Lục Hoa nghe nói như vậy, còn không rõ cái gì? Có thể làm cho bệ hạ một lần lại một lần nhân nhượng chỉ duy nhất người kia.
Hắn đã tức giận đến đỏ bừng mắt: "Tự nguyện? Ngài vì Độc Cô Ly, cái gì cũng không quan tâm sao?"
Lý Thanh Vân sắc mặt thay đổi, mắt phượng hơi ảm đạm: "Nào có?"
Lục Công công tức giận đến đau gan, lại không đành lòng chỉ trích hắn, nhìn qua những vết đỏ trải rộng khắp người bệ hạ, liền hận không thể giết chết Độc Cô Ly. Hắn mấp máy môi nói: "Bệ hạ còn nói không có? Nô tài thấy bệ hạ ái mộ Độc Cô Ly như thế, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện lớn."
Lý Thanh Vân khẽ nhíu mày: "Lục Tiểu Hoa, ngươi đi theo bên cạnh cô lâu nhất, cũng hiểu rõ tính cô nhất, chuyện cô muốn làm, việc nguyện ý làm, chỉ cần không chạm đến vấn đề nguyên tắc. Thì nhất định sẽ lao vào đến chết, tuyệt không hối hận."
Lục Hoa bất đắc dĩ: "Bệ hạ, ngài không hiểu mức độ nghiêm trọng của vấn đề."
"Cô hiểu rõ." Lý Thanh Vân lơ đãng nói, "Cô là Mỹ Nhân tộc, đúng không?"
Lục Hoa đứng sững tại chỗ.
Lý Thanh Vân đem chuyện mình ở Đoàn gia thôn nói cho Lục Hoa nghe đại khái.
"Ngươi muốn thay mẫu phi cùng cô giữ kín bí mật này, chính là vì không muốn hai mẹ con chúng ta trở thành thịt béo của người trong thiên hạ." Lý Thanh Vân nói, "Cô biết dụng tâm lương khổ* của Lục Tiểu Hoa.
* phải dùng nhiều tâm tư trí lực để suy đi tính lại
Mắt phượng hắn chau lại, môi đỏ khẽ mở: "Kẻ dám phạm thượng làm loạn, ai cô cũng có thể giết. Không ai có thể xúc phạm uy nghiêm thuộc về đế vương Ung Quốc."
Bất luận kẻ nào, đều không thể.
Không ai có thể chạm vào một sợi tóc của hắn, trừ phi hắn cho phép.
"Bệ hạ, ngài có quá coi thường sức mạnh huyết mạch của chủng tộc này rồi không?" Lục Hoa không đồng ý, thở dài nói với Lý Thanh Vân, "Còn nữa, ngài không phải Mỹ Nhân tộc tầm thường."
Thánh nữ Mỹ Nhân tộc đã là trăm năm khó gặp.
Thánh tử lại là ngàn năm khó gặp một lần.
Truyền thuyết kể rằng ngàn năm trước xuất hiện một thánh tử Mỹ Nhân tộc, hắn không chỉ có thể giúp nam nhân của mình kéo dài tuổi thọ, ở phương diện đó càng ngày càng cường hãn, thậm chí còn có được thể chất đặc biệt có thể mang thai, có thể vì nam nhân sinh hạ hài tử... Nhưng loại truyền thuyết này không ai dám tin tưởng.
Những thứ này, Lục Hoa không dám nói với Lý Thanh Vân.
Cũng bởi vì đặc thù như vậy, Lục Hoa mới nơm nớp lo sợ, hắn sợ Hoàng đế bệ hạ mà mình cưng chiều từ nhỏ đến lớn, ở trong mắt hắn còn là một thiếu niên cần được bảo vệ, bị nam nhân nào đó ăn sạch sẽ.
Như vậy, bệ hạ thật sự là chịu thiệt thòi lớn.
Hương thơm bốn phía, làm nổi bật sắc mặt hồng nhuận kiều diễm của Lý Thanh Vân.
Hắn cảm thấy không có gì, "Mẫu phi thường dạy cô, mỹ mạo cùng bất kỳ một tấm thẻ bài nào cùng loại đều là ngòi nổ-- Chỉ có một con đường, là tử cục."
"Lục Tiểu Hoa, ngươi cảm thấy cô chỉ có mỗi khuôn mặt này sao?" Lý Thanh Vân mắt phượng nhướng lên, kiêu ngạo lại tự phụ, "Cô là Mỹ Nhân tộc thì thế nào? Chủng tộc thấp tiện thì đã sao? Cô có được ngôi vị Hoàng đế, có được quyền thế cùng địa vị chí cao vô thượng. Quân chủ các quốc gia khác đều phải lễ phép sợ hãi cô ba phần, dựa vào thủ đoạn cùng tính tình của cô, còn ai dám ngấp nghé?"
Lục Hoa vẫn cảm thấy một tảng đá lớn đè nặng trong lòng, hắn mặt mày ủ rũ nhìn bệ hạ. Lại nghe được Lý Thanh Vân lười biếng mà cao ngạo nói: "Hơn nữa, hiện giờ cô ở trong mắt người trong thiên hạ chính là một quân chủ tàn bạo thị sát thành tính, xem mạng người như cỏ rác. Ai có thể cảm thấy hứng thú với cô? Cô sinh ra cũng không đẹp như thế, tính tình lại kém, không ai có thể chịu được tính tình nóng nảy này của cô."
Lục Tiểu Hoa nghe được chỉ im lặng: "Bệ hạ, ngài quá khiêm tốn."
Thấy Lý Thanh Vân hồn nhiên không biết mình có bao nhiêu mị lực. Lục Hoa nhịn không được nhắc nhở: "Quý phi nương nương tính tình nuông chiều gắt gỏng, thậm chí so với ngài còn sẽ làm khó dễ người khác hơn... Nhưng nam tử yêu Quý phi nương nương, có thể xếp hàng từ Ung Quốc đến Chu Quốc. Tiên đế đối xử với Quý phi nương nương, thậm chí là quỳ gối nhận vỏ nho cho Quý phi nương nương."
Lý Thanh Vân bỗng dưng mở hai mắt ra, giọng điệu rất lạnh lùng: "Cho nên? Khi mẫu phi bị những người đó bức chết, tên hèn nhát kia không phải cũng không dám đứng ra bảo vệ người sao?"
Lục Hoa thở dài, nhớ tới cái chết năm đó của Đoàn Quý phi, nước trong đáy mắt liền tuôn trào. Nhiều năm như vậy, hắn đã già đi rất nhiều, có thể nhìn đứa nhỏ nàng lưu lại chậm rãi lớn lên trở nên mạnh mẽ, là mục tiêu sinh tồn duy nhất của hắn hiện giờ.
Chỉ khi giúp Lý Thanh Vân quét sạch tất cả chướng ngại vật, nhìn Lý Thanh Vân quân lâm thiên hạ, có được một Hoàng hậu của mình... Hắn mới có thể vô ưu vô lự đi tìm Đoàn Quý phi.
Lục Hoa xưa nay vô cùng nuông chiều Lý Thanh Vân, đối với mệnh lệnh của hắn vẫn luôn một mực chấp hành không có lý do.
Hiện giờ bệ hạ đã chịu thiệt, Lục Hoa cũng không cách nào trách cứ bệ hạ cái gì nữa.
Việc đã đến nước này.
Hắn đã chuẩn bị tốt để quét sạch tất cả kẻ thù vì bệ hạ.
Tắm xong--
Lý Thanh Vân mặc xong đơn y màu đỏ, nằm lên giường trong Long Tiên Cung, nhìn qua tấu chương chất chồng trong một hai tháng nay, hiểu rõ thế cục trong triều hiện nay.
Gần như một nửa thần tử phản bội, đầu nhập vào Lý Túc.
Trong đó không thiếu một bộ phận Tướng quân nắm giữ quân doanh.
Trong đó có bao nhiêu người khó chịu với thủ đoạn chính trị của hắn, có bao nhiêu người căm hận hắn, Lý Thanh Vân xem từng cái trong lòng.
Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết. Xem ra trong triều cần phải trải qua một lần đại huyết tẩy.
Lý Thanh Vân tóc mực buông xõa, đơn y rủ xuống, lộ ra da thịt trắng nõn, mắt phượng tôn quý hiện lên một tia sát khí, khóe môi chậm rãi câu lên. Một loại tà khí cùng dụ hoặc đều từ trên người hắn tản ra, không hiểu sao đẹp đến kinh người.
Rõ ràng đang làm chuyện xấu, lại làm cho người ta hận không thể quỳ gối dưới chân hắn, đem giang sơn hai tay dâng lên, chơi đùa với đôi chân trắng nõn tinh xảo của hắn, nhìn bộ dáng hắn không biết xấu hổ khóc lóc cầu xin tha thứ.
Giống như làm nô bộc của hắn, bị hắn tát không phải là trừng phạt, mà là phần thưởng do chủ nhân xinh đẹp ban cho.
Liếc mắt một cái liền say, cam tâm tình nguyện trầm luân.
Lý Thanh Vân xem không bao lâu liền cảm thấy buồn ngủ, dụi dụi mắt, thiếp đi lúc cũng không hay.
Trong tẩm điện dị hương tứ phía.
Thái y đến hầu hạ hôm nay cũng không phải Tô Ngọc. Tô Ngọc bởi vì có việc xin nghỉ, liền bảo một vị Thái y trẻ tuổi họ Vương đến giúp bệ hạ bắt mạch.
Vương Thái y hầu như chưa từng giúp bệ hạ bắt mạch, hôm nay là vì Tô Thái y thấy người hắn thành thật, y thuật cũng tốt. Nên mới bảo hắn ta đến. Vương Thái y thấy Lục Công công vẫn có chút e ngại, sau khi nghe Lục Công công nghiêm túc răn dạy, Vương Thái y liền nơm nớp lo sợ đi vào tẩm điện của bệ hạ.
Vương Thái y cả người có chút run rẩy, còn có chút e ngại vị chủ nhân tẩm điện này.
Hắn ở trong cung được hơn một năm, cũng nghe nói qua đủ loại sự tích tàn bạo của bệ hạ. Nghe nói bệ hạ thích cướp đoạt mỹ nhân, giết chóc quen tay, xa hoa dâm dật... Mất hứng một cái liền có thể làm cho đầu người rơi xuống đất.
Tuy nói mấy ngày trước khi Độc Cô công tử ở đây, bệ hạ đã thu liễm rất nhiều. Nhưng điều này không có nghĩa là tính tình bệ hạ không tàn bạo.
Vương Thái y ngửi thấy mùi hương dị hương phát ra từ không khí, có chút choáng váng, nhưng không hiểu sao cảm thấy thoải mái, trên người không còn run rẩy.
"Vi thần Vương Thái y tham kiến bệ hạ, hôm nay vi thần đến giúp bệ hạ bắt mạch." Vương Thái y quỳ xuống, dập đầu xuống mặt đất, lo lắng chờ bệ hạ mở miệng.
Nhưng mà chờ đợi một nén nhang, cũng không nghe người trên giường mở miệng nói chuyện.
Trán Vương Thái y toát đầy mồ hôi lạnh, nuốt nước miếng, mạo hiểm tính mạng, chậm rãi ngẩng đầu.
Khi nhìn thấy bệ hạ quần áo xộc xệch đang say giấc, bệnh ẩn nhiều năm của Vương Thái y trong nháy mắt đã khỏi hẳn. Trong lòng hắn dâng lên một cỗ tình cảm nóng bỏng lại kích động, si mê nhìn chăm chú người đang nằm trên giường.
Vương Thái y mắc bệnh ẩn không dám nói với người khác. Hiện giờ đột nhiên có một người làm cho hắn tâm thần đại loạn, không thể tự chủ. Tôn nghiêm thuộc về nam nhân nháy mắt dựng đứng lên. Điều này khiến hắn ta không khỏi kích động.
Đây có thực sự là bệ hạ trong lời đồn không?
Hắn thật đẹp.
Mùi hương tỏa ra trên người hắn giống như xuân dược, làm cho người ta tình ý dập dờn.
Vương Thái y hắn muốn làm chuyện to gan nhất trong đời.
Khi quân phạm thượng.
Hắn quỳ rạp bò tới, giống như con nghiện run rẩy nâng tay Lý Thanh Vân lên, đặt trên chóp mũi tinh tế hít vào, truyền đến hương vị khiến huyết khí của hắn dâng lên.
Hắn thấy Lý Thanh Vân vẫn ngủ ngon lành, thấy chung quanh không có người, to gan, vươn tay muốn mở xiêm y Lý Thanh Vân, nhưng hắn không dám có động tác nữa.
Nếu như có thể, có thể hay không, có thể hay không...
Vương Thái y sắc mặt ửng đỏ, hô hấp càng ngày càng dồn dập. Hắn vươn tay, cầm mắt cá chân Lý Thanh Vân, thật cẩn thận chậm rãi tách hai chân hắn ra.
Dị hương lưu động, câu dẫn người ta đến thất hồn lạc phách.
Vương Thái y cực kỳ kích động, hắn lấn người lên giường, xuyên qua ánh nến nhìn khuôn mặt của người đang ngủ say, làn da trắng nõn, môi đỏ kiều diễm, tuy rằng dung mạo không phải đẹp nhất, nhưng không hiểu sao lại làm cho người máu mũi phun trào.
"Bệ hạ..."
Vương Thái y cúi người xuống, muốn hôn lên mặt người nọ.
Ai ngờ Lý Thanh Vân chậm rãi mở mắt phượng ra, lẳng lặng nhìn chằm chằm hắn.
"Ngươi muốn chết sao?" Lý Thanh Vân nhìn người gần trong gan tấc có ý đồ xâm phạm hắn, đưa tay bóp mặt Vương Thái y. Rốt cuộc không nhịn được lửa giận trong lòng, trực tiếp đem người đạp xuống.
"Bệ hạ!" Vương Thái y kinh hô một tiếng.
Lý Thanh Vân đã rút bội kiếm ra, mũi kiếm chỉ thẳng vào ngực Vương Thái y.
Ngoài điện, Lục Hoa mang theo Cấm Vệ quân tiến vào, "Bảo hộ bệ hạ! Bắt thích khách!"
Lý Thanh Vân rút kiếm ra, ném xuống đất.
Lục Hoa thấy thế vội vàng cầm áo choàng khoác lên cho Lý Thanh Vân, cúi đầu nhìn Vương Thái y, còn chưa hiểu được tại sao người này lại chọc giận bệ hạ.
Chỉ thấy Vương Thái y bị một kiếm đâm, một thân quan phục nhiễm huyết dịch. Đời này hắn chưa từng làm chuyện gì vượt quá giới hạn, vẫn luôn làm tròn chức vụ, im lặng mà sống. Nhưng hôm nay hắn mới biết cuộc sống trong quá khứ rất nhàm chán.
Vương Thái y nhìn chằm chằm vẻ mặt đầy lửa giận của bệ hạ tôn quý, không để ý vết thương trí mạng trên người, từng bước bò tới dưới chân Lý Thanh Vân, dùng bàn tay dính máu vững vàng nắm chặt mắt cá chân hắn, vừa mở miệng liền hộc máu, không ngừng cười về phía Lý Thanh Vân: "Chết dưới hoa Mẫu Đơn, làm quỷ cũng phong lưu."
Lục Hoa mở to hai mắt, giận đến đau thận, đạp Vương Thái y ra rất xa.
Vương Thái y đã không còn khí tức, chết không nhắm mắt, đôi mắt còn nhìn đăm đăm vào Lý Thanh Vân.
Dường như làm ma cũng vĩnh viễn không quên hắn.
Lý Thanh Vân bị đôi mắt kia nhìn đến da đầu tê dại. Hốc mắt hắn vô thức đỏ lên, chân trần lui về phía sau một bước. Đáy mắt hắn đã phiếm hồng, bị hành vi dĩ hạ phạm thượng của thần tử chọc tức đến cả người run rẩy, "Đem thi thể hắn ném ra ngoài, mời đạo quan đại sư đến, cho linh hồn hắn siêu độ! Cô muốn hắn vĩnh viễn không được siêu sinh!!"
(có gì đó hơi sai sai:)).)
Tất cả mọi người đồng loạt quỳ xuống, bị lửa giận của đế vương dọa cho không dám hít thở.
Có mấy kẻ to gan không cẩn thận nhìn Lý Thanh Vân một cái, ánh mắt đều thay đổi.
"Ngươi nhìn cái gì?" Lý Thanh Vân thẳng tắp đi tới xách cổ áo người nọ lên, ánh mắt phiếm hồng, hung ác hỏi, "Nói, ngươi nhìn cái gì?"
Người nọ vừa sợ vừa si: "Bệ hạ... Bệ hạ ngài... Rất đẹp."
Lý Thanh Vân tức giận đẩy người ra ngoài. Hắn dùng chân trần đi tới đi lui trên tấm đệm màu đỏ mềm mại, mắt cá chân đều là vết máu Vương Thái y lưu lại.
Hắn liếc qua Cấm Vệ quân, chậm rãi ngẩng đầu, ngữ khí lạnh lùng: "Đêm nay, tất cả mọi người, cặp mắt nào nhìn cô, đều móc ra hết đi, cách chức vụ, biến thành thứ dân."
Trong lúc nhất thời, tiếng cầu xin tha thứ từ phía sau không ngừng vang lên.
Lục Công công nhặt thanh kiếm của Lý Thanh Vân lên, ném trên mặt đất, đỏ mắt nhìn bọn họ, "Im hết đi! Ai thấy bệ hạ, tự mình móc hai mắt ra, đừng để tạp gia tốn sức tìm."
Có người ngữ khí phẫn nộ: "Ti chức chưa từng gặp qua bệ hạ! Nhưng bệ hạ thị sát thành tính như thế, ngài không sợ sẽ bị trời phạt sao? Thần đã phạm tội gì?! Vương Thái y đã phạm tội gì?! Ngài lại muốn một kiếm đâm chết hắn, còn muốn móc hai mắt các tướng sĩ?!"
"Xin ngài hãy cho một lý do để thần tin phục!"
Lý Thanh Vân không quay đầu lại, đưa lưng về phía bọn họ, ánh nến màu đỏ làm nổi bật đôi mắt phượng của hắn, "Không có lý do gì. Vương Thái y đáng chết. Cô chính là thị sát thành tính, làm sao?"
Người nọ nghiến răng nghiến lợi, nhìn bóng lưng Lý Thanh Vân, chỉ thẳng vào hắn, mắng to: "Ngươi tên bạo quân này! Lý Thanh Vân! Ngươi quá vô nhân tính, ngươi quả thực là không có chút lương tâm nào! Ngươi giết cha giết huynh, ngươi không được chết tử tế đâu! Loại người giống như ngươi, nên bị thiên đao vạn quả, nên bị phơi thây nơi hoang dã cho chó hoang gặm cắn. Lý Thanh Vân, Ung Quốc sớm muộn gì cũng bại trong tay ngươi!"
"Dân chúng thiên hạ đều hận ngươi, bọn họ đều hận ngươi bạo chính độc đoán! Thanh danh của ngươi chính là rệp thiên cổ! Người trong thiên hạ sẽ phỉ nhổ trên người ngươi!"
"Đáng đời ngươi! Đáng đời ngươi kẻ không cha không mẹ không người thân! Đáng đời ngươi kẻ bị chính hoàng huynh của mình căm hận, đáng đời ngươi đời này mãi mãi sẽ không có người thật lòng yêu ngươi! Những kẻ như ngươi không bao giờ xứng đáng với bất cứ điều gì chân thành và quý giá trên thế gian này!"
Lục Hoa đã nhịn không được muốn giết cái tên miệng lưỡi đê tiện kia.
Lý Thanh Vân một tay gắt gao nắm lấy Lục Công công, giọng hắn khàn khàn, "Để hắn mắng đi, lời hắn nói là thật. Mọi chuyện làm theo lời cô nói là được rồi."
"Bệ hạ... Cứ bỏ qua cho hắn ta như vậy sao?" Lục Hoa không dám tin.
"Từng việc hắn nói đều là sự thật. Cô nếu đã làm ác nhân, cũng không sợ lửa giận của người trong thiên hạ." Lý Thanh Vân nắm chặt áo choàng lông cáo trên người, tiếng nói đã kiệt sức, "Trong vòng nửa canh giờ xử lý tốt đi, cô muốn ngủ."
"... Vâng." Hai tròng mắt Lục Công công đỏ hoe, trên tay cầm kiếm, không lo không sợ làm đao phủ bên cạnh đế vương.
Trong Long Tiên Cung, tiếng kêu than khắp nơi, tiếng mắng chửi nhiều vô số kể.
Tên binh sĩ lẫm liệt chính khí kia đã bị kéo ra ngoài, còn đang đỏ mắt lớn tiếng nhục mạ: "Lý Thanh Vân! Dân chúng Ung Quốc đều mong ngươi chết sớm một chút! Ngươi nhất định không được chết tử tế!"
"Vi quân giả ngu ngốc vô đạo, vi thần giả nịnh nọt ngu trung. Bạo quân và hoạn quan sớm muộn gì cũng bị trời phạt!"
"Ung Quốc bây giờ tuy cường thịnh, nhưng nào còn cảnh tượng yên bình ngày xưa?!"
"Lý Thanh Vân, ngươi tàn bạo bất nhân, nhất định sẽ chọc giận ông trời! Mẫu thân của ngươi chắc chắn không bao giờ được siêu sinh! Người ngươi yêu sẽ không bao giờ yêu ngươi!"
Lời nói nhục mạ đứt quãng lại kích động vang vọng khắp hoàng cung Ung Quốc.
Lời này của hắn, tất cả mọi người ít nhiều đều đồng ý, nhưng chẳng ai dám chân chính đứng ra như dũng sĩ này, đủ can đảm chỉ trích quân vương.
Vị binh sĩ kia tên là Nạp Lan Úc, chính là một vị thứ tử của mẫu gia tiên Hoàng hậu, sau khi Nạp Lan gia sụp đổ, hắn vốn đã bởi vì chuyện năm đó mà căm hận Lý Thanh Vân, hiện giờ sau khi chứng kiến được sự tàn bạo bất nhân của tên thượng vị giả* này, ngay cả chết cũng không sợ, bất chấp mọi thứ, cũng phải đem những chuyện tội lỗi của Lý Thanh Vân vạch trần.
*người ở trên vị trí cao (nói về địa vị)
Đêm nay vừa qua, việc này tất nhiên liền lan truyền khắp thiên hạ.
Bách tính Ung Quốc chắc chắn sẽ lấy nó làm đề tài sau bữa ăn.
Mọi người đều ở sau lưng nhục mạ đế vương Ung Quốc.
Nạp Lan Úc cũng mất đi chức quan, bị giáng thành thứ nhân.
Hắn cười lạnh nhìn về phía hoàng cung Ung Quốc, phun ra một ngụm nước bọt.
"Vi quân giả bất nhân, Nạp Lan Úc ta khinh thường hầu hạ bạo quân! Đã sớm nghe nói trong thành Ký Châu có quân khởi nghĩa, Nạp Lan Úc ta hôm nay sẽ đi tham gia khởi nghĩa! Tên chó Lý Thanh Vân, chờ bị kéo xuống ngựa đi!"
Nạp Lan Úc vỗ vỗ tay, cầm hành lý, rời khỏi Ung Quốc hoàng đô--
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT