"A Bùi..." Lạc Trường Châu giơ tay nhẹ nhàng đặt lên vai Úc Bùi, hắn muốn an ủi cậu nhưng lại không biết nên an ủi thế nào.
Cho dù đúng như lời Úc Bùi nói, hắn sẽ nói rất nhiều lời yêu thương ngọt ngào nhưng trước mặt Úc Bùi, dù sao hắn cũng thấy mình rất vụng về.
Khi Úc Bùi cười, hắn cũng sẽ hơi nhoẻn miệng giống như cậu, khi Úc Bùi cau mày buồn bã, hắn cũng sẽ thấy khó chịu buồn bực, mọi hành động của Úc Bùi luôn có thể dễ dàng ảnh hưởng đến cảm xúc của hắn, và đối với những tình huống ấy hắn sẽ bó tay toàn tập, như thể mỗi cơn chấn động nhỏ trong thế giới của Úc Bùi đều giống như một trận động đất tuyết lở đối với hắn, không thể xem thường.
Nhưng sau khi Úc Bùi hít sâu hai hơi, cậu lập tức ngừng khóc cùng Lạc Trường Châu lên bờ, ngồi trên chiếc ghế gỗ dài cạnh bể bơi.
Một cơn gió mát thổi qua, tiếng lá cây xào xạc vang lên, vài chiếc lá màu cam đỏ rơi xuống từ cây phong phía sau chiếc ghế gỗ, xoay vòng trên không hai lần rồi đáp xuống dưới chân Úc Bùi, cậu cúi đầu, dùng ngón chân khều chiếc lá, im lặng vài giây mới nói với Lạc Trường Châu: "Tớ đã từng bị bệnh."
Lạc Trường Châu nghe vậy thì ngước mắt nhìn Úc Bùi một cái, hắn không nói gì, chỉ đưa tay ra nắm lấy tay cậu, nắm chặt từng ngón tay trong lòng bàn tay hắn, nắm thật chặt.
Nhiệt độ trên người Lạc Trường Châu truyền đến từ bàn tay siết chặt của họ, có lẽ sức mạnh ấy đã mang lại cho Úc Bùi cảm giác an toàn, cậu ngẩng đầu nhìn về phía cây phong xa xa rồi nói: "Đấy là hội chứng Cotard, coi như là một loại tâm thần phân liệt ấy, mà tớ mắc bệnh này chủ yếu là do mẹ tớ."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play