[VONG TIỆN] HÀ GIẢI VI ƯU

13-15


2 tháng

trướctiếp

13.

Ngụy Vô Tiện vội vàng đuổi theo hướng hai người vừa rời đi. Quả nhiên là Lam Hi Thần không đi xa lắm, dừng ở một khoảng sân không người qua lại gần đấy nói chuyện với Lam Vong Cơ. Ngụy Vô Tiện giống hệt như một con mèo, từ cửa lẻn vào bên trong, rón rén trốn ở đằng sau một khối hòn non bộ, tập trung nghe ngóng. Hình như Lam Hi Thần vừa từ chỗ của một vị trưởng bối nào đó trở về, đang bàn giao chút việc cho Lam Vong Cơ. Rõ ràng câu chuyện không hề liên quan đến hắn, nhưng trong lòng Ngụy Vô Tiện vẫn thấy lo lắng, sợ rằng ngay sau đó Lam đại ca sẽ hỏi một câu: Người vừa rồi đệ giấu trong phòng không phải là vị Mạc công tử kia chứ?

Hắn không dám bỏ đi giữa chừng, chỉ có thể kiên trì nghe hết. Lúc đang hết sức chăm chú nhìn chằm chằm động tĩnh bên kia thì bỗng nhiên hắn nhận thấy hình như có thứ gì đang dán lên người mình.

Ngụy Vô Tiện: “??!!”

Ngụy Vô Tiện giật thót cả mình, đang làm chuyện lén lút nên không khỏi chột dạ, suýt chút nữa thì nhảy dựng lên tại chỗ. Cố gắng bình ổn lại, cúi xuống nhìn xem, không biết tiểu hài tử gan to hơn trời này chẳng biết làm cách nào chạy theo hắn đến đây, còn không sợ trời không sợ đất ghé sát vào người hắn. Hai mắt Ngụy Vô Tiện tối sầm lại, im lặng nhìn người suýt nữa làm bại lộ kẻ cầm đầu là hắn đây. Đứa bé kia ghé sát vào người hắn, dáng vẻ vô cùng đắc ý, mở miệng chuẩn bị muốn nói chuyện, may mà Ngụy Vô Tiện kịp thời phải ứng, đưa tay lên bịt miệng nó lại.

Trong mắt Di Lăng lão tổ lộ ra một chút hung dữ, liều mình nháy mắt hai cái với tiểu hài kia: Không được nói! Biết chưa!

Trên trán tiểu hài tử cũng mang mạt ngạch vân văn của bản gia, vậy mà không hề sợ hắn, còn mở to đôi mắt mà nhìn chằm chằm.

Bởi vì khoảng cách khá xa, hai người đang nói chuyện bên kia cũng không chú ý đến động tĩnh bên này. Ngụy Vô Tiện nhẹ nhàng thở ra một hơi, sợ mình che miệng mãi sẽ khiến đứa nhỏ hỏng mất, vậy nên cánh tay cũng bớt đi vài phần lực đạo. Tiểu tử thối kia ngay lập tức nghiêng đầu thoát khỏi tay hắn, nhỏ giọng nói:

“Ngươi nghe trộm! Ta phải nói cho Trạch Vu Quân biết!”

Ngụy Vô Tiện cũng nhỏ giọng đáp:

“Nói vớ vẩn, ca ca ta chính là lo lắng cho Hàm Quang Quân của các ngươi!”

Tiểu tử kia không phục, còn muốn nói tiếp, liền bị ánh mắt mang đầy ý cảnh cáo của Ngụy Vô Tiện dọa cho im mồm. Ngụy Vô Tiện lại lắng tai nghe một lúc, tiếng nói chuyện bên kia vẫn vô cùng trầm ổn, còn đứa trẻ này lại cọ ngược cọ xuôi trong lòng hắn. Ngụy Vô Tiện bị nó nháo đến nổi máu buồn, lập tức túm lấy cổ áo nó xách lên, buồn cười hỏi:

“Ngươi tên là gì? Sao ta không nhớ ra là Lam gia lại có một người náo loạn như ngươi nhỉ?”

Tiểu hài tử bị hắn xách lên, nhưng hai tay vẫn chống nạnh, kiêu ngạo nói:

“Ta tên là Lam Cảnh Nghi!”

Ngụy Vô Tiện có chút nghẹn họng: “…”

Cũng đúng, đứa bé Cảnh nghi này dưới gia giáo của Lam gia còn có thể lớn lên thành cái dạng kia, chắc chắn khi nhỏ còn nghịch ngợm hơn! Trong nháy mắt, hắn có chút dở khóc dở cười, đang muốn nói gì đó thì cái tai thính vẫn luôn chú ý động tĩnh bên kia hình như nghe thấy Lam Hi Thần đã nói xong những chuyện mà trưởng bối nhắc nhở, giờ sắp nói sang chuyện khác. Hắn ngay lập tức cảnh giác, vội vàng ôm chặt lấy tiểu Cảnh Nghi, che miệng nó lại, chăm chú lắng nghe.

Chỉ nghe thấy Lam Hi Thần cười nói:

“Vong Cơ, vị Mạc công tử lúc nãy, cùng đệ…?”

Lam Vong Cơ: “…”

Ngụy Vô Tiện khấn thầm trong lòng: Đừng nói! Lam Trạm! Đừng nói! Tuyệt đối đừng nói!

Tiếng lòng của hắn còn chưa nói xong đã thấy Lam Vong Cơ cúi đầu hành một đại lễ, nói:

“Huynh trưởng, Vong Cơ biết sai. Không nên trong thời gian cấm túc tiếp đón khách lạ ở Tĩnh thất.”

“…”

Thật không hổ là Lam Trạm! Ngụy Vô Tiện suýt chút nữa ngất ngay tại chỗ! Đừng nói là hắn, ngay đến Lam Hi Thần cũng không khỏi kinh ngạc, đưa mắt đánh giá đệ đệ nhà mình một chút, cũng không nói nữa. Trong lòng Ngụy Vô Tiện cảm thấy bất an, hắn nghĩ: Làm sao bây giờ? Có nên ngay lập tức xông ra túm lấy Lam Vong Cơ bỏ chạy? Dù sao cũng chỉ là mộng thôi, tỉnh giấc là xong rồi.

Nếu như bây giờ Lam Hi Thần thật sự tiếp tục truy cứu đến cùng, cũng chỉ có thể đem Lam Vong Cơ cao chạy xa bay rồi tính tiếp!

Lam Hi Thần trầm mặc một lúc, cuối cùng cũng lên tiếng:

“Tuy là bị cấm túc, nhưng hôm nay cũng đã kết thúc rồi.”

Ngụy Vô Tiện nghe thấy vậy, hai mắt liền sáng lên, bờ vai của Lam Vong Cơ cũng khẽ run. Quả nhiên, lại nghe thấy Lam Hi Thần nói tiếp:

“Vong Cơ, ta tin tưởng đệ tự có chừng mực, việc này ta sẽ không nói cho thúc phụ. Đệ xem sao xử lý cho ổn thỏa là được.”

Lam Vong Cơ: “…”

Đừng nói đến y, ngay cả Ngụy Vô Tiện cũng không nghĩ Lam Hi Thần có thể dễ dàng bỏ qua như thế. Thật sự hắn hận không thể lao ra cầm lấy tay Lam đại ca mà hô to “Đa tạ huynh trưởng”… Nhưng mà hắn không thể làm vậy, chỉ có thể đem vòng tay đang ôm hài tử trong lòng siết chặt hơn. Thương thay cho tiểu Cảnh Nghi, bị ghìm đến mức gần như không thở nổi.

Lam Vong Cơ cúi đầu, siết chặt hai bàn tay dưới ống tay áo, khàn giọng nói:

“Huynh trưởng, vì sao…”

Lam Hi Thần cười cười, vỗ nhẹ bờ vai của y, ngữ khí sâu xa nói:

“Vong Cơ, từ nhỏ đến lớn ta chưa từng thấy đệ có người bạn nào nói chuyện hợp ý. Hiện tại có vị Mạc công tử này… Ta cảm thấy như vậy cũng tốt.”

“…” Lam Vong Cơ cúi đầu thật sâu hành lễ, gằn từng chữ một: “Đa tạ huynh trưởng.”

Lam Hi Thần nói:

“Không cần cảm ơn ta, đệ tự mình có chừng mực là được.” Lam Hi Thần bất ngờ đổi giọng: “Nhưng mà Vong Cơ…”

Lam Vong Cơ cùng Ngụy Vô Tiện không hẹn mà gặp, cảm thấy căng thẳng.

Lam Hi Thần chân thành đề nghị:

“Đệ không định giữ người ta ở lại mấy ngày thật sao?”

“…”

14.

Không cần biết quá trình như thế nào, nhưng tóm lại vẫn là có kết quả tốt. Được sự cho phép của Lam tông chủ, lúc đi đường sống lưng Ngụy Vô Tiện cũng ưỡn thẳng lên. Sau khi Lam Hi Thần đi khỏi, hắn liền theo kế hoạch ban đầu, đem Lam Tư Truy từ trong đám hài tử cùng Lam Vong Cơ rời đi. Lúc bọn họ vừa cất bước, Lam Cảnh Nghi mặc dù bị đám nhỏ giữ chặt vẫn liều mạng muốn chạy ra cửa viện, liên mồm kêu:

“A Nguyện! A Nguyện!”

Làm như sinh ly tử biệt không bằng vậy, Ngụy Vô Tiện che miệng cười trộm, cũng không quay đầu lại. Nhưng Lam Tư Truy đang đi sau lưng họ lại dừng bước, đưa tay lên miệng ra hiệu “suỵt” với Lam Cảnh Nghi, nhắc nhở:

“Cảnh Nghi, Vân Thâm Bất Tri Xứ không thể lớn tiếng ồn ào.”

Nghe đến đây, rốt cuộc Ngụy Vô Tiện cũng không nhịn nổi nữa, cười lên ha hả, nói:

“Hài tử Cảnh Nghi kia, thật sự là quá nghịch ngợm.”

Lam Vong Cơ liếc hắn một cái, nhàn nhạt nói:

“Ngươi biết nó sao?”

Ngụy Vô Tiện gảy gảy đầu mũi, nói:

“Lúc nãy khi ngươi rời đi ta có hỏi tên nó.”

Lam Vong Cơ khẽ gật đầu, cũng không hỏi thêm nữa. Y dừng bước, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy đứa nhỏ mặc áo trắng đang cúi đầu đi phía sau, thận trọng đến mức không hề phát ra một chút tiếng động nào, còn len lén đưa mắt quan sát hai vị đại nhân đang đi phía trước mình. Thấy Lam Vong Cơ bỗng dưng xoay đầu lại, nó ngay lập tức cúi đầu xuống thấp hơn. Ngụy Vô Tiện nói:

“Đứa nhỏ này, đệ cũng đâu có làm gì sai.”

Hắn ngồi xổm xuống, vẫy vẫy tay với Lam Tư Truy, nói:

“Nào, A Nguyện, đến đây.”

Lam Tư Truy nhìn người lạ ngay trước mặt, sau đó lại nhìn Hàm Quang Quân cũng không quen thuộc hơn là bao bên cạnh. Thấy y nhẹ gật đầu, nó mới chậm rãi bước lại gần Ngụy Vô Tiện, nhút nhát dừng lại trước mặt hắn. Ngụy Vô Tiện đang ngồi xổm, ánh mắt đúng lúc ngang tầm với nó, ôn nhu hỏi:

“A Nguyện, đệ còn nhớ y không?” Một tay hắn chỉ chỉ về phía Lam Vong Cơ: “Đây là Có tiền ca ca, y mang đệ về đây đấy.”

“…” Lam Tư Truy đưa mắt nhìn Lam Vong Cơ, thấy y cũng đang nhìn mình thì cố nén sự sợ hãi trong lòng xuống, trao đổi ánh mắt với y. Sau đó mới quay đầu lại, lắc lắc, thành thật nói: “Lam Nguyện không nhớ rõ.”

Lam Vong Cơ giải thích với Ngụy Vô Tiện:

“Nó trải qua một trận ốm nặng. Huynh trưởng nói trí nhớ của nó bị tổn hại.”

Ngụy Vô Tiện cười cười, đưa tay lên xoa xoa đầu tiểu tử kia hai cái, nói:

“Không sao cả, những thứ thất loạn bát tao trong quá khứ nếu quên được thì quên đi. Tương lai sau này sẽ có rất nhiều chuyện tốt đẹp.”

Mái tóc của Lam Tư Truy bị hắn vò rối, nhưng đến động đậy một chút cũng không dám, chỉ khó hiểu nhìn hắn.

Ở cùng với thiếu niên Lam Tư Truy mười lăm mười sáu tuổi đã lâu, ấn tượng của Ngụy Vô Tiện về đứa nhỏ kia khi còn bé đã vô cùng mơ hồ. Chỉ là… A Uyển năm đó dám cầm sáo của Di Lăng lão tổ chơi đùa, giờ lại thành một đứa nhỏ chỉ có thể trốn sau lưng người khác mà không dám lên tiếng. Rõ ràng một lần tai kiếp ở Loạn Táng Cương vẫn để lại trong lòng nó bóng ma tâm lý, kể cả đầu óc không nhớ rõ, nhưng cảm giác sợ hãi trong lòng thì vẫn y nguyên.

Hắn càng nhìn đứa trẻ trước mắt này càng cảm thấy yêu thương, dứt khoát tiến đến bế nó lên, để nó ngồi trên khuỷu tay mình. Hai chân của Lam Tư Truy đột nhiên không còn chạm tới mặt đất, bị dọa đến mức kêu to lên một tiếng, sau đó khẩn trương bịt kín miệng lại, dưới sự trợ giúp của Ngụy Vô Tiện mới có thể luống cuống mà ôm lấy cổ hắn.

Xưa nay Ngụy Vô Tiện luôn am hiểu cách đối phó với tiểu hài tử, đưa tay nhéo nhéo má nó, hỏi:

“A Nguyện có thích thỏ con không?”

Lam Tư Truy yếu ớt trả lời:

“Thích ạ…”

Ngụy Vô Tiện cười nói:

“Vậy ca ca đưa đệ đi xem thỏ con được không? Ầy, cùng đi với vị ca ca tuấn tú này.”

Đôi tay nhỏ của Lam Tư Truy bám chặt lấy vai áo hắn, nhìn Lam Vong Cơ luôn kiệm lời một cái, rồi lại do dự một lát mới chậm rãi gật gật đầu:

“Được ạ.”

Ngụy Vô Tiện khen nó một tiếng “Ngoan”, liếc mắt nhìn Lam Vong Cơ ra hiệu cho y đuổi theo, sau đó xe nhẹ đường quen mà đi đến bãi cỏ vắng bóng người khi nãy. Quả nhiên, từng con từng con thỏ trắng đang đùa nghịch trên thảm cỏ, nghe thấy tiếng bước chân của Ngụy Vô Tiện thì mấy cái tai nhỏ dài liền tò mò dựng thẳng đứng lên, dùng đôi mắt tròn xoe đen nhánh nhìn về phía hắn. Sau khi nhìn thấy người đến là hắn, đám thỏ con kia lập tức bỏ chạy tứ phía, giống như là gặp phải thiên địch vậy, chớp mắt một cái bãi cỏ đã trống trơn.

“…” Ngụy Vô Tiện đang ôm Lam Tư Truy, cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, nói: “Nhìn ta thực sự đáng sợ đến vậy sao?”

Đến cả trong mơ cũng không thể chung sống hòa thuận với đám thỏ này?!

Mấy con thỏ vội vàng tránh xa Ngụy Vô Tiện, nhưng cũng không chạy xa quá, tất cả đều tụ tập quanh chân Lam Vong Cơ. Nói đến cũng thấy kỳ lạ, Lam Vong Cơ đã bế quan gần ba năm, rõ ràng phần lớn đám thỏ con thỏ cháu ở đây đều không nhận ra y, nhưng vẫn theo sự dẫn đầu của con thỏ lớn nhất, một đường chạy đến quanh chân người kia. Giống như là chỉ cần đến bên cạnh y thì sẽ được trời phù hộ, tránh thoát được “thiên địch.”

Lam Vong Cơ vốn dĩ vô cùng quen thuộc với việc bị một đám tiểu mao cầu vây quanh. Nhưng mà lúc này bên cạnh y lại có thêm một Ngụy Anh đang nhìn chằm chằm bằng ánh mắt thú vị, toàn thân Lam Vong Cơ liền cảm thấy cứng nhắc, tay chân lóng ngóng không biết nên đặt ở đâu. Đứng yên hay là cúi xuống? Bế hay không bế?

Trong lúc đang phân vân thì Ngụy Vô Tiện đứng bên kia “Ôi!” lên một tiếng, cười hì hì chạy về phía y. Đám thỏ con lập tức bao vây Lam Vong Cơ chặt hơn.

Ngụy Vô Tiện hắc hắc cười hai tiếng, nhớ ra mình vẫn luôn có một chấp niệm trong lòng nhưng chưa bao giờ có cơ hội được tận mắt nhìn thấy, chính là tình cảnh “Lam Vong Cơ đem Lam Tư Truy bốn năm tuổi thả vào giữa bầy thỏ”. Lúc này mà không tranh thủ thỏa mãn nguyện vọng của mình thì còn đợi đến khi nào nữa. Hắn lập tức thả Lam Tư Truy đang bế trên tay vào giữa đám thỏ con. Lúc Lam Tư Truy kịp phải ứng lại thì đã ngồi ở giữa một đám xù lông trắng toát rồi.

“???”

Thế là, đang từ một giờ lại thành hai người bị vây giữa đám thỏ, đến cử động cũng không dám. Mấy con thỏ ta cọ ngươi ngươi cọ ta, cọ qua cọ lại hai bóng áo trắng một lớn một nhỏ, thân mật dán sát vào người họ mà dụi, khiến Ngụy Vô Tiện đứng cách đó vừa nhìn vừa cong người cười. Nếu như ở đây có sẵn giấy bút, hắn nhất định sẽ ngồi xuống vẽ lại cảnh này. Hắn nói:

“Lạ thật, dựa vào cái gì mà thân thiết với hai người như vậy, còn với ta lại cứ như là thấy tai tinh?”

Lam Vong Cơ đang cố gắng thoát khỏi vòng vây của mấy con thỏ, nghe thấy vậy thì liền khựng lại một chút, sau đó ngẩng đầu lên nghiêm túc sửa lại lời hắn:

“Không phải là tai tinh.”

Trong lòng Ngụy Vô Tiện càng vui vẻ, thầm nhủ điểm cẩn thận tỉ mỉ này của Lam Vong Cơ đúng là chưa bao giờ thay đổi, sau đó đưa tay lên môi làm một động tác khóa lại, ra hiệu mình sẽ không nói lung tung nữa.

Không mang theo rau củ gì đến đây, Ngụy Vô Tiện chỉ có thể tiện tay bứt một nhúm cỏ non xanh mướt trên mặt đất, định bụng đút cho mấy con thỏ con kia ăn. Kết quả đúng như dự đoán, không có con thỏ nào để ý đến hắn. Ngụy Vô Tiện đút nửa ngày cũng không thành công, tức giận thở phì phò ném đống cỏ đi. Lam Tư Truy lại cẩn thận nhặt lên, đưa đến bên miệng thỏ con một lần nữa. Lần này đám tiểu mao cầu liền há cái miệng nhỏ ra, từng con từng con một đều ăn đến sạch sẽ.

“…” Ngụy Vô Tiện nói: “Đám tiểu tử này!”

Hắn lăn lộn trên đất một vòng để phát tiết sự bất mãn của mình. Lam Tư Truy nhìn thấy hắn lớn như vậy rồi còn bày ra cái dáng vẻ này, khẩn trương một lúc lâu, rốt cuộc cũng không nhịn được nữa mà bật cười thành tiếng.

15.

Tiểu hài tử cuối cùng cũng mang tinh thần thoải mái mà đi chơi với thỏ con. Lam Vong Cơ bước đến cạnh Ngụy Vô Tiện, hạ mắt nhìn hắn, dường như đang bối rối không biết có nên nhắc nhở hắn không thể nằm trên đồng cỏ như vậy hay thôi. Khóe miệng Ngụy Vô Tiện cong lên thành một nụ cười, vươn tay về phía y. Lam Vong Cơ sững sờ, nhìn cánh tay đang vươn ra một lúc lâu rồi mới hiểu được người này đang muốn y kéo hắn dậy. Cánh tay đang đoan chính khép bên người chậm rãi nâng lên… chợt nhớ ra là trước hết y nên khom lưng xuống đã, sau đó có chút gian nan mà nắm lấy. Tay vừa chạm tay liền thấy ý cười trên mặt người kia càng sâu, cánh tay dùng lực, Lam Vong Cơ vốn không hề đề phòng, vì vậy cả người nương theo cỗ lực đạo bất ngờ kia mà ngã xuống.

“!!!”

Lam Vong Cơ hơn hai mươi tuổi căn bản là không có kinh nghiệm đề phòng mấy cái trò trêu chọc này, ngay lập tức mất thăng bằng, ngã nhào trên ngực Ngụy Vô Tiện. Hương cỏ tươi đượm mùi nắng trên người hắn lập tức tràn ngập khoang mũi y. Lam Vong Cơ giật nảy mình, sau đó vội vã muốn đứng lên, lảo đảo nhích sang bên cạnh hai lần, giống như đứa trẻ làm sai chuyện gì đó, hơi cúi đầu ngồi ngay ngắn một bên, cỏ dại dính trên quần áo cũng không kịp phủi. Ngụy Vô Tiện nín cười, cẩn thận giúp y chỉnh trang y quan rồi mới bâng quơ hỏi:

“Đứa nhỏ A Nguyện này, ngươi định sắp xếp cho nó thế nào?”

Mấy ngón tay đang đoan chính đặt trên đầu gối ngồi xếp bằng của y không tự chủ được cuộn tròn lại, nói:

“Ta đã nói qua với thúc phụ và huynh trưởng, sau này sẽ đích thân dạy dỗ nó.”

Ngụy Vô Tiện liếc mắt nhìn y một cái, cười cười, trêu chọc:

“Giống như ngày trước thúc phụ ngươi dạy dỗ ngươi sao?”

Lam Vong Cơ lắc đầu:

“Không phải như vậy. Ta sẽ cố gắng hết sức…” Nói đến đây y đột nhiên dừng lại, như là vừa nghĩ đến chuyện gì đó, hai đầu lông mày nhíu chặt, nhìn Ngụy Vô Tiện nói: “Ngươi… muốn mang nó đi?”

Ngụy Vô Tiện cũng ngây người… Vốn dĩ hắn cũng không có ý định này, nhưng cẩn thận nghĩ lại, Lam Trạm suy đoán như vậy cũng là hợp tình hợp lý. Vậy nên hắn vội nói:

“Không không không, A Nguyện vẫn ở chỗ ngươi thôi. Ta có thể mang nó đi nơi nào chứ? Ta…”

Lam Vong Cơ bỗng nhiên ngắt lời hắn:

“Ngươi cũng ở lại.”

Ngụy Vô Tiện hỏi:

“Sao cơ?”

Lam Vong Cơ dùng ánh mắt nóng rực nhìn hắn, gằn từng chữ:

“Ngươi cũng ở lại.”

Ngụy Vô Tiện: “…”

Hắn nghĩ thầm, chết mất, cái nhìn kia của Lam Trạm, độ sát thương quá cao! Hắn cũng không biết nên nói như thế nào cho phải:

“Huynh trưởng ngươi cũng chỉ cho phép ta ở lại vài ngày thôi.”

“…” Dường như là Lam Vong Cơ thực sự nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này, dời đi ánh mắt, nhìn chằm chằm bãi cỏ xanh mơn mởn bên cạnh, thấp giọng lên tiếng: “Ta có thể, đem ngươi… giấu đi.”

Ngụy Vô Tiện: “…”

Hắn hoàn toàn bị làm cho cứng họng.

Cứ cho rằng mình cùng Lam Vong Cơ đã ở chung lâu như vậy, còn “lời tâm tình” nào của y mà mình chưa từng nghe qua, nhưng nhìn thấy Lam Vong Cơ trước mặt ngây ngô chính miệng nói với mình những lời như thế… Rõ ràng có thể coi là trong dự liệu, nhưng vẫn một đường đâm thẳng vào trái tim hắn, chuẩn xác không sai một ly. Hắn vội vã túm lấy tay Lam Vong Cơ, chuẩn bị làm gì đó với y, nhưng khóe mắt vừa liếc thấy thân ảnh nhỏ bé vận bạch y cách bọn họ không xa đang nhìn về phía này thì trong nháy mắt liền lý trí mà kiềm chế lại.

Lam Tư Truy đang ôm một con thỏ nhỏ trong tay, nhìn hai vị đại nhân đang ngồi sát lại với nhau trên đồng cỏ, hơi nghiêng đầu tò mò:

“???”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp