Ôm Một Cái

25. Chia tay (2)


2 tháng

trướctiếp

Editor: Kẹo Mặn Chát
Thứ mà Vương Ngân Khâu ghét nhất chính là xe phát thuốc, so ra thì phòng bệnh có tường mềm với áo trói tay còn dễ chịu hơn. Điều dưỡng đẩy xe phát thuốc đến đại sảnh, trên đó gồm diazepam, oxazepam, chlorpromazine. "Trương Đan, há miệng ra, kiểm tra dưới lưỡi nào, đã nuốt hết thật chưa? Lưu Quốc Dũng, Thiệu Tiên Đệ..."
Vương Ngân Khâu đứng giữa hàng, cô gái xếp trước mặt hắn từng có khoảng thời gian nghĩ mình là một con công, dạo này thì cô lại tự cho rằng bản thân là một máy hát tự động. Vào buổi chiều, bệnh viện thường sẽ phát những bản nhạc đang thịnh hành lúc bấy giờ. Cô gái đó đứng trước mặt Vương Ngân Khâu, hát bài "Hồng đậu" của Vương Phi, hát được mấy câu thì bắt chước tiếng kẹt của máy hát tự động rồi lại tiếp tục hát.
Trong không khí tràn ngập mùi thuốc chua chua. Vương Ngân Khâu nhận lấy thuốc của mình và một cốc nước nhỏ. Chiều thứ Tư hàng tuần, điều dưỡng sẽ xách một chiếc giỏ nhỏ màu cam sáng và phân phát cho mỗi người một chiếc bấm móng tay. Một số bệnh nhân đứng trước đống bấm móng tay ấy sẽ chìm vào suy nghĩ u ám như thể sắp tận thế vậy. Cuối cùng người nọ chọn lấy một chiếc có họa tiết bông hoa nhỏ, sau khi chọn xong lại ầm ĩ lên, nói: "Không thích, không thích."
Cuộc sống trong bệnh viện chính là như vậy, con người ở trong không gian này rất dễ mất đi khái niệm thời gian và sau đó sẽ đánh mất chính mình, lần lượt trở thành những ca điều trị có hiệu quả và không có hiệu quả.
Vương Ngân Khâu được xem như là bệnh nhân tích cực hợp tác điều trị nhất và "bình thường" nhất ở đó. Hắn nằm trên giường sốc điện, bác sĩ điều trị chính yêu cầu hắn nhớ lại một số khoảnh khắc. Vương Ngân Khâu nhắm mắt lại, khoảnh khắc đầu tiên hiện lên trong đầu hắn chính là khi Tề Mãn Mễ ngốc nghếch dang tay ôm lấy hắn, cười nói: "Anh ơi, đây là một cái ôm cảm ơn." Cú sốc điện làm cả người hắn giật lên bần bật, nó đau đến mức khiến trong miệng toàn vị đắng ngắt. Vương Ngân Khâu rơi nước mắt. Anh ơi, anh có cần một cái ôm an ủi không? Sốc điện lại được kích hoạt lần nữa.
Dương Đỗ Quyên thường xuyên đến thăm Vương Ngân Khâu. Họ ngồi ở hai đầu đối diện của phòng thăm gặp, giống như ngồi ở hai đầu bàn ăn trong ký túc xá công nhân viên của nhà máy giấy, họ không có gì để nói với nhau, cả đời này cũng vậy. Dương Đỗ Quyên thở dài, nói: "Vương Quốc Minh vẫn đang rất vất vả giúp con giải quyết chuyện kia. Con chỉ cần hợp tác điều trị là được, hiểu không?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp