Đàm Khải Minh rồi chạy mất.
Úc Bùi vừa lên xe, chuyện đầu tiên cậu làm chính là lấy điện thoại di động ra kiểm tra hòm thư, nhưng nó vẫn trống trơn như cũ, tin nhắn Lạc Trường Châu gửi cho cậu cũng chỉ dừng lại ở câu tối hôm qua [ngủ ngon].
"Tiểu thiếu gia, ở trên xe chơi điện thoại di động không tốt cho mắt đâu." Trương Canh nhìn thấy Úc Bùi vẫn luôn cúi đầu chơi điện thoại bèn lên tiếng nhắc nhở.
"Dạ, cháu không chơi nữa." Úc Bùi nghe Trương Canh nói liền lập tức tắt điện thoại di động, nhưng không cất nó vào trong cặp, mà lại nắm trong tay, như vậy chỉ cần Lạc Trường Châu hồi âm là cậu có thể lập tức phát hiện rồi.
Chờ tới lúc về đến nhà, điện thoại di động của cậu rốt cuộc rung lên một cái, Úc Bùi không cần suy nghĩ đã lập tức cầm điện thoại lên, khi phát hiện đây là cuộc gọi đến thì cậu mới sửng sốt, bởi vì Lạc Trường Châu tuyệt đối không thể gọi điện cho cậu được.
Nhưng đây là cuộc điện thoại do Cố Tranh gọi đến, cho nên Úc Bùi vẫn rất là vui vẻ, bắt máy rồi nói: "Alo, A Tranh -"
"A Bùi!" Cố Tranh ở bên kia cũng rất vui vẻ, "Tớ mua rất nhiều kẹo, có loại cậu thích ăn nhất đấy, có cả loại mới cậu chưa từng ăn, đều cho người gửi qua rồi, cậu nhớ tới ký nhận nha."
Úc Bùi thích ăn kẹo, Cố Tranh tuy rằng sau đó đã chuyển nhà đi, nhưng thỉnh thoảng vẫn gửi kẹo tới cho cậu, cho nên liên hệ giữa hai người chưa từng gián đoạn, thậm chí Úc Khanh còn từng nghi ngờ liệu có phải do em trai của mình ăn nhiều kẹo cho nên mới béo như vậy hay không, cũng may là bác sĩ nói rằng bởi vì cậu đã dùng thuốc kích thích tới hoóc-môn khi điều trị hen suyễn, mà Úc Bùi lại không thể vận động nên mới dẫn đến béo phì, nếu không thì Úc Khanh tuyệt đối không cho phép Cố Tranh gửi nhiều kẹo tới đây như vậy.
"Được nha, A Tranh cám ơn cậu." Úc Bùi nở nụ cười, đôi mắt cong cong.
Cố Tranh nói: "Không cần cám ơn, nếu cậu thật sự cảm kích tớ thì chờ tớ trở lại rồi dẫn tớ đi ăn ngon là được."
Đương nhiên là Úc Bùi đáp ứng rồi, sau đó lại hàn huyên cùng Cố Tranh một hồi mới cúp điện thoại, cậu đặt điện thoại xuống sau khi kiểm tra hòm thư, vậy mà Lạc Trường Châu vẫn chưa hồi âm gì cho cậu.
Lúc nghỉ giữa giờ buổi chiều, Úc Bùi cuối cùng cũng vẽ xong bức phác họa Lạc Trường Châu, cậu có chuyên môn về hội hoạ, từ nhỏ đã học vẽ rồi, kỹ năng rất tốt, bức tranh chân dung Lạc Trường Châu này Úc Bùi đã dùng gần như cả ngày để vẽ nó.
Cậu vừa cho một viên kẹo vào miệng, vừa cầm bức phác họa đã hoàn thành lên ngắm nghía.
Cậu vẽ hình dáng Lạc Trường Châu đang nghiêng đầu viết chữ, người được họa trong tranh mày cao mắt sâu, biểu cảm lạnh lùng, cực kỳ tương tự bản gốc Lạc Trường Châu, chỉ khác là đây là một Lạc Trường Châu tóc đen mắt đen.
Nhưng mà nhìn bức tranh này, Úc Bùi luôn tự tin về kỹ năng hội họa của mình lại cảm thấy mình vẽ thật sự rất không đẹp, bởi vì rõ ràng đôi mắt của Lạc Trường Châu là màu xanh lam, Lạc Trường Châu mắt đen này một chút cũng không giống Lạc Trường Châu.
Vì vậy Úc Bùi lấy một cây bút bi từ trong hộp bút, tô đôi mắt của Lạc Trường Châu thành màu xanh lam, nhưng bởi vì lẽ đó mà bức phác họa này càng trở nên quái dị.
Úc Bùi rất muốn vứt bức tranh này đi nhưng lại có chút không nỡ, suy nghĩ một chút, cuối cùng cậu đành kẹp bức chân dung này vào trong quyển vở Lạc Trường Châu tặng mình.
Quyển vở kia Úc Bùi không định dùng để viết bài, vậy nên bìa vở cực kỳ mới, cậu không biết nên dùng vở này ghi chép cái gì, vì dù dùng vào mục đích gì cậu cũng cảm thấy không nỡ, bởi vì đây là món quà đầu tiên mà Lạc Trường Châu tặng cậu mà!
Úc Bùi là một người rất coi trọng bạn bè, giống như Cố Tranh gửi kẹo cho cậu, mỗi lần ăn xong một hộp cậu đều cẩn thận cất đi, không nỡ vứt.
Kẹo trong miệng đã ăn hết, Úc Bùi chép miệng một cái, mở cặp định lấy thêm một viên nữa thì phát hiện điện thoại di động nằm bên cạnh hộp kẹp rung một cái.
Đôi mắt Úc Bùi bỗng dưng sáng ngời, cậu rất hy vọng đây là tin nhắn Lạc Trường Châu gửi cho mình, nhưng lại lo lắng có khi đó là tin tổng đài nhắc cậu nạp tiền hoặc là tin nhắn quảng cáo món ăn mới. Đã rất lâu rồi Úc Bùi chưa từng cảm thụ cảm giác xoắn xuýt tựa như đi tàu cao tốc như vậy, cảm thụ ấy khiến tim cậu đập rất nhanh, hô hấp có chút không ổn định, hai tay cầm điện thoại di động cũng run rẩy, thế nhưng lực tim đập mạnh mẽ nơi lồng ngực khiến Úc Bùi cảm nhận rõ ràng mình vẫn còn sống, trong miệng là vị kẹo ngọt ngào, ôm ấp trên người là ánh dương ấm áp.
Cậu bật sáng màn hình di động, đột nhiên thấy ở mục tin nhắn có một tin mới chưa đọc, mà người gửi tin nhắn cũng chính là cái tên cậu đã trông mong cả ngày nay: Lạc Trường Châu
Lạc Trường Châu trả lời cậu: [Đúng, tớ bị bệnh, mới tỉnh lại ở trong bệnh viện]
Đầu tiên Úc Bùi rất vui vẻ, nhưng sau khi hồi thần thì lại bắt đầu lo lắng, cậu nhanh chóng đánh chữ gửi đi: [Tớ còn tưởng là cậu không thèm để ý tới tớ cơ. Cậu làm sao rồi, bởi vì hôm qua dầm mưa nên phát sốt sao? Có nghiêm trọng không? Tại sao phải tới bệnh viện vậy?]
Nhưng mà sau khi gửi tin nhắn, Úc Bùi cảm thấy ngữ điệu của mình có chút không đúng lắm, có một loại tủi thân làm nũng vì mình bị ngó lơ vậy, nhưng Úc Bùi vốn không hay giao lưu với mọi người, không hiểu mấy cái chú ý đúng mực khi xã giao cho nên cậu cũng không nghĩ nhiều, chỉ sốt sắng đợi Lạc Trường Châu trả lời.
Mà Lạc Trường Châu khi nhìn thấy tin nhắn của Úc Bùi cũng ngây ngẩn cả người, hắn dường như có thể tưởng tượng ra hình ảnh thiếu niên cầm điện thoại di động khẽ nhíu mày ở đầu bên kia, không ngờ rằng nhóc cùng bàn mới của mình... lại dính người như vậy. Nhìn thời gian tin nhắn thứ nhất gửi tới, chỉ sợ là sau khi cậu ấy lên lớp không nhìn thấy mình đã lập tức gửi tin nhắn quan tâm.
Lạc Trường Châu từ nhỏ đã bị ba bồi dưỡng thành một người có tính cách độc lập kiên cường, đây là lần đầu tiên được người khác lo lắng như vậy, từ tin nhắn chúc ngủ ngon mỗi đêm đến không lúc nào là không thể hiện sự quan tâm, hắn cảm thấy cảm giác này rất mới lạ nhưng cũng không chán ghét chút nào.
Hắn suy nghĩ một chút rồi trả lời: [Không phải do cơn mưa hôm qua, là mẹ tớ... nấu cho tớ bát canh.]
Sau đó hắn bị ngộ độc thực phẩm.
Lạc Trường Châu được ba và chị cả giáo dục nghiêm ngặt không bị đánh bại bởi gió bão, thế mà lại bị hạ gục bởi một bát canh do mẹ yêu không hiểu trù nghệ làm ra, miệng nôn trôn tháo nguyên một buổi tối, thiếu chút nữa bay màu luôn, cuối cùng phải đến bệnh viện rửa ruột lúc hừng đông. Sau khi bị dằn vặt một phen như vậy, Lạc Trường Châu cũng bắt đầu sốt cao, bị bắt ở lại bệnh viện truyền nước.
[Mẹ tớ không bao giờ nấu ăn, thường là tớ hoặc ba tớ nấu, nhưng mà hôm qua ba tớ về nhà hơi muộn, mẹ lại thấy tớ mắc mưa nên muốn làm một bát canh nóng cho tớ, ai ngờ...]
Lạc Trường Châu giải thích ngắn gọn cho Úc Bùi vì sao mình phải nằm ở bệnh viện.
Úc Bùi lập tức gửi mấy cái tin nhắn quan tâm kiểu [Cậu đáng thương quá đi, phải dưỡng bệnh thật tốt tốt tốt nha.], sau đó nhìn đoạn tin nhắn qua lại của mình với Lạc Trường Châu bên trên, khóe miệng không khỏi chậm rãi nhếch lên.
Cậu nghĩ, Lạc Trường Châu nguyện ý nhiều lời với cậu như vậy, vậy bọn họ đã được tính là bạn bè rồi nhỉ?
Từ sau khi Cố Tranh chuyển trường, Úc Bùi không bao giờ có thể tìm được một người bạn có thể nói chuyện tán gẫu với cậu nữa, mà hiện tại rốt cuộc cậu đã có thể tìm thấy một người bạn mới, Úc Bùi đột nhiên vui vẻ đến mức không biết nên gửi tin nhắn gì tiếp, đợi đến lúc cậu nghĩ được nên nói gì rồi thì Lạc Trường Châu lại gửi cho cậu một câu: [Sắp vào học rồi, chúng ta tạm thời đừng nói chuyện nữa, cậu lên lớp trước đi.]
Úc Bùi: "..."
Tại sao Lạc Trường Châu đều đã đổ bệnh rồi vẫn còn quan tâm việc học trên trường vậy!?!
Úc Bùi rất muốn nhắn tin nói cho Lạc Trường Châu biết mình lên lớp cũng có thể lén lút chơi điện thoại tán gẫu với cậu ấy nhé, thế nhưng Úc Bùi không dám, học sinh giỏi đều không thích chơi cùng những người học tập không khoa học, đạo lý này Úc Bùi hiểu rõ nên cậu cũng không dám tiếp tục gửi tin nhắn chuyện trò với Lạc Trường Châu nữa.
Lần đầu tiên trong cuộc đời Úc Bùi cảm thụ được tâm trạng của mấy bạn học ghét bỏ nói 25 phút nghỉ giữa giờ quá ngắn, trước đây cậu đều thấy 25 phút rất là dài luôn, đủ cho cậu ngủ hẳn một giấc, nhưng bây giờ cậu lại cảm thấy nó cực kỳ ngắn ngủi, ngắn đến mức chỉ đủ cho cậu ăn hết một viên kẹo. Viên kẹo cậu ăn lúc giờ ra chơi đã tan ra thành nước rồi, thế nhưng vị ngọt vẫn lưu luyến nơi đầu lưỡi chưa tan, Úc Bùi thấy lần này Cố Tranh gửi kẹo cho cậu ăn ngon quá xá, chờ ngày mai Lạc Trường Châu đi học, cậu nhất định sẽ chia cho hắn mấy viên.
Úc Bùi chống cằm nhìn chằm chằm bảng đen với giáo viên đang thao thao bất tuyệt trên bục giảng, nhưng một chữ cũng không nghe lọt, trong đầu toàn bộ đều là Lạc Trường Châu.
Bởi vì háo hức chờ mong nên tiết cuối cùng này Úc Bùi cảm thấy sao mà dài đằng đẵng lạ thường, thật vất vả chống đỡ đến khi tan học, cậu vội vàng thu dọn sách vở chạy biến, vừa lên xe đã lập tức gửi tin nhắn cho Lạc Trường Châu: [Trường Châu ;D, tớ tan học rồi nè, cậu bây giờ thế nào rồi?]
Úc Bùi cảm thấy mình và Lạc Trường Châu đã được xem như là bạn tốt của nhau rồi, dường như dùng cả họ và tên gọi hắn sẽ có chút không lễ phép nên đã bỏ qua họ của hắn.
Lạc Trường Châu cũng trả lời cậu rất nhanh: [Tốt lắm rồi, tớ nhớ là hình như cậu ngồi xe về nhà nhỉ?]
[Đúng đó, tớ lên xe rồi nè.]
Úc Bùi cũng không nghĩ nhiều tại sao Lạc Trường Châu đột nhiên hỏi vấn đề như vậy, cậu chỉ cho là do lần trước mình ngồi trong xe chào hỏi Lạc Trường Châu nên hắn nhớ kĩ thôi, ai ngờ tin nhắn tiếp theo của Lạc Trường Châu đã nhanh chóng cho cậu biết nguyên nhân.
[Vậy chờ cậu về tới nhà rồi chúng ta nói chuyện tiếp, chơi điện thoại trên xe không tốt cho mắt, với cả nhớ sau khi về nhà phải ăn cơm trước]
Úc Bùi: "..."