Nghe thấy câu này, Hướng Hoài Chi hơi giật mình một tí sau đó nhịn không được mà cười khẽ.

“Bánh bao?! A đm, này cũng thật là quá đáng, ngay cả phần thưởng gốc cũng không có? Thứ này ở cửa hàng một đồng mười cái…” Lộ Hàng thấy anh đang cười thì hoảng sợ nói, “Cậu bị sao vậy? Tức đến ngu người rồi hả?”

“Không có.” Trong trò chơi vẫn đang chạy nội dung cốt truyện của game, Hướng Hoài Chi đuổi cậu ta đi, “Xem cũng xem xong rồi, cậu đi được rồi đấy.”

“Đm, lừa của tớ nhiều thuốc như vậy, dùng xong liền đuổi tớ đi?” Lộ Hàng chậc chậc vài tiếng, “Quả nhiên là tra nam.”

Hướng Hoài Chi: “ID của ba vú em kia tớ đã nhớ kỹ.”

“….Được được được, chọc không nổi lão nhân gia người, tiểu nhân xin đi. Vừa lúc bảy giờ còn có một trận bóng rổ, cơ mà tớ ghét nhất chơi bóng buổi tối, không đeo lens thì không thấy rõ được gì cả, còn phải giành quảng trường nhảy với các cô dì nữa.” Lộ Hàng nói được một nửa, ánh mắt theo bản năng nhìn vào chân của Hướng Hoài Chi, “Chân cậu còn đau hay không?”

“Sớm không còn đau nữa rồi.” Hướng Hoài Chi nói, “Lúc về mua giùm tớ một phần mì lạnh.”

“Được.” Lộ Hàng nhanh chóng thay đồng phục bóng rổ, cầm điện thoại lên rồi đi ra ngoài.

Lúc cửa ký túc xá đóng lại thì trong trò chơi cũng vừa lúc kết thúc cốt truyện, màn hình quay về lại Lạc Già Sơn. Bên cạnh hai người họ đang có một đống người vây quanh, nói chuyện với nhau làm khung thoại che đầy trời, căn bản nhìn không rõ đang nói cái gì cả.

Đồng thời, biểu tượng bạn bè của anh đang nhấp nháy không ngừng.

[Bạn bè] Xuân Tiếu: Giết xong thì giải tán đội ngũ đi.

[Bạn bè] Tâm Hướng Vãng Chi: ?

[Bạn bè] Xuân Tiếu: Đội ngũ năm người của bang chúng tôi đang chờ ở bên ngoài, chuẩn bị giết Tiểu Điềm Cảnh.

[Bạn bè] Tâm Hướng Vãng Chi:.

Hướng Hoài Chi mở bảng tổ đội lên, nhìn Tiểu Hồ Tiên trong đội ngũ.

[Tiểu Điềm Cảnh cho bạn Bánh Bao x99]

“Ca ca, thật xin lỗi huhu, không có đánh ra cho anh được thứ gì tốt cả.” Giọng của Tiểu Điềm Cảnh từ trong tai nghe truyền đến, “Đã hứa là đào ra cái gì cũng cho anh hết, nên anh đừng ghét bỏ mấy cái này nha, dù sao thì cũng có thể thêm máu.”

Hướng Hoài Chi vốn luôn không thích xen vào việc của người khác, anh chơi Cửu Hiệp lâu như vậy ngay cả bang phái cũng không gia nhập, đội ngũ farm kinh nghiệm cũng chỉ là tùy tiện tổ đội mà thôi, ngay cả đấu trường cũng chỉ đi 1v1.

Lộ Hàng cười nhạo anh mấy lần, bảo anh từ một Game Online tương tác cỡ lớn chơi như Game Offline.

Anh tắt bảng đội ngũ, lại mở khung bạn bè lên.

[Bạn bè] Tâm Hướng Vãng Chi: Mấy người xác định tài khoản này không đổi người sao?

[Bạn bè] Xuân Tiếu: Xác định.

[Bạn bè] Xuân Tiếu: Đã đổi người.

[Bạn bè] Tâm Hướng Vãng Chi: ?

[Bạn bè] Xuân Tiếu: Chủ cũ của acc này không đánh ra được trình độ như thế, nhưng cũng không loại trừ khả năng cô ta tìm người đánh thay.

[Bạn bè] Xuân Tiếu: Nhưng mặc kệ đổi hay không đổi người, chúng tôi cũng phải giết cho được.

[Bạn bè] Tâm Hướng Vãng Chi: Bá chủ server?

[Bạn bè] Xuân Tiếu: Không dám nhận, lúc trước cô ta đã trộm trang bị người trong bang tôi, nếu không giết thì người trong bang có ý kiến.

Hướng Hoài Chi tắt khung trò chuyện, dẫn theo Tiểu Hồ Tiên chạy đến chỗ truyền tống.

[Bạn bè] Xuân Tiếu: ?

[Bạn bè] Xuân Tiếu: Có ý gì? Anh muốn nhúng tay?

[Bạn bè] Tâm Hướng Vãng Chi: Tôi không phải là người đá đồng đội đi để cho các cô giết được.

[Bạn bè] Tâm Hướng Vãng Chi: Đội tôi chỉ có hai người, mấy người muốn mở PK thì cứ mở.

[Bạn bè] Xuân Tiếu:

Đúng là chỉ có hai người, lần này người Nhàn Nhân Các  ngồi canh Tiểu Điềm Cảnh cũng đều là tâm phúc trong bang, đội năm người bao vây tiêu diệt hai người, tỉ lệ thắng vô cùng cao.

Nhưng tỉ lệ thắng cao là một chuyện… Sợ là sợ giống như Tiên Manh Manh lúc trước bị giết ngược lại còn bị rơi trang bị.

Trang bị trên người bọn họ đều là cực phẩm, không thể nào mạo hiểm như vậy được.

Bên kia, Cảnh Hoan vừa mới mở một bịch que cay ra, hung hăng cắn một cái.

GM khốn nạn, mày chính là cái que cay này, đã bị tao nhai nuốt.

Sau khi ăn hết một que, cậu đang chuẩn bị kiểm kê dược phẩm của acc mình, thì thấy chỗ  bạn bè đang nhấp nháy.

[Bạn bè] Nguyên Khí Tiểu Văn Hương: Em gái! Sao em vẫn còn đi tản bộ ở Lạc Già Sơn chứ! Em có biết đang có một đội ngũ năm người đi theo sau mông em không? Là đang đợi giết em đó!

Cảnh Hoan nhìn thoáng qua phía sau, quả thật là như vậy.

Có điều cậu vốn là Hồ Tiên Động, sợ bị đuổi giết sao? Hơn nữa cho dù chết thật, trên người cậu cũng không có cái gì đáng giá cả.

Nghĩ vậy, cậu mở mic nói: “Chiến thần ca ca, anh còn có ở đấy không?”

“Ừm.” Hướng Hoài Chi dẫn người tới khu an toàn mới đáp một tiếng.

“Thẻ biến thân với tiền thuốc tổng cộng bao nhiêu tiền vậy, để em trả lại cho anh.” Cảnh Hoan mở trang nạp tiền của game Cửu Hiệp lên.

Hướng Hoài Chi từ chối: “Không cần.”

“Không được, anh đã giúp em giết Yêu Vương, không có lý nào lại để anh trả tiền thuốc cho em.”

Không muốn tiếp tục dây dưa với loại chuyện này nữa, Hướng Hoài Chi nói: “Tùy cô, bao nhiêu cũng được, tôi không tốn tiền.”

Anh im lặng một lúc rồi lại đột nhiên hỏi: “Trước đó cô có chơi qua Cửu Hiệp chưa?”

“Không có chơi.” Cảnh Hoan đã sớm soạn sẵn kịch bản, “Có điều em từng chơi game cùng loại với Cửu Hiệp rồi, cho nên cảm thấy cũng khá là dễ dàng lên tay. Vừa rồi có phải là em thao tác cũng không tệ lắm đúng không?”

Hướng Hoài Chi chỉ trả lời một tiếng, “Ừ.”

Ừ??

Cảnh Hoan thầm nghĩ, vừa nãy mình thao tác giống như thần tiên giáng thế, ai nhìn mà không phải kinh hãi khen thưởng, ai nhìn mà không phải dựng thẳng ngón cái?!

Thế mà cha này chỉ “Ừ”??

“Vậy ca ca ơi ~” Giọng nói con gái rụt rè lên tiếng, còn mang theo chút tự ti, “Sau này em có thế… đánh phó bản với anh không?”

Hướng Hoài Chi: “…”

“Em buff cho anh cực chuẩn, vừa rồi anh cũng nhìn thấy đó! Phó bản nào em cũng có thể đánh được, chắc chắn không kéo chân sau mấy anh!” Cảnh Hoan lại bổ sung, “A… Ca ca hay là anh cảm thấy em suốt ngày bị đuổi giết, gây phiền toái cho anh?”

Hướng Hoài Chi; “NPC Phó bản có chức năng chiêu mộ đoàn đội, ở trong không gian phó bản sẽ không bị giết.”

Ngụ ý là ở trong phó bản sẽ không bị đuổi giết, cô có thể đi tìm người khác tổ đội.

Uyển chuyển từ chối hết sức rõ ràng, đổi lại là người khác đã sớm biết khó mà lui.

Cảnh Hoan tủi thân nói: “…Nhưng mà em chỉ muốn đánh phó bản với anh, ca ca.”

[Đội ngũ] Tiểu Điềm Cảnh: 12 - NUnUQTS

[Đội ngũ] Tiểu Điềm Cảnh: 14 - n4vItCp

[Đội ngũ] Tiểu Điềm Cảnh: wKpFUrb

Hướng Hoài Chi bị mấy emoji này làm cho đau đầu lại không hiểu sao cảm thấy hơi buồn cười.

[Đội ngũ] Tâm Hướng Vãng Chi:

[Đội ngũ] Tiểu Điềm Cảnh: H6X6hNS

“Vì sao cứ phải tìm tôi?” Hướng Hoài Chi hỏi.

Phía bên kia truyền đến một hồi sột soạt.

Không ngờ anh ta sẽ mở mic, Cảnh Hoan luống cuống tay chân, để bịch que cay xuống, sau đó dùng giọng điệu vừa căng thẳng lại vừa thẹn thùng, tràn ngập tâm tình thiếu nữ, nhẹ nhàng nói: “Bởi vì… Em vì ca ca mới đến Cửu Hiệp đó.”

Hướng Hoài Chi: “…”

Hướng Hoài Chi: “…Để sau hẳn tính vậy.”

Sau khi bỏ lại những lời này, nhân vật Tâm Hướng Vãng Chi ở trong trò chơi giải tán đội ngũ, vội vàng bay đi.

Cảnh Hoan ngẫm nghĩ lại những lời mình vừa nói, lắc đầu chậc chậc.

Tuyệt vời.

May mà trước kia Lục Văn Hạo ngày nào cũng nói chuyện với bà xã nhân yêu của cậu ta, khiến cho cậu cũng học được không ít, làm nũng với chả giả vờ đáng yêu mở miệng thành thơ hạ bút thành văn.

Cậu đang định về môn phái làm nhiệm vụ hằng ngày thì trên màn hình đột nhiên bắn ra một tin.

[Tiêu Manh Manh mở chế độ trò chuyện riêng với bạn.]

[Trò chuyện riêng] Tiên Manh Manh: Có đó hay không?

[Trò chuyện riêng] Tiểu Điềm Cảnh: cGwzK7X

[Trò chuyện riêng] Tiên Manh Manh: Cô có quan hệ gì với Tâm Hướng Vãng Chi ?

[Trò chuyện riêng] Tiểu Điềm Cảnh: A, chuyện này đâu có liên quan với bạn nhỉ? 0Ozbqyg

[Trò chuyện riêng] Tiên Manh Manh: Ha ha, cô muốn theo đuổi anh ta có đúng không?

[Trò chuyện riêng] Tiểu Điềm Cảnh: O-O! A!

[Trò chuyện riêng] Tiểu Điềm Cảnh: … Rất rõ ràng sao? uY2TgO6uY2TgO6

Tiên Manh Manh nhìn hai cái emoji này mà cười lạnh.

Bày đặt đáng yêu với ai chứ?

[Trò chuyện riêng] Tiên Manh Manh: Cô tỉnh lại đi, anh ta chướng mắt cô đấy.

[Trò chuyện riêng] Tiểu Điềm Cảnh: Chuyện này chị nói cũng không có nghĩa lý gì nhỉ, chị gái? NGzbyNO

[Trò chuyện riêng] Tiên Manh Manh: ???

[Trò chuyện riêng] Tiên Manh Manh: Gọi ai là chị đấy? Tôi thân quen với cô lắm hay sao?

[Trò chuyện riêng] Tiểu Điềm Cảnh: Hai ngày trước em còn đánh rớt trang bị của chị, đương nhiên là không thân rồi, không phải là chị tự tìm tới trò chuyện riêng với em sao? 12 - NUnUQTS

[Trò chuyện riêng] Tiên Manh Manh:

[Trò chuyện riêng] Tiên Manh Manh: Bỏ đi, tôi không thèm so đo với cô. Tôi tới là muốn khuyên nhủ cô, mắt nên nhìn rõ một tí, Tâm Hướng Vãng Chi là một đại tra nam, cô tốt nhất nên cách xa anh ta một chút.

[Trò chuyện riêng] Tiểu Điềm Cảnh: A, chị ơi, em còn tưởng rằng chị sẽ hiểu em chứ.

[Trò chuyện riêng] Tiên Manh Manh: ?

[Trò chuyện riêng] Tiên Manh Manh: Hiểu cái gì?

[Trò chuyện riêng] Tiểu Điềm Cảnh: Trai không hư gái không yêu đấy ạ. NGzbyNO

[Trò chuyện riêng] Tiểu Điềm Cảnh: Chị không cần phải khuyên em nữa, em tâm ý đã quyết.

[Trò chuyện riêng] Tiểu Điềm Cảnh: Trong lòng em, từ lâu em đã là người của Hướng ca ca. 1LpXQaT

Cảnh Hoan chỉ nghĩ làm sao để chọc tức Tiên Manh Manh, hoàn toàn không ngờ được mấy câu này của mình đã thông qua phòng stream của Tiên Manh Manh truyền tới ba vạn người xem đang stream.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play