CHƯƠNG 6 LÃO ÂM HIỂM VÀ TIỂU ÂM HIỂM

[Đúng là ở trong vùng bức xạ mà không biết, dạ minh châu phát sáng là nhờ vật chất phóng xạ tự nhiên, ai không biết còn tưởng là bảo bối tốt cơ.]

Cái này thì hoàng đế nghe hiểu một chút, dạ minh châu dựa vào thứ gọi là phóng xạ mà sáng lên, nhưng thứ này lại có hại cho con người.

Mà trong tẩm cung của hắn hàng năm đặt một viên dạ minh châu cực lớn, đương nhiên sẽ chết sớm rồi.

Hoàng đế không nhịn được sờ cái đầu lưa thưa vài cọng tóc máu của Bối Tịnh Sơ, con đúng là phúc tinh của phụ hoàng mà.

Hắn đang định sai người mang dạ minh châu đi huỷ, lại nghe được tiếng lòng của tiểu công chúa mới chào đời mấy ngày, vốn phải cực kỳ đơn thuần:

[Nhưng nói đi cũng phải nói lại, dạ minh châu này thật sự là một vũ khí ám sát sắc bén. Nếu thấy chướng mắt ai mà khó giết, trực tiếp ban cho một viên dạ minh châu, để đối phương ngày ngày đặt ở đầu giường, thế là có thể chờ hắn ợ ra rắm rồi. Hơn nữa trước khi chết người ta còn cảm tạ hoàng ân mênh mông cuồn cuộn nữa kìa!]

Hoàng đế: “…”

Hay lắm, rất là giàu ý tưởng, đúng là nhân tài có thể đào tạo, thủ đoạn và mưu trí bậc này vừa nhìn là biết dòng máu của hắn không trật đi đâu được.

Bối Tịnh Sơ ngẩng đầu thấy người cha tiện nghi đang đánh giá mình, ánh mắt kia khiến nàng nổi hết cả da gà.

Xấu hổ chết mất, Bối Tịnh Sơ hé cái miệng nhỏ không răng, nở nụ cười đơn thuần đáng yêu.

Khiến Tưởng công công đứng bên thấy cũng phải tan chảy, người cha tiện nghi của nàng càng không nỡ rời mắt.

...

Chuyện hoàng đế tự mình nuôi nấng công chúa rất nhanh đã truyền khắp triều đình.

Hết cách rồi, mỗi lần đại thần tiến vào Ngự Thư Phòng để nghị sự đều có thể nhìn thấy bên cạnh hoàng đế đặt một cái nôi em bé, thi thoảng bên trong sẽ truyền ra tiếng ê a, hoàn toàn không ăn nhập với Ngự Thư Phòng trang nghiêm.

Có lần Ngự sử đại nhân không nhịn được khuyên nhủ: “Ngự Thư Phòng là nơi quan trọng để nghị sự, tiểu công chúa có cung nhân chăm sóc là được, bệ hạ đưa tới Ngự Thư Phòng, không khỏi…”

[Đúng đó, đúng đó, để ta ra phía sau chơi cũng được mà, ngài ở chỗ này múa bút thành văn một ngày phê mấy chục cân sổ con, ta cũng không dám phát ra tiếng động quấy rầy ngài.]

Hoàng đế liếc Bối Tịnh Sơ nhàm chán đến nỗi đang muốn gặm gót chân nhỏ của mình, ông yên lặng duỗi tay qua giải cứu cái chân nhỏ khỏi tay nàng.

“Tiểu công chúa mới sinh ra chưa được bao lâu, con bé có thể nghe hiểu chuyện quan trọng gì chứ, càng không có khả năng tiết lộ ra ngoài, ái khanh không nên quá cứng nhắc như vậy.”

Ngự sử đại nhân bất đắc dĩ chắp tay nói: “Chính vì đặt một đứa bé mới sinh ở chỗ này mới ảnh hưởng tới thần bẩm báo…”

“Tiểu công chúa không khóc không quậy, chỉ nằm ở đây mà cũng có thể ảnh hưởng tới ngươi sao? Ái khanh nên tự xem lại bản thân đi. Chẳng trách mấy năm qua chức quan vẫn không tăng tiến chút nào.”

Ngự sử đại nhân: “…”

Cái đồ cuồng nữ nhi này, thần nói không lại ngài.

[Mồm miệng quá xá đỉnh, tài ăn nói bậc này không hổ là phụ thân!]

Được khuê nữ khen, tâm trạng hoàng đế tốt hơn một chút, Ngự sử đại nhân vốn tưởng thời gian kế tiếp sẽ phải vượt qua trong áp lực, lại ngoài ý muốn phát hiện bệ hạ lần này lại rất dễ nói chuyện.

“Bệ hạ, Lôi tướng quân gần đây hành sự càng ngày càng ngông cuồng, lại dám tự bỏ tiền túi ra khen thưởng cho tướng sĩ trong quân doanh, công khai thu mua nhân tâm. Về lâu về dài, chỉ sợ sẽ là mầm mống phản loạn.”

Ngự sử đại nhân dâng sớ.

Hoàng đế cau mày, càng xem sắc mặt càng khó coi. Tiếng tăm của Lôi Ninh ở trong quân đã sắp cao hơn cả hoàng đế.

Có đôi khi, lời nói của Lôi tướng quân còn có trọng lượng hơn hoàng đế là hắn đây.

Đây là chuyện hắn tuyệt đối không cho phép xảy ra.

Nếu ngày nào đó Lôi Ninh có lòng tạo phản, vung tay một cái, chẳng phải là vạn người đi theo ư?

Hoàng đế đã nhịn hắn đủ lắm rồi, thừa dịp này xử hắn luôn để trừ hậu hoạn.

Hoàng đế đang nghĩ ngợi thì nghe được tiếng lòng của khuê nữ:

[Chậc chậc, tiếc ghê, Lôi tướng quân này là một vị tướng trung thành và tận tâm, chỉ bởi vì tính đa nghi của phụ thân mà bị lăng trì xử tử. Nếu hắn không chết, giang sơn của phụ thân còn có thể gắng gượng thêm một thời gian.]

Đầu ngón tay hoàng đế mất khống chế, bóp chặt khiến tấu chương nhăn lại.

Cái tên Lôi Ninh này trông thế nào cũng giống loạn thần tặc tử, hoàng đế không tin hắn là trung thần.

Thần tử trung thành chân chính sẽ không khiêu chiến quyền uy của quân chủ.

Hoàng đế có chút hoài nghi, những sự kiện mà nhóc con nhìn thấy trước thật sự sẽ xảy ra sao?

“Trẫm đã biết.”

Chờ các đại thần đi rồi, hắn bế Bối Tịnh Sơ lên, đuổi luôn cả đám cung nhân trong Ngự Thư Phòng, bao gồm Tưởng công công ra ngoài hết.

Sau đó, hắn làm bộ như chơi đùa với con nít, lầm bầm lầu bầu dạy dỗ nàng:

“Sơ Sơ, con có nghĩ Lôi tướng quân này là trung thần không?”

[Đương nhiên, ** có viết rồi, người ta là võ tướng trung thành nhất dưới trướng của ngài, hơn nữa năng lực hàng đầu. Chỉ bởi vì lòng nghi ngờ của ngài quá nặng mà khiến người ta chết oan.]

Hoàng đế không giận, điều nhóc con nói là thật.

Hắn đúng là người có lòng nghi ngờ nặng, nhưng lòng nghi ngờ không nặng làm sao ngồi vững được trên long ỷ.

Hắn giải thích: “Hắn có trung thành hay không thật ra không quan trọng.”

“A?” Bối bảo bảo phát ra giọng sữa tỏ ý thắc mắc.

“Thân làm hoàng đế, trẫm không có tinh lực quản đám quan viên của mình có trung thành hay không. Trên đời này lòng người là thứ khó dò nhất, cũng không ổn định nhất. Hôm nay là trung thần, ngày mai cũng có khả năng bị kẻ khác xúi giục, trừ khi có thuật đọc tâm.”

Nói tới đây, hoàng đế im lặng một lát, hiện tại hắn quả thật có thể nghe được nội tâm của một người.

“Cho nên, hoàng đế chỉ cần bảo đảm thuộc hạ không uy hϊếp được ngôi vị hoàng đế của mình, đây chính là suy nghĩ của mọi vị đế vương.”

[Không hổ là lão âm hiểm, tim đen thùi lùi luôn.]

Nhóc con vô lương tâm.

Vừa rồi không biết là ai nghĩ ra cách dùng dạ minh châu ám sát người đấy nhỉ.

Nếu ta là lão âm hiểm, con chẳng phải là tiểu âm hiểm đó ư?

Ừm... Không hổ là con hắn, di truyền rất tốt.

“... Trẫm làm những chuyện này cũng không hoàn toàn là vì long ỷ của mình. Nếu như bị mất nước, cùng lắm thì chết mà thôi, nhưng những tông thất khác, đặc biệt là các hoàng tử công chúa của trẫm sẽ bị làm nhục, không một ai có thể có kết cục tốt.”

Bối Tịnh Sơ bừng tỉnh: [Có lý! Ủa nhưng mà vì sao phụ thân lại nói với ta những chuyện này? Ngài cảm thấy ta có thể nghe hiểu sao?]

Bối Tịnh Sơ hoài nghi, híp mắt dò xét.

Hoàng đế vội sửa miệng:

“Nỗi khổ trong lòng trẫm không ai hay biết, dù sao tâm tư đế vương không thể để người ta thăm dò được, cũng chỉ có thể nói với nhóc con nghe không hiểu tiếng người như con mà thôi.”

Bối Tịnh Sơ giận tới mức tóc tơ cũng xù lên.

“A a a a a!”

[Ngài mới nghe không hiểu tiếng người, cả nhà ngài đều nghe không hiểu tiếng người!]

Hoàng đế: Đứa nhỏ ngốc này, sao lại mắng cả mình vào trong thế?

Ông duỗi tay vuốt lại tóc cho Bối Tịnh Sơ.

Ông vẫn chưa tin, lòng tạo phản của Lôi Ninh đã sớm lộ ra ngoài, trung thần lương tướng nhà ai lại đi kéo bè kết cánh như vậy.

Vậy thì cứ nhìn thử xem, đến tột cùng là khuê nữ tiên đoán tương lai chính xác, hay phán đoán của hắn đúng.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play