"Đôi khi các nước tự kiềm chế cân bằng lẫn nhau không phải là hòa bình. Chỉ có đập tan thế cân bằng và đạt được mục tiêu thống nhất Cửu Châu mới có thể phá vỡ bế tắc và hình thành một thế cục hòa bình khác. Chiến tranh không phải là giết chóc, mà chiến tranh là để hòa bình. Ngươi làm sao biết Hoàng đế Ung Quốc chỉ đơn giản là kẻ hiếu chiến thích giết chóc?" Đôi mắt phượng của Lý Thanh Vân chăm chú nhìn người trước mắt.
Lục Tuấn bị ánh mắt của hắn nhìn có chút sợ hãi, không khỏi cười khổ một tiếng: "Tiểu nương tử, ngươi đây là ý kiến của phụ nhân."
"Nữ nhân tóc dài não ngắn nói về đại sự quốc gia? Ngươi nên hầu hạ phu quân nhà mình thật tốt mới đúng." Một người trong đó cười nhạo.
Độc Cô Ly cau mày.
Lý Thanh Vân nhìn về phía người nói: "Ngươi đây mới là thành kiến, ngàn năm trước khi Cửu Châu còn là một vương triều, Minh Tuyết phu nhân lấy sức một mình chinh chiến Tây Nguyên, phá thành Bắc biên quan, Linh Nhã công chúa thà chết nhảy xuống khỏi tường thành cũng phải bảo vệ bí mật đất nước, những chuyện như vậy còn rất nhiều. Các nàng đều là cân quắc kiêu hùng*, người nào cũng có kiến thức và lợi hại hơn ngươi. Ngươi coi thường nữ nhân, đến cuối cùng lại bị nữ tử đánh bại. Có thể chứng minh ngươi chính là một con chuột ngu dốt."
(cân quắc: là một tấm vải trang sức ở trên đầu người phụ nữ thời phong kiến. Đây là một từ cổ dùng để chỉ người phụ nữ.)
*cân quắc kiêu hùng: là những người phụ nữ thông minh, mạnh mẽ, nhưng cũng mang trong mình mặt tối và thủ đoạn
Người nọ sắc mặt tái mét, chỉ tay vào Lý Thanh Vân chửi ầm lên: "Ngươi nói tới nói lui, không phải đều là đang bào chữa cho tên cẩu Hoàng đế Ung Quốc sao? Hắn tàn bạo bất nhân, thích nam sắc, sát tính cực nặng, đây chính là sự thật mà cả Cửu Châu đều biết!"
"Thẹn quá hóa giận?" Lý Thanh Vân cười nhạo một tiếng, mắt phượng híp lại, nhìn người nọ giống như nhìn một con rệp, "Ta cùng ngươi nói về thế cục trước mắt của Cửu Châu, ngươi lại nói ta bụng dạ nữ nhân, ta liệt kê sự tích cân quắc kiêu hùng ở Cửu Châu với ngươi, ngươi lại ở đây chửi ầm lên."
"Nước đổ đầu vịt, đàn gảy tai trâu."
Giọng nói Lý Thanh Vân rất lạnh nhạt, lại mang theo một tia ý tứ khinh miệt.
Người kia trực tiếp nổi giận, giận dữ chạy đến trước mặt hắn, đối diện liền thấy Độc Cô Ly chậm rãi đứng dậy, chắn trước mặt Lý Thanh Vân, lạnh lùng nhìn người nọ.
Người nam nhân kia tức giận đến đỏ mắt: "Ngươi, ngươi quản phu nhân ngươi cho tốt đi!"
Độc Cô Ly nói: "Ta đều nghe hắn."
Người nọ nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Độc Cô Ly, lại bị sự lạnh lẽo trong mắt người đối diện làm kinh hãi.
Thời khắc mấu chốt, Lục Tuấn vội kéo người kia lại, lạnh giọng quát lớn: "Sao ngươi lại vô lễ với phu thê nhà người ta như vậy? Đừng làm mất mặt nữa, mau quay lại!" Lục Tuấn lôi người về, người nọ liền hậm hực trở về chỗ ngồi xuống, Vương Nhị kéo hắn qua an ủi.
Lục Tuấn quay đầu lại, vẻ mặt ôn hòa: "Thật ngại quá, là bọn họ không hiểu lễ nghĩa, họ đều xuất thân từ những thôn xóm nhỏ hẻo lánh xa xôi, ý kiến của họ không thể so sánh với hai vị. Nhưng chúng ta quả thực không quen với tác phong cực đoan của Hoàng đế Ung Quốc."
Lý Thanh Vân đứng dậy, đi đến bên cạnh Độc Cô Ly, mắt phượng nghiêm nghị, "Hắn ta kiến thức nông cạn, nên quản giáo thật tốt."
Lục Tuấn bình tĩnh nhìn Lý Thanh Vân, thấy người mặc váy dài màu đỏ trước mắt, tóc búi cao, đôi mắt đan phượng tôn quý lại sáng ngời, không khỏi có chút sững sờ, khẽ cười nói: "Phu nhân nói phải."
Thuật dịch dung của Độc Cô Ly rất cao siêu, lớp trang điểm của Lý Thanh Vân luôn nằm hoàn chỉnh trên mặt, chưa từng phai đi, cộng thêm hai gò má trời sinh đỏ hồng, nhất thời có chút khiến người ta khó phân biệt nam nữ. Đội nhân mã của Lục Tuấn chưa từng thấy qua người đẹp như vậy, ánh mắt lúc nhìn cũng có chút thẳng thừng.
Độc Cô Ly đưa tay ôm lấy eo Lý Thanh Vân, con ngươi như lưu ly lạnh xuống.
Lục Tuấn bất động thanh sắc thu hồi ánh mắt, tiềm thức cảnh cáo hắn đây là người đã có phu quân, không khỏi có chút tiếc nuối, tuy trong lòng tiếc nuối nhưng lại rất khách khí cười nói: "Là tại hạ đường đột."
"Không sao." Lý Thanh Vân hất tay Độc Cô Ly ra khỏi người mình.
Bàn tay đặt ở không trung của Độc Cô Ly chậm rãi thu về, hai mắt có chút ngơ ngác nhìn hắn.
Lý Thanh Vân đột nhiên nghe qua cái tên này, có hơi khó hiểu xen lẫn phức tạp nhìn y.
"Tại hạ Đỗ Tinh Ngạn." Độc Cô Ly nói.
Lục Tuấn nghe xong tán thưởng nói: "Tên hay."
Hay?
Lý Thanh Vân cảm thấy thật khó tin.
Cái tên "Vân" Mộ "Ly" hoàn toàn chiếm tiện nghi của hắn.
Hắn lạnh mặt nghiêng đầu, xoay người ngồi sang một bên.
Lục Tuấn trầm tư nói: "Phu nhân người hình như đang tức giận."
Độc Cô Ly nói: "Ta sẽ đi dỗ hắn."
"Hai vị giống như là sắp cãi nhau, bầu không khí có chút lạnh." Lục Tuấn nhỏ giọng hỏi, nhìn Lý Thanh Vân một chút, lại nhìn qua Độc Cô Ly, giống như đang thử thăm dò cái gì đó.
Độc Cô Ly cười đáp: "Nội tử thích tức giận." Y nghiêng người, ngăn cản tầm mắt Lục Tuấn: "Nhưng luôn nhìn chằm chằm vào thê tử người khác, không tốt lắm đâu, Lục công tử."
Lục Tuấn phục hồi tinh thần lại, thành thật nói: "Lòng thích cái đẹp mọi người đều có, Mộ Ly cô nương tướng mạo như thiên tiên, thật sự làm cho người ta rất khó không chú ý tới."
Độc Cô Ly ngoài cười trong không cười: "Các hạ như vậy thật vô lễ."
Lục Tuấn không hiểu sao sinh ra vài phần địch ý: "Ta nhìn hai vị không giống phu thê."
Ánh mắt Độc Cô Ly lạnh đi từng chút từng chút một.
Lý Thanh Vân quay đầu lại, nhíu mày ra lệnh: "Ngươi lại đây."
Tuy rằng không có chỉ đích danh, nhưng Độc Cô Ly biết hắn đang gọi mình, lạnh lùng nhìn Lục Tuấn một cái rồi xoay người đi về phía Lý Thanh Vân, ngồi xổm bên cạnh hắn.
"A Vân..."
Lý Thanh Vân không trả lời, mà quay đầu nhìn đội nhân mã kia một cái, sau đó nhìn thoáng qua Độc Cô Ly, mắt phượng híp lại, nhưng vẫn không nói gì.
Độc Cô Ly biết mình lại chọc hắn tức giận ở đâu đó, liền cúi đầu, nhìn xuống mặt đất, trầm mặc không nói một lời.
Lý Thanh Vân thu hồi ánh mắt.
Lục Tuấn chăm chú nhìn bóng lưng hai người kia từ xa, lại bị Vương Nhị kéo qua một bên, thấp giọng hỏi: "Ngươi có chuyện gì vậy? Coi trọng tiểu nương tử kia sao?"
"Nàng" cho ta một loại cảm giác vô cùng đặc biệt." Lục Tuấn có chút mê mang, "Cảm giác đặc biệt ấy giống như bắt gặp hồ điệp phá kén, phượng hoàng dục hỏa."
Vương Nhị cười nói: "Được rồi, ngươi chính là đối với người ta nhất kiến chung tình đi?" Hắn len lén nhìn thoáng qua, ánh mắt cũng hơi si ngốc, "Rất đẹp mắt, tuy rằng có chút cao, tráng kiện hơn so với nữ tử bình thường, nhưng đúng là rất đẹp. Ngươi nhất kiến chung tình với người ta cũng không có gì ngạc nhiên."
"Đừng nói nữa." Lục Tuấn ngại ngùng nói: "Người ta đã có trượng phu rồi."
Vương Nhị nhỏ giọng nói: "Có trượng phu thì làm sao? Có trượng phu rồi thì không thể ăn vụng bên ngoài chắc?"
Lục Tuấn nghiêm mặt nhìn hắn: "Ngươi đừng nói bậy, trinh tiết nhà nữ nhi rất quan trọng."
"Ngươi đó, thật là ngu ngốc, gặp phải thứ mình thích thì phải biết cướp về tay." Vương Nhị lắc đầu.
"Chẳng qua là bèo nước gặp nhau, sau này sợ là sẽ không thể tương phùng." Lục Tuấn thở dài nói.
Vương Nhị quay đầu lại, nhìn bóng lưng Lý Thanh Vân, âm thanh vang bên tai Lục Tuấn đặc biệt nhẹ, chỉ có hai người có thể nghe thấy: "Ngươi chính là thống lĩnh giỏi nhất của chúng ta, đợi ngươi lật đổ sự bạo chính của cẩu Hoàng đế Ung Quốc, tự mình ngồi lên ngai vị Hoàng đế, đến lúc đó muốn loại người nào cũng dễ như trở bàn tay."
Lục Tuấn nhíu mày, chỉ trích nói: "Chúng ta vì thiên hạ đại nghĩa, không phải vì thuận tiện cưỡng đoạt dân nữ."
Vương Nhị cười lắc đầu: "Ngươi chính là quá ngu ngốc, gặp được tình yêu cũng không tranh thủ."
Lục Tuấn cúi đầu, nhớ tới lần đầu gặp Lý Thanh Vân mình đã kinh diễm thế nào, khi nói chuyện với hắn tinh thần cực kỳ phấn chấn, không khỏi có chút tim đập nhanh hơn, hai má đỏ bừng.
Gương mặt anh tuấn có hơi ngại ngùng, nhưng đáng tiếc gặp nhau sai thời điểm, "nàng" đã có trượng phu, hắn làm sao có thể bởi vì vừa gặp đã yêu mà phá hư hạnh phúc của "nàng"?
Vương Nhị đáng tiếc lắc đầu. Ngẩng đầu lên, thấy các huynh đệ đều dùng một loại ánh mắt trêu chọc nhìn Lục Tuấn cùng với Lý Thanh Vân cách đó không xa, lộ ra nụ cười hiểu rõ.
Độc Cô Ly nội lực cao thâm, có thể nghe thấy mọi hướng, đương nhiên có thể nghe rõ cuộc đối thoại giữa bọn họ.
Y đã hiểu sơ lược về đội nhân mã này, cũng có thể đối chiếu họ với những tin tức thu được trong quá khứ.
Lục Tuấn và Vương Nhị hẳn là không phải tên thật.
Bọn họ là thủ lĩnh quân khởi nghĩa, Kỷ Ninh Lãng và Vương Tử Khang, được tập hợp bởi một đám dân chúng thôn núi cố thủ ở biên giới giữa Tấn Quốc và Ung Quốc.
Nhóm quân này đã bao vây Ung Quốc Tấn Quốc, với mục đích xúi giục nổi dậy và lật đổ sự thống trị của Lý Thanh Vân.
Bọn họ ghét ác như cừu, lấy lý do hướng tới thiên đạo, ý dân, lặng lẽ triệu tập binh lực, chuẩn bị chậm rãi tiến công Ung Đô Ung Quốc, sau đó giết Lý Thanh Vân, tự mình làm Hoàng đế.
Độc Cô Ly quay đầu nhìn Lý Thanh Vân.
Lý Thanh Vân nâng mắt phượng lên: "Không cần nhắc nhở, ta biết."
Tầm mắt hai người giao nhau trong không trung, dĩ nhiên đã hiểu rõ đối phương muốn nói cái gì.
Độc Cô Ly mím môi nói: "Ta sẽ bảo vệ ngươi."
Lý Thanh Vân từ chối cho ý kiến.
Hắn có thể biết thân phận thật sự của "Lục Tuấn" và "Vương Nhị", là bởi vì Lục Hoa từng phái người vẽ chân dung hai người này, hơn nữa còn bẩm báo hắn, hai người này có ý đồ tạo phản.
Hắn khinh thường, cho rằng sâu kiến mà thôi, không đáng để xuất binh tiêu diệt. Chỉ là hắn thật không ngờ bây giờ ở đây dùng loại trang phục này lại gặp phải hai người muốn mưu phản kia.
Qua nửa canh giờ.
Lục Tuấn cầm hai bình nước tới, cười đưa cho Lý Thanh Vân và Độc Cô Ly: "Hai vị uống một ngụm nước đi. Chúng ta chỉ cần nghỉ ngơi thêm một canh giờ nữa là có thể xuất phát. Đến lúc đó ta cùng các ngươi đi tới Linh Đô."
Độc Cô Ly cười nói: "Đa tạ, nhưng không cần, chúng ta có nước."
Lý Thanh Vân cũng sẽ không tiếp nhận những thứ quân tạo phản đưa, nên tự mình đùa giỡn ngón tay.
Thanh âm Lục Tuấn bất giác ôn nhu: "Vân cô nương, ngươi muốn uống nước không?"
Lý Thanh Vân bị tiếng "Vân cô nương" này kích thích đến mức cả người nổi da gà. Hắn ngẩng đầu, mắt phượng híp lại: "Gọi tên ta."
Đôi mắt Độc Cô Ly càng ngày càng lạnh, hiện lên một tia u ám.
Bọn họ hiện giờ ăn mặc thành một đôi phu thê mới cưới, nhưng Lục Tuấn lại gọi A Vân bằng cách xưng hô chưa xuất giá như vậy, rõ ràng là có ý với A Vân, ánh mắt kia của hắn luôn dính trên người A Vân chưa từng dời đi.
Chỉ cần nhìn thấy đám người này dùng ánh mắt khát khao nhìn A Vân, Độc Cô Ly chỉ hận không thể lập tức tiêu diệt toàn bộ bọn họ. Tốt nhất là mãi mãi đừng có người đến cướp A Vân với y.
Nhưng bây giờ y có tư cách gì đây?
Độc Cô Ly mặt lạnh, nhìn Lý Thanh Vân nói chuyện với tên kia, lửa giận trong lòng càng ngày càng lớn, cuối cùng bị lý trí cực tốt của y đè xuống.
"Thật ngại quá." Lục Tuấn nhìn Lý Thanh Vân, mặt có chút đỏ, tim cũng đập rất nhanh, cuối cùng đặt bình nước xuống, xoay người rời đi.
Hắn thật sự là bị quỷ ám.
Lục Tuấn lắc đầu, thở dài một tiếng, hắn lãnh đạo quân khởi nghĩa, còn muốn lật đổ Lý Thanh Vân bạo chính.
Có nhiều việc quan trọng hơn cần phải làm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT