Ôm Một Cái

32. Tái hợp (2)


1 tháng

trướctiếp

Editor: Kẹo Mặn Chát
Tề Mãn Mễ giới thiệu với đoàn vũ công rằng Vương Ngân Khâu là anh họ xa của mình, nên khi ở trước mặt mọi người, bọn họ đều cẩn thận giữ khoảng cách nhỏ với nhau. Buổi tối sau khi tan làm, Tề Mãn Mễ dẫn Vương Ngân Khâu đi ăn tối cùng mọi người. Bọn họ ngồi ở hai đầu đối diện của chiếc bàn tròn, chạm mắt nhau trên chiếc bàn đầy khói nghi ngút rồi nhìn nhau mỉm cười.
Năm nay Tề Mãn Mễ trưởng thành rất nhanh và ngày càng tự tin hơn trong việc giao tiếp với mọi người. Khi Trữ Viên Viên và Trần Văn chuẩn bị ra nước ngoài, Tề Mãn Mễ đã đến trung tâm thương mại, chọn mua một chiếc bùa hộ mệnh bằng ngọc để tặng cho cô. Mặt dây chuyền ngọc bích nhỏ được xâu chuỗi với những hạt mã não đen. Trữ Viên Viên cắn thử mặt dây chuyền, cô luôn cảm thấy với khuôn mặt ngốc nghếch của Tề Mãn Mễ, có khi người ta bán cho cậu miếng nhựa mà cậu cũng không biết. Nhưng sau khi cắn xong Trữ Viên Viên không nói gì, chỉ cầm miếng ngọc bích ấy lau vào lòng bàn tay rồi hét lên: "Đeo cho chị."
Tề Mãn Mễ đi vòng ra sau lưng cô, đeo chiếc vòng lên cổ cô. Khi cậu ngồi lại trước mặt Trữ Viên Viên thì phát hiện Trữ Viên Viên đang khóc. Trữ Viên Viên lau nước mắt trên cằm, nắm lấy tay Tề Mãn Mễ. Cô nói, sau khi cùng Tề Mãn Mễ chạy trốn đến nơi này và chịu đựng bao vất vả đến ngày hôm nay, có đôi khi cô nghĩ lại, thật may mắn vì có Tề Mãn Mễ bên cạnh. Bởi vì Tề Mãn Mễ chưa bao giờ phàn nàn gì cả, chỉ cần ăn được một bữa ăn ngon hơn một chút so với bữa trước là cậu đã rất vui rồi. Khi họ nhảy múa trên đường phố cả ngày mà không kiếm được đồng tiền nào, hai người sẽ đi đến chợ rau và nhặt những mớ rau bị vứt bỏ trong sọt rau nát, sau đó rửa sạch và mang chúng trở lại căn bếp nhỏ của khu nhà trọ để hầm một nồi canh rau tập tàng. Họ đứng cùng nhau trong bếp, mỗi người bưng một bát canh uống cạn. Bên ngoài, mái hiên nhỏ nước tí tách tí tách khiến cho mặt sàn ẩm ướt đến mức tưởng chừng sắp có một dòng sông hình thành ở chỗ đó vậy. Lúc đấy Trữ Viên Viên đã từng nghĩ tới chuyện, nếu thế giới tận thế thì cũng tốt, cuộc sống như thế này cuối cùng cũng sẽ kết thúc.
Cô cúi đầu sờ mặt dây chuyền ngọc bích mà Tề Mãn Mễ tặng cho mình, vươn tay ôm lấy Tề Mãn Mễ, vỗ nhẹ lên đầu cậu, nói: "Chúng ta đều phải sống, sang năm đợi chị về tìm em nhé?"
Tề Mãn Mễ khẽ gật đầu.
Vào ngày Trữ Viên Viên thu dọn đồ đạc và rời đi, hành lý của cô rất nhiều. Cô đeo một cái túi hành lý khổng lồ, cái túi giống như một ngọn núi nhỏ đè lên lưng cô. Vương Ngân Khâu và Tề Mãn Mễ giúp cô mang những chiếc túi khác lên xe buýt. Trữ Viên Viên chen chúc ở cửa xe buýt, khi xe chuẩn bị khởi động, cô đột nhiên nghiêng người nói nhỏ với Vương Ngân Khâu một câu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp