*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: camanlwoibieng

- ---------------%----------------

Tô Ngọc vội vàng đẩy cửa đi vào, Bạch Cảnh Sách theo sát phía sau.

Tô Ngọc nhìn hai má tái nhợt của Lý Thanh Vân, tim đập như trống, nửa là đau lòng, nửa là nhớ nhung. Từ sau cuộc đảo chính vây bắt ở Vân Hồ Sơn, rất ít khi có thể nhìn thấy hắn, mỗi lần gặp hắn, lại không có cơ hội ở chung nói chuyện.

Hôm nay nhìn thấy, lại thấy bộ dáng suy yếu không chịu nổi của hắn. Đau lòng vô cùng.

Độc Cô Ly nắm chặt cổ tay Lý Thanh Vân, nhíu mày nhìn Tô Ngọc, "Tô Ngọc? Làm sao ngươi đến được đây?"

Mỹ nhân rơi lệ, lực trùng kích này vẫn rất lớn, dù sao chưa từng thấy qua bộ dáng Độc Cô Ly như vậy. Tô Ngọc giật mình một cái liền chú ý tới bàn tay hai người đang dán chặt vào nhau.

Trầm mặc quỷ dị trong chốc lát.

"Ta là được Bạch công tử nhờ cậy, ngươi yên tâm, ta sẽ không bán đứng hành tung của các ngươi."

Tô Ngọc đi tới cầm tay Lý Thanh Vân lên, ấn cổ tay hắn, vẻ mặt nghiêm túc, một lát sau nhíu mày nói, "Ngươi một mực dùng độc cho hắn sao? Hiện tại thân thể hắn suy yếu rất nhiều, hơn nữa tâm tình kích động quá lớn, tức giận công tâm, nhất thời ngất xỉu là chuyện khó tránh khỏi."

Dứt lời, ba người trong phòng không hẹn mà cùng trầm mặc.

"Đúng. Dùng số lượng nửa năm." Độc Cô Ly chậm rãi rũ mắt nhìn về phía Lý Thanh Vân đang ngủ say

Tô Ngọc mở miệng nói: "Độc Cô Ly. Ta không thể không bội phục ngươi, lần cung biến này, ta không biết nội tình cụ thể đến tột cùng là như thế nào, nhưng hiện giờ hắn biến thành như vậy, có liên quan đến ngươi, đúng không?"

"... Đúng." Độc Cô Ly chăm chú nhìn Lý Thanh Vân.

Tô Ngọc cười lắc đầu: "A Ly, ta cho rằng ngươi sẽ hạ thủ lưu tình, hắn đối với ngươi tốt bao nhiêu, hoàng cung trên dưới đều nhìn thấy, ngươi không nên đối xử với hắn như thế."

"Thân thể hắn, còn có thể điều dưỡng lại được không?" Độc Cô Ly không muốn gặp lại bộ dáng nhợt nhạt của Lý Thanh Vân.

Bạch Cảnh Sách khẩn trương hỏi: "Đúng vậy, Tô Thái y, hắn rốt cuộc thế nào rồi? Ngươi có thể điều trị lại được không?"

"Được thì được." Tô Ngọc im lặng một lát, "Nhưng hắn cần phải tĩnh dưỡng thật tốt, không thể mệt mỏi, không thể nhọc lòng, không thể thương tâm, không thể tức giận. Phải duy trì tâm tình thật tốt... Kết hợp với điều trị bằng thuốc, cơ thể có thể từ từ trở nên tốt hơn. Quá trình này cũng cần phải mất rất nhiều thời gian, khí huyết hao tổn, cần phải trải qua nhiều năm điều dưỡng mới có thể bổ sung trở lại."

Lần nữa rơi vào sự yên tĩnh quỷ dị.

Ba nam nhân đều biết, với loại tình huống hiện giờ, Lý Thanh Vân làm sao có thể không thương tâm vất vả?

Tô Ngọc nói: "Ta đi viết phương thuốc."

Bạch Cảnh Sách ngồi xổm trước giường, nhìn thoáng qua Lý Thanh Vân, lại quay đầu nhìn về phía Độc Cô Ly vẫn luôn nhìn chằm chằm Lý Thanh Vân. Hắn trầm giọng nói: "A Ly, đem hắn giao cho ta chiếu cố đi?"

Độc Cô Ly lạnh lùng liếc hắn một cái: "Để ngươi chiếu cố không tốt cho hắn."

Bạch Cảnh Sách thần sắc ngưng trệ.

Độc Cô Ly đứng dậy, trường bào màu trắng rộng lớn. Y rất cao, vị trí cao cũng làm người khác ngưỡng vọng không kịp. Chỉ nghe y bình tĩnh nói: "Lý Thanh Vân là của ta. Chúng ta đã làm chuyện phu thê, còn mang danh nghĩa phu thê, tương lai sẽ thành hôn. Cho dù hôm nay hắn đối với ta lòng mang hận ý, nhưng chuyện giữa ta và hắn, không cho phép người bên ngoài chen chân vào."

"Bạch Cảnh Sách, ta niệm tình ngươi là đệ đệ của gia chủ Bạch gia, sẽ không thật sự ra tay đối phó ngươi. Nhưng ngươi đừng nên hết lần này đến lần khác thách thức giới hạn của ta."

Trên mặt Bạch Cảnh Sách hoàn toàn không có huyết sắc. Hắn biết rõ, nếu hắn thật sự chọc giận Độc Cô Ly, một chút phần thắng cũng không có. Chỉ dựa vào vô số những át chủ bài của Độc Cô Ly, tùy tiện xuất ra một cái, đều có thể làm cho hắn phải suy nghĩ thận trọng.

Tô Ngọc sửng sốt một lúc lâu, khiếp sợ nhìn về phía hai người đang nói chuyện, cái gì gọi là "làm chuyện phu thê"?

Hắn dừng một chút, ôn hòa hỏi: "A Ly, ngươi cùng bệ... ngươi cùng hắn... Thật sự từng có da thịt thân thiết rồi sao?"

"Ừm."

Chỉ là nhàn nhạt đáp lại một câu, liền làm cho trái tim Tô Ngọc mạnh mẽ bị bóp nát. Hắn ôn nhu quay đầu, không để hai người kia phát hiện tia dị biệt của mình, trong đáy mắt xuất hiện một chút một vòng ghen tị u ám, thanh âm cũng càng ngày càng ôn nhuận: "A Ly trước kia, không phải chán ghét đoạn tụ nhất sao? Tại sao bây giờ... Lại nguyện ý..."

Hắn ta nói rất mập mờ.

Nhưng Độc Cô Ly cũng hiểu được ý tứ thăm dò của hắn, trực tiếp tuyên thệ chủ quyền: "Hắn là người của ta, là thê tử của ta."

"Phịch" một tiếng, nghiên mực rơi xuống đất, mực nước rơi vãi trên mặt đất.

Tô Ngọc nhẹ nhàng cười cười: "Xem ta làm việc càng ngày càng dễ xúc động, ngay cả học sinh ta cũng không bằng."

Hắn bắt đầu thu thập mực và nghiên mực bẩn trên mặt đất. Mái tóc dài màu mực buông xuống bên cạnh khuôn mặt. Không ai nhìn thấy, sự ghen tị âm trầm nơi đáy mắt hắn, cùng hận ý hận không thể đem Độc Cô Ly tháo thành tám khối lăng trì, những cảm xúc điên cuồng này bị che giấu trong đáy mắt bình tĩnh.

Thu thập xong, viết xong phương thuốc.

Tô Ngọc đem phương thuốc giao cho Độc Cô Ly, cười ôn nhu: "A Ly, vì suy nghĩ cho thân thể hắn, ta muốn mỗi ngày đều đến hỏi thăm hắn, lúc trước trong cung chính là như thế. Ta hy vọng thời thời khắc khắc có thể giúp hắn điều dưỡng thân thể. Ngươi có phiền không?"

Độc Cô Ly tiếp nhận phương thuốc, nhạy cảm nhận ra tâm tình Tô Ngọc không thích hợp. Đôi mắt lạnh lẽo, môi mỏng khẽ mở: "Đương nhiên, có thể."

Bầu không khí quỷ dị lại xảo quyệt lưu động. Hai người chỉ đối mặt nhìn nhau, tựa như núi lửa đụng phải núi lửa, tùy tiện liền có thể nổ tung.

Bạch Cảnh Sách tiễn Tô Ngọc rời đi.

Hai người tâm tư dị biệt.

Tô Ngọc cười nói: "Làm phiền Bạch công tử rồi."

"Ta phải cảm tạ Tô Thái y đến xem bệnh cho hắn mới đúng." Bạch Cảnh Sách có chút không quan tâm.

"Bệ hạ có phải rất đẹp hay không?" Tô Ngọc có ý lại vờ như vô thức hỏi.

Đôi mắt Bạch Cảnh Sách lập tức có hào quang, liếm liếm môi nói: "Đẹp."

"Đó là đương nhiên." Tô Ngọc ôn nhuận cười, "Hắn chính là thánh tử Mỹ Nhân tộc. Trong truyền thuyết Cửu Châu, thân thể của hắn quả thực chính là thiên đường nhân gian, là nơi ai cũng khao khát hương tới, Bạch công tử, ngươi có thích hay không?"

"Thích." Bạch Cảnh Sách mắt lộ ra si mê, "Ta nằm mơ cũng muốn thấy hắn khóc lóc xin tha!"

Tô Ngọc che đi sự ghen tuông điên cuồng trong đáy mắt, trên mặt cười càng ngày càng ôn hòa, giống như gió xuân nhu thuận: "Thích thì đi theo đuổi a. Bạch công tử, chẳng lẽ ngươi nỡ để một mình Độc Cô Ly chiếm đoạt hắn sao? Ngươi không cảm thấy không cam lòng sao? Hắn ta đẹp như vậy, câu người như vậy, ngươi không muốn làm bẩn hắn sao? Chỉ cần là người từng gặp hắn, không ai không muốn hắn."

Tâm tư Bạch Cảnh Sách đi theo lời Tô Ngọc. Nhớ tới thân ảnh khiến người ta hồn vía mộng tưởng kia, tay nắm thành quyền nói: "Nhưng ta đấu không lại Độc Cô Ly, không ai có thể đấu lại hắn."

"Không thử một chút, làm sao biết được?" Tô Ngọc thiện ý nhắc nhở, cười khẩy một tiếng, "Ta cảm thấy Bạch công tử có tư cách hơn hắn. Ngươi chính là Nhị đương gia của Bạch gia, thiên hạ đệ nhất thần xạ thủ. Độc Cô Ly hắn ngoại trừ một khuôn mặt làm bệ hạ thích ra, còn có thể có cái gì khác?"

Tô Ngọc nhớ đến đủ loại chuyện trong cung lúc trước, Lý Thanh Vân vì sao lại thích Độc Cô Ly? Hắn khẽ cười nói: "Trước kia bệ hạ yêu thích mỹ mạo của Độc Cô Ly, còn cảm thấy có lỗi với Độc Cô Ly. Nhưng ngươi cảm thấy Độc Cô Ly mất đi lớp ngụy trang, bệ hạ còn có thể thích hắn sao? Huống hồ hắn đã làm ra bao nhiêu chuyện sai lầm không thể tha thứ như vậy. Bệ hạ kiêu ngạo như thế, hắn vĩnh viễn không có khả năng tha thứ cho Độc Cô Ly."

"Cái này..." Bạch Cảnh Sách lại nhìn về phía Tô Ngọc, "Nhưng ngươi nói lời này là có ý gì? Ngươi muốn nhắc nhở ta cái gì?"

Tô Ngọc thở dài nói: "Ta chỉ là không đành lòng thấy bệ hạ rơi vào trong tay hắn, bệ hạ quyến rũ như vậy, Độc Cô Ly nhất định nhịn không được. Ngươi nhẫn tâm nhìn thấy bệ hạ bị cừu nhân* xâm phạm hết lần này đến lần khác sao?"

*kẽ làm hại mình

Bạch Cảnh Sách hít thở không thông: "Không đành lòng."

Tô Ngọc hướng hắn cười ôn nhu: "Bạch công tử hiểu được là tốt rồi. Ngày mai ta lại đến. Hẹn gặp lại."

Sau khi ngồi lên xe ngựa, lửa giận cùng đố kỵ Tô Ngọc thật vất vả lắm mới nhịn xuống được cuối cùng đã bùng phát, đồng tử càng ngày càng đen, dục vọng trong mắt càng ngày càng thắng thế: "Ta thật vất vả mới chờ được ngày ngươi rơi xuống khỏi hoàng vị, thật vất vả mới có thể ở trước mặt ngươi biểu hiện một phen. Nhưng sao ngươi có thể bị Độc Cô Ly làm bẩn? Làm sao có thể? Ngươi yêu hắn như vậy sao? Yêu hắn vì hắn mà kính dâng thân thể của mình cũng không tiếc?!"

Hắn xé nát trang giấy, giọng điệu càng ngày càng điên cuồng: "Lý Thanh Vân, ngươi là của ta của ta! Sớm muộn sẽ có một ngày ta đem ngươi giam lại, ngươi chỉ có thể nhìn duy nhất một mình ta! Chỉ có thể bị một mình ta làm bẩn! Chỉ có thể khóc vì ta!"

"Độc Cô Ly, đi chết đi! Cướp đồ của ta! Đi chết đi!!"

Trong xe ngựa, thanh âm trầm thấp càng ngày càng điên cuồng khiến người nghe không nhịn được dựng hết tóc gáy.

Rõ ràng là tiết trời tháng Tư tháng Năm ấm áp, lại cảm giác âm u rét lạnh như thế.

Sau khi trở về Tô phủ.

Một mỹ nhân mặc sa mỏng màu đỏ, tóc mực gọn gàng, mắt cá chân đeo lục lạc đi tới, khi trông thấy Tô Ngọc, ánh mắt liền sáng lên: "Ngài đã trở về."

"Đoàn Ngâm." Tô Ngọc mặt không biểu tình nhìn y, "Ai cho phép ngươi chạy loạn?"

Đoàn Ngâm nhu thuận nói: "Ngài đi ra ngoài lâu quá."

"Vào phòng!" Tô Ngọc khí lực thô bạo kéo Đoàn Ngâm vào phòng, đem người ném trên mặt bàn, chỉ vào cẩm phục màu đỏ bên cạnh, "Mặc vào, biểu diễn, không cần ta tiếp tục dạy đi?"

"Vâng, vâng..." Đoàn Ngâm dựa theo lời dạy của Tô Ngọc từ trước đến nay, nhanh chóng mặc bộ cẩm phục màu đỏ thẫm xinh đẹp kia vào, quỳ ngồi trên bàn, thay một loại biểu tình khác, dùng hết tâm tư đi câu dẫn Tô Ngọc.

Tô Ngọc bưng ly rượu, nằm trên giường, nặng nề xem Đoàn Ngâm đang ra sức biểu diễn, nhìn điệu bộ kém cỏi khi tập làm Lý Thanh Vân của y, bất luận học thế nào cũng không giống, vô luận như thế nào cũng không có một ánh mắt tùy tiện liếc nhìn liền làm hắn dục hỏa đốt người như Lý Thanh Vân.

Sau khi gặp Lý Thanh Vân, không ai có thể làm cho hắn có bất kỳ phản ứng nào.

Nhìn một lúc, sắc mặt Tô Ngọc càng ngày càng lạnh. Hắn nhớ tới miếng thịt mỡ mình nhìn trúng lâu như vậy, tâm tâm niệm niệm chờ đợi nó từ vị trí cao rơi vào vũng bùn, kết quả nó lại bị người khác tha mất. Mà Tô Ngọc ngay cả một miếng thịt cũng không ăn được, càng nghĩ càng tức.

Đoàn Ngâm nhìn thấy biểu tình của hắn, càng thêm sợ hãi, từ trên bàn ngã xuống, chân bị thương, bất an nhìn Tô Ngọc: "Thực xin lỗi, ta..."

Không nghĩ tới Tô Ngọc lần này không có tức giận, ngược lại chỉ nhàn nhạt nhắc nhở: "Không nên mặc y phục này quỳ trên mặt đất, đừng làm bẩn nó."

"Vâng, vâng..." Đoàn Ngâm vội vàng đứng dậy, thấp thỏm bất an nhìn về phía Tô Ngọc. Từ khi Thái tử Hách Liên Thần giao y cho Tô Ngọc, từ lúc ở chung với Tô Ngọc tới nay, liền cảm thấy Tô Ngọc thật sự là một quái nhân. Tô Ngọc không chỉ thường xuyên lôi kéo y hỏi chuyện Mỹ Nhân tộc, còn thường xuyên hỏi chuyện thánh tử của Mỹ Nhân tộc, giống như đang chuyên tâm nghiên cứu về "tộc Mỹ Nhân" vậy. Cái này có gì đáng để nghiên cứu?

Tô Ngọc còn thích nhìn y mặc hồng y, thích nhìn y dùng ánh mắt khinh thường nhìn mình, càng thích y biểu diễn dùng ánh mắt cao cao tại thượng tát hắn... Ai lại có một sở thích kỳ lạ đặc biệt như vậy?

Càng kỳ quái chính là, Tô Ngọc cũng không chạm vào y, chỉ lẳng lặng nhìn y biểu diễn.

Có một lần có lẽ do y diễn quá giống người kia.

Tô Ngọc thế nhưng quỳ gối trước người y cầu xin y đánh hắn.

Đoàn Ngâm chưa bao giờ thấy qua nam nhân có yêu cầu kỳ quái như vậy. Nhưng lúc bình thường, Tô Ngọc đối đãi với người khác đều rất ôn hòa, hắn chưa bao giờ đánh hay mắng chửi những người khác, có lẽ những chuyện kia đều là thú vui chốn khuê phòng, có lẽ đây chỉ là sở thích đặc biệt của cá nhân, không có gì đáng xấu hổ.

Đoàn Ngâm dù sao cũng chưa từng gặp qua người ôn nhu như vậy, liền dần dần ỷ lại vào Tô Ngọc, cũng dần dần có tình cảm với hắn, chỉ là chính y cũng không tiện thừa nhận.

"Ngày mai dẫn ngươi đến một nơi." Tô Ngọc phất phất tay, nhắm mắt lại, "Mặc quần áo tử tế nghỉ ngơi thật tốt đi."

"Ừ..." Sắc mặt Đoàn Ngâm có chút đỏ, mặc quần áo của mình vào. Quần áo của y từ trước đến nay đều rất mỏng, cũng rất trong, đều là vì để người khác dễ dàng làm gì y hơn, chỉ là vị chủ nhân mới này, xưa nay chưa bao giờ chạm vào y. Những điều giáo trước đây cũng trở nên vô dụng.

Tại sao vậy? Khắp thiên hạ này làm sao có người nhìn thấy Mỹ Nhân tộc, nuôi mấy tháng vẫn thờ ơ chứ? Tô đại nhân chẳng lẽ bất lực sao? Đoàn Ngâm có chút nghi hoặc.

- ---------------%-----------------

Sau khi Bạch Cảnh Sách trở về, đem lời của Tô Ngọc suy tư thật lâu.

Hắn nghĩ tới nghĩ lui, đi đến sương phòng Độc Cô Ly, lại bị cao thủ ngoài viện chắn đường, bọn họ rút đao kiếm ra, lạnh lùng nói: "Chủ nhân có lệnh, trừ phi hắn cho phép, bất luận kẻ nào cũng không được tiến vào."

Bạch Cảnh Sách lạnh lùng: "Độc Cô Ly đây là định làm cái gì? Muốn giam lỏng hắn sao?"

"Chúng ta chỉ tuân theo mệnh lệnh của chủ nhân."

Bạch Cảnh Sách đụng phải một rắc rối. Hắn vốn không muốn đụng vào cao thủ Tinh Thần Lâu, có điều Độc Cô Ly dùng đám cao thủ Tinh Thần Lâu này để ngăn cản người khác, có phải quá mức đại tài tiểu dụng* rồi hay không?

*tài lớn mà dùng vào việc nhỏ

Có vẻ như... Tô Ngọc nói không sai, nhất định phải đoạt Lý Thanh Vân từ trong tay Độc Cô Ly mới được. Nếu không với người tính tình kiêu ngạo như hắn, làm sao có thể tiếp nhận hoàn cảnh hiện tại của mình?

Độc Cô Ly đút thuốc xong, liền bảo tỳ nữ bưng bữa tối tới.

Lúc này, Lý Thanh Vân cũng đã tỉnh lại.

Độc Cô Ly thổi canh gà, đút đến bên miệng hắn, Lý Thanh Vân lập tức hồi thần, hất canh gà ra, thìa ngọc xuống đất vỡ vụn. Hắn cảnh giác nhìn Độc Cô Ly, "Ngươi lại muốn hạ độc ta?"

Sắc mặt Độc Cô Ly trắng bệch, đột nhiên cười cười: "Không có, A Vân, không có độc."

Y dùng ngân châm đã chuẩn bị sẵn dò xét xong, đưa cho Lý Thanh Vân xem.

Ánh mắt Lý Thanh Vân vẫn không tin tưởng. Nhíu mày, cảnh giác nhìn y.

Độc Cô Ly uống một ngụm canh, nhìn ánh mắt Lý Thanh Vân lạnh lùng như cũ, tim bị đâm một nhát, "Thật sự không có độc."

"Trước kia ngươi cũng đã uống thử." Trong mắt phượng của Lý Thanh Vân mang một tia lãnh ý, "Khi đó ta dễ tin. Hiện tại sẽ không tin."

"Thật sự không có độc." Độc Cô Ly kiên nhẫn giải thích, nhưng mặt lại cực kỳ nhợt nhạt. Y chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó y sẽ cố gắng chứng minh với một người rằng bữa ăn mình chuẩn bị không có độc. Nhưng bất luận y chứng minh thế nào, Lý Thanh Vân chính là không tin thì làm sao bây giờ?

"Không có độc... Ta cam đoan, không có độc nữa." Độc Cô Ly thấy ánh mắt hắn càng thêm lạnh như băng, cũng không còn lên tiếng.

Bầu không khí tiếp tục lạnh xuống.

Độc Cô Ly nhẹ giọng nói: "Buổi trưa ngươi chỉ ăn một chút cháo, bây giờ ngươi nhất định rất đói bụng. Ăn một chút đi, nếu ngươi cứ không ăn thân thể làm sao tốt lên được."

Lý Thanh Vân cũng rất đói, hắn cũng rất muốn ăn. Thế nhưng hắn thật sự không còn dám ăn bất cứ thứ gì Độc Cô Ly đưa tới nữa.

Trước kia hắn tin y vô điều kiện, hiện tại làm sao có thể ngu ngốc tin hết lần này đến lần khác làm đây?

"Ngươi ăn đi, thật sự không có độc." Độc Cô Ly đưa canh gà đến bên miệng Lý Thanh Vân, trong con ngươi xưa nay trong trẻo lạnh lùng xa cách phản chiếu sự chân thành, cùng một phần cầu xin người kia ăn chút gì đó.

Lý Thanh Vân trước sau như một cảnh giác nhìn y, không nhúc nhích, phảng phất canh gà trong tay Độc Cô Ly là Thạch tín¹, là Hạc Đỉnh Hồng², là độc dược độc nhất thế gian.

Thế nhưng, đó thật sự chỉ là một chén canh gà nóng hổi dùng để điều dưỡng thân thể mà thôi.

Tay Độc Cô Ly đã cứng ngắc, canh gà cũng gần nguội lạnh.

"A Vân, bởi vì do ta đưa tới, nên ngươi không dám uống sao?" Độc Cô Ly nhẹ giọng hỏi.

"Đúng." Mắt phượng của Lý Thanh Vân nhìn thẳng y, không còn vẻ vui mừng ngày xưa, chỉ còn lại cảnh giác: "Cho dù không có độc, ta cũng không cần bất cứ thứ gì ngươi đưa tới."

Độc Cô Ly nghe vậy như rơi xuống hầm băng.

Trước mắt y ảm đạm một mảnh. Cười khổ một tiếng. Đến tận bây giờ y vẫn nhớ rõ những chuyện trước kia khi ở trong cung, y đưa điểm tâm độc đến Long Tiên Cung, Lý Thanh Vân luôn sáng mắt, tay ôm điểm tâm yêu thích không buông, miệng ăn đến đầy vụn.

"A Vân, ngươi hận ta, oán hận ta, thậm chí trả thù ta, ta cũng sẽ không oán trách. Nhưng ngươi có thể nhịn ăn cả đời sao?"

Độc Cô Ly bắt đầu từng bước từng bước thuyết phục hắn, giống như người lớn dịu dàng dỗ hài tử ăn.

Đôi mắt phượng của Lý Thanh Vân hơi rũ xuống. Đúng vậy, hắn không thể không ăn gì cả đời được. Thế nhưng thứ Độc Cô Ly đưa tới, thứ nào cũng rất đáng nghi.

Trước kia hắn ăn là ngu xuẩn, hiện giờ nếu còn ăn, chẳng phải chứng tỏ hắn càng ngu xuẩn hơn sao.

Nhưng chết độc tốt hơn một chút so với chết đói.

Độc Cô Ly thấy hắn rũ mắt không nói lời nào không để ý tới người khác, lại lần nữa rơi vào khủng hoảng lạnh lẽo.

Y bất an nhìn Lý Thanh Vân.

Lý Thanh Vân chậm rãi ngẩng đầu: "Ngươi uống xong một nửa, ta mới uống."

"Được." Độc Cô Ly vô ý thức thở phào nhẹ nhõm. Hắn chịu ăn là tốt rồi.

Lý Thanh Vân trơ mắt nhìn Độc Cô Ly uống hết một nửa, sau đó lại chuẩn bị đút hắn ăn.

Hắn không nhúc nhích, nhíu mày nói: "Ta tự mình có tay, không cần ngươi đút."

Độc Cô Ly đành phải cầm bát canh đưa qua cho hắn, mắt nhìn hắn từng chút từng chút uống hết canh trong bát, tâm tình bất giác thả lỏng một phần.

Lý Thanh Vân uống xong, đưa chén cho y.

Sau đó lại là một ít đồ ăn, theo thường lệ, Độc Cô Ly lần lượt thử độc cho hắn, Lý Thanh Vân lúc này mới yên tâm ăn vào.

Nhưng cũng không ăn được bao nhiêu.

Trong lòng hắn chứa nhiều tâm tư, làm sao có thể thật sự ăn ngon.

Độc Cô Ly đang muốn cầm bát đũa đi ra ngoài, liền nghe được tiếng Lý Thanh Vân nói: "Chúng ta nói chuyện đi."

Thân thể Độc Cô Ly cứng đờ, nhẹ giọng đáp ứng: "Được."

Cuối cùng Độc Cô Ly sai tỳ nữ đến dọn dẹp.

Y ngồi ở mép giường, nhìn Lý Thanh Vân một thân áo trắng.

Lý Thanh Vân thường xuyên mặc y phục màu đỏ son, đỏ thẫm, tôn lên làn da ngọc cốt của hắn, diễm tuyệt vô song. Lần đầu tiên nhìn thấy hắn trong đám người, ánh mắt của hắn vĩnh viễn là kiêu ngạo cùng tỏa sáng, cao ngạo và tự phụ.

Bây giờ chỉ mặc quần áo của Độc Cô Ly.

Thanh đạm thanh nhã đến cực hạn.

Một thân bạch y.

Nhưng mà màu trắng thanh nhã ngược lại càng tôn lên ngũ quan hồng diễm kiều nộn của Lý Thanh Vân, diễm lệ phi thường. Chỉ cần một cái liếc mắt, liền khiến người ta miệng khô lưỡi khốc, tâm viên ý mã*. Làm cho nam nhân trông thấy một cái liền ngứa ngáy.

*(Tâm như vượn leo trèo, ý như ngựa chạy rong) Thường được dùng để ví dụ cho vọng tâm của người ta luôn luôn biến động bất định

Thực sự là mắt ngứa, thân ngứa, tâm ngứa.

Độc Cô Ly chậm rãi dời ánh mắt,...bỏ qua suy nghĩ dơ bẩn trong đầu.

"Độc Cô Ly, ta không nghi oan cho ngươi đúng không? Lần đảo chính này, ngươi cũng tham dự trong đó, ngươi hợp tác với Lý Huyền đúng không?" Mắt phượng của Lý Thanh Vân nhìn thẳng vào y.

Độc Cô Ly rũ mắt nhìn đôi chân trắng muốt như ngọc của hắn, "Ừm."

Lý Thanh Vân quả thực cực kỳ hận dáng vẻ thong dong lạnh nhạt này của Độc Cô Ly. Hắn vĩnh viễn cũng ủ không nóng khối lãnh ngọc này, cũng đã sớm không muốn ủ nữa. Bây giờ trong lồng ngực có một phần buồn bực cùng uất ức. Mắt phượng hắn nổi giận, cất cao giọng: "Ngươi ngoại trừ ừm, à, được và một bộ dáng thanh cao ra, không còn biểu tình khác nhỉ?"

Tim Độc Cô Ly chấn động, y ngẩng đầu, giọng nói khàn khàn: "Ta chỉ là thất thần. Ngươi đừng nóng giận, ta nói cho ngươi nghe."

Mắt phượng Lý Thanh Vân lạnh lùng nhìn y, chờ y thuật lại.

Độc Cô Ly đem chuyện làm thế nào hạ độc hắn, bố cục như thế nào khiến cho dã tâm của Tam Vương dâng cao, làm thế nào dẫn ra Lý Túc và Lý Huyền bức thoái vị, đem toàn bộ bố cục một năm một mười nói cho Lý Thanh Vân nghe.

Cho dù Lý Thanh Vân từ nhỏ đã sống trong âm mưu tranh đấu, khi nghe được Độc Cô Ly thần cơ diệu toán sâu không lường được như thế, bố cục từng bước một đan xen, cũng không khỏi lộ ra một tia khiếp sợ.

Nhưng sau khi phản ứng lại, lửa giận của Lý Thanh Vân càng sâu, hắn nắm lấy cổ áo Độc Cô Ly, nhíu mày nói: "Tâm cơ thật sâu, mưu âm lược tốt. Độc Cô Ly, luận mưu kế không ai có thể so sánh được với ngươi. Lúc trước ở trong cung ngươi bất cứ khi nào đều có thể rời đi! Chỉ cần ngươi muốn, chỉ cần ngươi nguyện ý! Nhưng ngươi chọn ở lại, ngươi làm ra bộ dáng bị ta khi nhục, ngươi vẫn ở lại! Ngươi chỉ vì muốn đạp đổ hoàng vị của ta?!"

"Tại sao?! Ta đối xử với ngươi không tệ! Điều ngươi không muốn ta chưa từng ép ngươi! Nhưng ngươi thì sao? Ngươi một mực bày mưu muốn ta chết! Độc Cô Ly, ngươi là vì Tuyết Quốc? Hay là vì cái gì? Ngươi nói đi!"

Độc Cô Ly nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc, giọng nói khô khốc: "Không phải vì Tuyết Quốc. Cũng không phải để trả thù ngươi."

Y chậm rãi quay đầu lại: "A Vân, đừng hỏi nữa, việc này là ta có lỗi với ngươi, sau này ta nhất định sẽ bù đắp cho ngươi."

Lý Thanh Vân cười lạnh một tiếng, đôi mắt ửng hồng: "Bù đắp?! Ngươi lấy gì để bù đắp? Lấy mạng của ngươi sao? Tam ca ta mất mạng, ta mất ngôi vị Hoàng đế, những tổn thất mà ta phải chịu ngươi muốn bù đắp thế nào?"

Độc Cô Ly im lặng, y yên tĩnh hồi lâu, hai con ngươi nghiêm túc nhìn qua hắn: "Thực xin lỗi, A Vân. Nhưng đừng phân ngươi ta có được hay không? A Vân, Cửu Nhi... Ngay từ lúc ở Đoàn gia thôn, ta đã nhận định ngươi là thê tử của ta--"

Y không nhắc tới thì tốt.

Vừa nhắc tới, Lý Thanh Vân trực tiếp bị chọc giận.

Đã lâu không thốt ra những lời thô tục: "? Thê tử cái đầu nhà ngươi!"

Hắn thẹn quá hóa giận bóp cổ Độc Cô Ly, gằn từng chữ nói: "Ta không phải thê tử! Không phải! Không phải!!"

Độc Cô Ly càng nói càng chọc hắn tức giận, đành nắm cổ tay hắn, kéo hắn vào trong ngực, ôm chặt lấy hắn, "A Vân, đừng tức giận nữa."

Trước mắt Lý Thanh Vân từng trận tối đen. Hắn chậm rãi bình ổn lửa giận, thấy ánh mắt Độc Cô Ly lo lắng nhìn mình, rốt cuộc bình tĩnh mà tức giận tiếp nhận vị trí hiện tại của mình. Không phải làm thụ rồi sao? Đã sớm nên chấp nhận.

"Cho nên ngươi cứu ta, là vì còn có tình cảm với ta sao?" Đôi môi đỏ mọng của Lý Thanh Vân khẽ mở ra, đôi mắt phượng chậm rãi nâng lên, thẳng tắp nhìn qua Độc Cô Ly.

Chỉ cần Độc Cô Ly vừa nói dối, hắn nhất định có thể phát hiện ra.

"Ừm." Độc Cô Ly nghiêm túc nhìn hắn, trong đáy mắt là một mảnh thật tâm.

Lý Thanh Vân nhìn thấy, nhưng hắn tiếp tục ép hỏi: "Ngươi làm sao chứng minh được?"

"Ngươi muốn ta làm cái gì, ta sẽ làm cái đó." Độc Cô Ly nhẹ giọng nói.

"Thật sao?" Đáy mắt Lý Thanh Vân có hoài nghi.

"Thật." Độc Cô Ly nhẹ giọng nói.

Lý Thanh Vân cười khẽ một tiếng, hắn ngồi dậy chậm rãi bước xuống đất, tìm kiếm một vòng gian phòng, tìm được một con dao găm. Độc Cô Ly nghi hoặc nhìn hắn, không rõ hắn muốn làm cái gì.

Lý Thanh Vân chậm rãi cầm lấy chủy thủ, quay đầu, trong mắt phượng hoàn toàn như trước đây cao ngạo và bễ nghễ: "Tô Ngọc từng tự đâm vào bụng chứng minh sự trung thành với ta, ngươi ở đâu? Ta không tin ngươi yêu ta, vậy ngươi nguyện ý đâm trái tim mình một đao để ta xem chút không?"

"Chỉ cần chứng minh, A Vân sẽ hết giận sao?" Độc Cô Ly nhìn hắn.

Lý Thanh Vân nhẹ giọng nói: "Chưa chắc." Hắn nói thêm, "Nhưng không chứng minh thì ta sẽ căm hận ngươi mãi mãi."

Độc Cô Ly không muốn bị hắn hận.

Y tiếp nhận chủy thủ của Lý Thanh Vân, mũi đao thẳng tấp đâm vào tim, sâu một tấc sẽ chết, nông một tấc không đủ.

Máu chảy đầy tay.

Nhuộm đỏ bạch y trắng tinh khiết.

Sắc mặt Độc Cô Ly trắng bệch: "A Vân, ngươi cao hứng không? Có nửa điểm cao hứng nào hay không?"

Nói thật, Lý Thanh Vân đích xác là có một khoảnh khắc sững sờ. Hắn chỉ dùng nó để thăm dò Độc Cô Ly, muốn nhìn xem tình yêu trong miệng y sâu đậm nhường nào, nhưng hắn thật không ngờ Độc Cô Ly thực sự làm theo lời hắn nói.

Tình cảm sâu đậm như thế?

Khiến người ta tỏ vẻ xúc động?

Lại đến muộn như vậy...

Lý Thanh Vân có chút thất thần.

Độc Cô Ly rút chủy thủ ra, chủy thủ ứng thanh mà rơi xuống mặt đất. Máu theo xiêm y chảy xuôi, hóa thành từng đóa Hồng mai chiếu lên bạch y thuần sắc. Y vững vàng giữ chặt cổ tay Lý Thanh Vân, ôm lấy hắn, môi tái nhợt, hỏi ngược lại: "A Vân, ngươi có hay không, có cao hứng một chút hay không?"

Lý Thanh Vân cảm giác được nhiệt độ của Độc Cô Ly dần dần hóa thành băng, trong mắt hắn không có cảm xúc gì.

Độc Cô Ly tổ chức ngôn ngữ, tận lực làm cho thanh âm lại trở nên suy yếu một chút, "A Vân, ta thật sự biết sai rồi." Y tùy ý để máu trượt xuống, thấp giọng nói: "Có thể băng bó giúp ta không? Ngươi không đành lòng để A Ly của ngươi chết tại chỗ này, đúng chứ?"

Lý Thanh Vân lùi về sau một bước, hắn nhìn máu trên quần áo mình, lại nhìn ánh mắt gần như yếu thế của Độc Cô Ly, hắn hỏi: "Ngươi thật sự nguyện ý vì ta làm bất cứ chuyện gì?"

"Thật." Độc Cô Ly ôm vết thương trong ngực, sắc mặt tái nhợt.

Lý Thanh Vân xoay người, nhẹ giọng nói: "Trong vòng ba ngày, ta muốn nhìn thấy Lục Hoa thoát khỏi nguy hiểm. Ngươi sẽ không làm ta thất vọng, phải không? A Ly?"

"Được." Độc Cô Ly nhẹ giọng đáp ứng. Y nhìn bóng lưng Lý Thanh Vân, ánh mắt nổi lên hy vọng, "A Vân có thể băng bó cho ta không?"

"Đừng chết ở chỗ này." Lý Thanh Vân không quay đầu lại.

"Được."

Độc Cô Ly khẽ lên tiếng, sắc mặt tái nhợt, chậm rãi rời đi.

Sau khi y rời đi, Lý Thanh Vân mới nhìn về phía một vũng máu trên mặt đất, lại nhìn bóng lưng Độc Cô Ly rời đi, nắm chặt nắm đấm.

Thì ra lãnh ngọc còn có thể ủ ấm à.

Mắt phượng hắn nhẹ nhàng nhấc lên.

Đây là con bài duy nhất hắn có thể tận dụng lúc này.

- ---------------%-----------------

Thạch tín¹: (Arsenicum) là một hóa chất bán kim loại tự nhiên được tìm thấy ở khắp nơi trên thế giới. Ngoài ra, đây cũng là một trong những loại dược liệu giúp điều trị bệnh hen suyễn, giang mai và các bệnh lý ngoài da như bệnh vẩy nến, bệnh chàm,... Tuy nhiên, bên cạnh mặt lợi, thạch tín cũng được xem là con dao hai lưỡi có thể đe dọa đến tính mạng người dùng.

Ngày nay, có lẽ như nhiều người Việt đã bị nhầm lẫn khi cho rằng thạch tín là một tên gọi khác của asen (cũng là một cái tên giết người "huyền thoại"). Trong khi đó, dù có liên quan nhưng cả thạch tín và asen đều có hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.

Asen là một một á kim gây ngộ độc và có nhiều dạng thù hình, còn thạch tín là tên gọi chung của những loại đá có chứa khoáng vật asen, tiêu biểu được biết đến nhiều nhất là asen trioxit (As2O3).



Hạc Đỉnh Hồng²: Thứ chất độc có cái tên hoa mỹ này được mô tả là cực độc, lỡ uống vào thì "Hoa Đà tái thế" cũng không thể nào cứu được.

Theo nhiều sử liệu từ thời nhà Tống, được biết Hạc Đỉnh Hồng thực chất chính là Hồng tì thạch, một loại đá có chứa chất kịch độc. Về sau, do nguồn gốc của loại đá này hay được tìm thấy ở khu vực Tín Châu (nay thuộc tỉnh Hồ Nam, Trung Quốc) nên được sách "Khai Bảo bản thảo" gọi lại thành Tín thạch (Thạch tín). Vâng! Thạch tín, một cái tên không còn xa lạ gì khi thường xuyên xuất hiện trong các vụ án giết người gây chấn động, từ phim ảnh cho đến ngoài đời.

- Tất cả thông tin đều được lượm lặt trên GG-

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play