Ôm Một Cái

21. Mặn nồng (6)


2 tháng

trướctiếp

Trước đêm giao thừa, Tề Mãn Mễ dẫn Vương Ngân Khâu đến kho đồ cũ dưới tầng hầm của đài phát thanh. Đồ nội thất và đồ trang trí bị vứt bỏ dường như đang ngủ đông trong hang động đó. Trước đấy, Tề Mãn Mễ đã từng đi theo các chị trong đoàn biểu diễn đến đây một lần, sau rồi cứ khi nào rảnh rỗi cậu lại tự mình đến kiếm đồ. Mỗi lần Vương Ngân Khâu về nhà, hắn đều sẽ phát hiện trong nhà có thêm vài món đồ. Tề Mãn Mễ giống như một chú kiến con dọn nhà, mua lại những món đồ chơi mà mình thích rồi mang chúng về trang trí căn nhà ở Xuân Hiểu Uyển của bọn họ.
Cậu mua một khung ảnh nhỏ màu trắng ngà để đóng khung bức ảnh chụp chung của mình và Vương Ngân Khâu, đặt nó lên tủ đầu giường. Cậu còn mua cả một tấm vải hoa màu vàng kem để phủ lên chiếc điện thoại bàn màu đỏ ở nhà. Sau khi mua đồ xong, cậu sẽ tiện đường ghé qua Bệnh viện Nhân Dân gần đó để thăm Lâm Xảo Nhi. Lâm Xảo Nhi đã bắt đầu rụng tóc. Tề Mãn Mễ kiếm được hai cuộn len nhung dày từ đâu không biết và dành nguyên nửa tháng để đan một chiếc mũ cho cô. Cậu cho Lâm Xảo Nhi xem những món đồ cậu đã mua được. Đồ đạc được đổ ra khắp giường bệnh. Lâm Xảo Nhi với khuôn mặt tái nhợt, cười nói phụ họa: "Oa, trông đẹp quá." Tề Mãn Mễ nhíu mũi cười rộ lên.
Có lần Tề Mãn Mễ ở lại chỗ Lâm Xảo Nhi suốt một buổi chiều. Đến tầm bốn, năm giờ, thế giới bên ngoài cửa sổ đã tối sầm lại. Lão Kiều mang cơm đến. Vì tác dụng phụ của hóa trị, Lâm Xảo Nhi đã không còn cảm giác thèm ăn nữa. Tề Mãn Mễ ôm hộp cơm của mình, ngồi ăn bên cạnh cô. Cậu ăn gì trông cũng rất ngon miệng, một hộp đầy cơm trắng cùng cá hố chiên thơm nồng và dưa chưa xào đậu phụ khô mà cậu ăn hết sạch sành sanh. Lâm Xảo Nhi nhìn cậu mỉm cười.
Sau đó, chỉ cần không có việc gì làm là Tề Mãn Mễ đều sẽ tiện đường ghé qua Bệnh viện Nhân dân ăn cơm cùng Lâm Xảo Nhi. Có lần, Lâm Xảo Nhi cầm hộp cơm của mình, nói cậu: "Tề Mãn Mễ à, bây giờ chị càng tin rằng lẽ ra em nên được sinh ra ở đây, để rồi sau này em có thể là người thân bạn bè của bọn chị từ nhỏ. Chính em là người đã tìm thấy chị ở ga tàu ngày hôm đó, chứ không phải chị tìm thấy em."
Tề Mãn Mễ nhìn Lâm Xảo Nhi, không hiểu lời cô nói có ý gì.
Hôm ấy, khi cùng Vương Ngân Khâu ghé vào kho đồ cũ, Tề Mãn Mễ đã kể với Vương Ngân Khâu về lời nói của Lâm Xảo Nhi. Lúc đó, bọn họ đang nằm trên chiếc ghế sofa bọc da nhung màu xanh lá cây, chân tay duỗi thẳng. Tề Mãn Mễ nhìn lên trần nhà cao cao xa vợi của nhà kho. Bên cạnh chỗ bọn họ là một chiếc ghế sofa đơn màu đỏ bị mẻ mất một góc, một hộp thư màu xanh lá cây rỉ sét và một cặp tủ đầu giường màu xanh trắng. Tề Mãn Mễ rất thích một chiếc đèn kính màu nhỏ, nó được đặt trên bàn làm việc bằng gỗ gụ ở sâu trong nhà kho. Cậu không đủ tiền mua nên mỗi lần đến nơi này, cậu đều đi ngó xem chiếc đèn nhỏ có còn ở đó không.
Trước khi kỳ nghỉ đông của Vương Ngân Khâu kết thúc, có một lần nọ cậu đã định cắn răng mua chiếc đèn kính màu ấy và đặt nó lên tủ hông trong phòng khách nhà bọn họ. Nhưng cuối cùng Tề Mãn Mễ lại không mua. Cậu cầm tiền đến cửa hàng quần áo may đo để đặt mua một chiếc áo len cho Vương Ngân Khâu. Lần đầu tiên cậu đến, ông chủ đã hỏi cậu kích cỡ như thế nào. Cậu chớp chớp mắt lắc đầu. Lần thứ hai đến, cậu mang theo một chiếc áo len của Vương Ngân Khâu để họ tham khảo. Ông chủ lại hỏi cậu muốn màu sắc như thế nào. Tề Mãn Mễ lựa ra màu sắc trông ra dáng "người lớn" nhất trong số các kệ quần áo may sẵn trong cửa hàng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp