Nghe câu nói đó trong nháy mắt, Dương Vi chợt mất hết sức lực.
Kỳ thật có hận hay không, cùng nói là hận anh, chi bằng nói là hận chính mình.
Hận chính mình do dự không quyết đoán và khó quên, hận chính mình mẫn cảm bén nhọn không đủ dứt khoát.
Cô không phải người mang thù không nhớ ơn, sẽ không bởi vì Tống Triết nói mình sai, liền thật sự cảm thấy tất cả sai lầm đều ở trên người anh. Anh đã cho cô thống khổ, nhưng cũng cho cô niềm vui, anh luôn sử dụng lời nói độc ác đối với cô, nhưng cũng vì che chở cô mà bị người ta đánh đến máu tươi đầm đìa.
Tống Triết cảm giác được Dương Vi dần dần bình tĩnh lại, anh lẳng lặng ôm cô, đột nhiên anh cảm thấy, cô gái trong ngực gầy yếu đến mức không chịu nổi một kích, so với người phụ nữ mọi lúc đều duy trì sự ưu nhã trong trí nhớ của anh, và người phụ nữ tích tụ sức mạnh này hoàn toàn bất đồng.
Lần đầu tiên cuộc đời, cô cảm thấy, trước mặt mình là một người đàn ông, mà không phải thiếu niên.
Hai người trầm mặc một lúc, Dương Vi ngừng nức nở , rất lâu sau, cô khàn khàn nói: “Buông tôi ra.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT