Editor: camanlwoibieng

- ---------------%------------------

Trong điện có lửa than ấm áp cùng hương thơm xông vào mũi.

Và...mùi hương của những người nam nhân khác.

Lý Thanh Vân hơi sững sờ, hắn nắm chặt nắm đấm, lửa giận trong lòng thiếu chút nữa làm cho hắn không thể khống chế được cảm xúc.

Hắn xoay người, đôi mắt phượng hẹp dài nhìn chằm chằm chỗ áo nơi lồng ngực hơi mở rộng cùng với xương quai xanh tinh xảo của Độc Cô Ly, khẽ cười nói: "Xem ra ta đến thật không khéo. Trong đại điện này, còn ai đến?"

Độc Cô Ly vô cùng lạnh nhạt: "Tô Thái y từng đến chuẩn trị."

"Phải không?" Lý Thanh Vân nghi hoặc.

"Bệ hạ không phải đã đồng ý không ép buộc ta sao? Tại sao lại hỏi những cái này?" Độc Cô Ly nhẹ nhàng nhếch môi.

Giọng của Lý Thanh Vân không giận không nói: "Điều này không có nghĩa là cô thích đội mũ xanh*." Hắn thẳng thắn nhìn Độc Cô Ly, "Ngươi còn ở Ung Quốc một ngày, thì không thể có quan hệ cùng nam nhân khác.

*bị cắm sừng (mình ko tìm được từ thay thế nên giữ lại nhá)

Độc Cô Ly thản nhiên nói: "Bệ hạ, ngài biết rõ ta không thích nam sắc."

"Ai biết được ngươi chỉ là không thích cô, hay là không thích nam nhân?" Lý Thanh Vân hừ nhẹ một tiếng. Nhớ lại mục đích của mình, hắn hỏi: "Bữa tối đâu?"

"Bữa tối gì?" Độc Cô Ly hơi nhíu mày.

"Ngươi sai người tới mời cô, không phải là muốn cùng cô dùng bữa tối sao?" Lý Thanh Vân chậm rãi ngồi xuống.

"Không phải." Độc Cô Ly nhẹ giọng nói: "Ta không có sai người đến mời ngài."

"Đó có thể là ai?" Cảm nhận đầu tiên của Lý Thanh Vân chính là có người đang cố ý gây sự.

Nhưng người kia là ai hắn tạm thời không nghĩ ra được.

Nhưng người nọ cố ý muốn Lý Thanh Vân tới Dao Hoa Cung, hẳn là muốn cho hắn xem thứ gì đó.

Sắc mặt Độc Cô Ly nhàn nhạt, tự nhiên hào phóng.

Lý Thanh Vân đứng dậy, tới gần Độc Cô Ly, nhìn chằm chằm mặt y nói: "A Ly, ngươi nên ngẫm lại xem có phải mình đắc tội với ai hay không, hoặc là có phải đã bí mật làm chuyện gì có lỗi với cô hay không, mới để cho ta lúc này tới đây phát hiện A Ly đang âm thầm làm chuyện xấu."

"Bệ hạ nói đùa."

Độc Cô Ly lui về phía sau một bước, trên dung mạo khuynh thành lộ ra vẻ lãnh đạm, "Ta bất quá chỉ là một vong quốc nô, may mắn được bệ hạ thưởng thức mới có thể ở Dao Hoa Cung, trong lòng cảm kích còn không kịp, làm sao có thể hại ngài?"

"Tốt nhất là không." Đôi mắt phượng của Lý Thanh Vân hơi nhướng lên.

Khuôn mặt Độc Cô Ly trong trẻo lạnh lùng, khắp người tràn đầy ý tứ cự tuyệt.

Lý Thanh Vân biết mình lại bị Độc Cô Ly ghét bỏ, cũng không thèm để ý, vẫy vẫy tay, sai người đi chuẩn bị bữa ăn.

"A Ly cũng không dùng bữa tối đúng không? Cô cùng ngươi dùng." Lý Thanh Vân cầm tay Độc Cô Ly.

Tay Độc Cô Ly rất lạnh, động vào như ngọc khí lạnh tựa băng. Nhưng tay Lý Thanh Vân rất ấm áp cũng rất mềm mại, có thể che đi băng nhiệt.

Độc Cô Ly chỉ sửng sờ một chút, y phá lệ không rút tay ra, để mặc cho Lý Thanh Vân nắm.

Hai người ngồi cùng nhau.

Bầu không khí hài hòa như vậy, rất hiếm.

"Vết thương của ngươi đã tốt hơn chưa?" Lý Thanh Vân buông tay Độc Cô Ly ra, hỏi.

Độc Cô Ly thản nhiên nói: "Đã tốt hơn nhiều."

"Như vậy là tốt rồi." Lý Thanh Vân nhẹ nhàng nhếch môi: "Làm A Ly bị thương, cô cũng sẽ đau lòng."

Độc Cô Ly nghe được lời ái muội này, không vui không buồn, thần sắc nhàn nhạt.

Y từ trước đến nay không tin lời Lý Thanh Vân nói ra thật sự có thể là "Kim khẩu ngọc ngôn".

Lý Thanh Vân xưa nay vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, bất luận kẻ nào cũng có thể trở thành vật hi sinh trên con đường đạt được mục đích của hắn. Vị bạo quân Ung Quốc này hỉ nộ vô thường, lời hắn nói không thể tin là thật.

Hắn nói không miễn cưỡng mình, không động vào mình, có thể cũng chỉ là kế hoãn binh thôi.

Lý Thanh Vân ngẩng đầu chăm chú nhìn Độc Cô Ly, thấy sắc mặt Độc Cô Ly lạnh nhạt như thế, trong lòng không khỏi có chút hụt hẫng.

Hắn thích Độc Cô Ly.

Lần đầu tiên nhìn thấy y liền thích.

Nhưng tính tình Độc Cô Ly trời sinh cao ngạo lạnh lùng, đối với ai cũng là một bộ mặt lạnh nhạt cùng xa cách. Hắn đã dùng hết tất cả biện pháp cũng không thể làm cho Độc Cô Ly cười với mình.

Cho dù hắn có được quyền thế có được tiền tài, cũng không đủ để Độc Cô Ly chú ý.

Mẫu phi đã từng nói, thứ muốn có được, thì bất kể dùng thủ đoạn nào cũng phải đoạt lấy.

Mẫu phi ôn nhu ôm hắn, trong mắt rưng rưng nước mắt cùng thù hận, "Vân Nhi của ta, sau khi mẫu thân chết đi không ai có thể bảo vệ con, con nhất định phải bảo vệ tốt cho chính mình, nếu thích cái gì thì đoạt về, không thích ai thì giết người đó! Trong Hoàng Tộc không có tình thân, con phải thật mạnh mẽ, nếu không bất cứ người nào cũng có thể nghiền nát con.

Sau đó, hắn giết phụ hoàng, tàn sát huynh đệ, ngồi lên ngai vàng. Ung Quốc dưới sự cai trị tàn bạo của hắn ngày càng lớn mạnh.

Hắn có được mọi thứ mà mình muốn.

Nhưng hắn lại không có được nụ cười ôn nhu của người mà mình yêu nhất.

Hơn nữa Độc Cô Ly còn là nhân vật chính thụ.

Mà người này tương lai sẽ liên hợp với những người nam nhân khác đến lấy mạng hắn, đoạt đi giang sơn hắn đã gầy dựng, chặt đứt đường lui của hắn.

Lý Thanh Vân lại luyến tiếc không nỡ giết y diệt trừ hậu hoạn.

Hắn muốn trở thành "Tri kỷ" với Độc Cô Ly, nhưng mối quan hệ của bọn họ thật sự có thể trở thành "Tri kỷ" sao?

"A Ly, ngươi muốn xuất cung sao?" Lý Thanh Vân hỏi.

Độc Cô Ly phục hồi tinh thần, mặt không biểu tình hỏi ngược lại: "Bệ hạ biết mình nói lời này là có ý gì không?"

"Ngươi có muốn không?" Lý Thanh Vân không trả lời y.

"Không muốn." Độc Cô Ly thản nhiên nói.

"Vì sao không muốn?" Lý Thanh Vân chậm rãi nắm chặt tay Độc Cô Ly, đôi mắt phượng hẹp dài hơi nheo lại, "Là vì cô sao?"

Độc Cô Ly vô cùng bất ngờ trước sự tự mình đa tình của Lý Thanh Vân.

Y cười khẽ một tiếng, kiêu ngạo nói: "Bệ hạ nghĩ vậy, thì là vậy đi."

Lý Thanh Vân cũng nở nụ cười, gắt gao nhìn chằm chằm Độc Cô Ly: "A Ly, cô đã muốn thả cho ngươi đi, là ngươi không cần cơ hội này. Nếu đã như vậy, cô sẽ chờ ngươi, tôn trọng ngươi, cho đến khi ngươi đồng ý."

Trong lòng Độc Cô Ly chỉ có khó chịu cùng chán ghét, y nâng con ngươi xinh đẹp lên: "Trong lòng bệ hạ ngoại trừ cái này, không còn gì khác?"

"Trước đó, cô sẽ không vượt quá giới hạn." Lý Thanh Vân chậm rãi nói.

Bên trong kịch bản gốc, hắn là một nhân vật cặn bã công, hắn đối với vai chính thụ đã thực hiện đủ loại ngược đãi, cầm tù cấm luyến, ngược thân ngược tâm.

Nếu như vậy, bây giờ hắn liền né tránh cốt truyện nguyên tác. Không làm cặn bã công, kết cục chắc cũng không đến một bước sau này.

Độc Cô Ly nét mặt vẫn thanh lãnh như trước, một lúc lâu sau mới thản nhiên nói: "Đa tạ ân điển của bệ hạ."

Bữa tối đến.

Lý Thanh Vân lệnh cho cung nhân lui xuống.

Trong đại đện chỉ còn lại Độc Cô Ly cùng Lý Thanh Vân.

Lý Thanh Vân ăn cơm rất chậm, ăn được một nửa, hắn chậm rãi buông đũa xuống, nhìn Độc Cô Ly, nhẹ giọng nói: "A Ly, để cho vị quân tử trên xà nhà kia xuống đây đi, trốn lâu như vậy hắn không mệt sao?"

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Độc Cô Ly càng thêm lạnh lẽo.

Sắc mặt Thiên Mặc ẩn giấu trên xà nhà cũng thay đổi, hắn lập tức phi thân rơi xuống đất, phóng bước đại, một thanh đao thẳng tắp đặt trên cổ Lý Thanh Vân.

"Thiên Mặc!" Độc Cô Ly sắc mặt đã lạnh băng.

"Chủ tử, hắn phát hiện ra thuộc hạ rồi!" Thiên Mặc sốt ruột nói, nhìn chằm chằm Lý Thanh ngữ khí tàn nhẫn nói: "Hiện tại là thời cơ tốt nhất để giết hắn!"

Lý Thanh Vân thần sắc rất bình tĩnh: "A Ly, thuộc hạ ngươi nuôi thật ngu xuẩn."

"Thiên Mặc, lui xuống"

Thiên Mặc không cam tâm.

Cổ Lý Thanh Vân bị dao cứa xuất hiện một vệt máu, "Nếu cô chết ở Dao Hoa Cung, thì ngày mai Dao Hoa Cung sẽ trở thành nấm mồ của chủ tử ngươi rồi."

"Ngươi có ý gì?!" Thiên Mặc lần đầu tiên làm loại chuyện to gan làm bậy này, ánh mắt đỏ đến đáng sợ.

"Ý là nếu cô chết, ngươi cảm đối với tù binh của Tuyết Quốc như các ngươi, sẽ có người rộng lượng khoan hồng ư?" Lý Thanh Vân thừa dịp Thiên Mặc hoảng hốt, cướp đi con dao trong tay hắn ném ra ngoài.

Thiên Mặc cũng hồi phục lại tinh thần.

Độc Cô Ly lạnh lùng nhìn chằm chằm Thiên Mặc cảnh cáo.

Thiên Mặc lập tức quỳ gối trước mặt Lý Thanh Vân, hành đại lễ.

"Đây là ám vệ trước kia của ta ở Tuyết Quốc, không hiểu chuyện, kính xin bệ hạ thứ lỗi." Giọng nói Độc Cô Ly trong trẻo mát mẻ như ngọc.

"Thứ lỗi?" Lý Thanh Vân hỏi ngược lại.

Hắn nắm lấy tóc Thiên Mặc, buộc Thiên Mặc ngẩng đầu nhìn thẳng mình, ngữ khí rất lạnh: "A Ly, cô đối với ngươi có phải quá dung túng hay không, nên người bên cạnh ngươi ai cũng có thể đến đạp cô một cước?"

Thiên Mặc bị ép ngẩng đầu, giận dữ trừng mắt nhìn Lý Thanh Vân.

Độc Cô Ly chậm rãi đứng dậy, nắm chặt tay Lý Thanh Vân, ánh mắt nhẹ nhàng nhìn hắn, "Bệ hạ, tha cho hắn đi, hắn không hiểu chuyện, ta sẽ dạy dỗ lại hắn."

Lý Thanh Vân không nghe, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Thiên Mặc, đã nghĩ ra một ngàn lẻ một phương pháp để giết Thiên Mặc.

Một nụ hôn bất ngờ rơi xuống--.

Lý Thanh Vân mở to hai mắt.

Độc Cô Ly cúi người, giữ chặt đầu Lý Thanh Vân, ngậm lấy môi Lý Thanh Vân, lướt qua một chút, lại nhanh chóng rời đi.

Thiên Mặc nghẹn họng nhìn thấy hết thảy.

Chủ tử...chủ động hôn tên bạo quân kia!

Lý Thanh Vân có chút thất vọng nụ hôn kia lại ngắn ngủi như vậy.

Hắn hơi nhếch môi, đỏ mặt, ngẩng đầu chăm chú nhìn Độc Cô Ly.

Độc Cô Ly thần sắc vẫn lãnh đạm như cũ, dùng ngón tay xoa miệng, nhẹ giọng nói: "Bệ hạ có thể thả hắn ra chưa?"

Thiên Mặc không dám tin nhiễm Độc Cô Ly.

Lý Thanh Vân sờ sờ miệng, khẽ mỉm cười nói: "Được."

"Chủ tử..." Thiên Mặc hai tròng mắt đã ngấng lệ.

"Bất quá." Độc Cô Ly chuyển đề tài, "Hắn có tội vẫn nên bị phạt, phạt năm mươi trượng được không?"

"Đều nghe ngươi." Lý Thanh Vân dừng một chút, "Sau này hắn sẽ ở lại cung của ngươi, ngươi quản giáo hắn cho tốt vào."

"Vâng." Độc Cô Ly gật đầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play