Có được mỹ nhân, trên gương mặt ôn nhuận như ngọc của Tô Ngọc hiện lên một tia bình tĩnh nhưng không bình thường. Hắn chậm rãi dời ánh mắt về phía Đoàn Ngâm đang được tiểu thái giám đỡ tới, nhìn một thân lụa mỏng màu đỏ trên người Mỹ Nhân tộc kia, bộ dáng câu người nhiếp phách. Cảm xúc ẩn giấu trong đáy mắt giống như mưa gió sắp tới.
Điều này vẫn chưa đủ...
Tô Ngọc nghĩ thầm.
Đoàn Ngâm mị hoặc đến mức khiến người ta không ngừng mơ tưởng, nhưng lại không có vẻ đẹp tuyệt diễm của cửu ngũ chi tôn mặc hồng y trong lòng hắn.
"Chủ tử."
Đoàn Ngâm giọng nói câu người, hai mắt nhu mị, cẩn thận nhìn vị chủ nhân mới của y. Hắn thoạt nhìn rất ôn nhu, hẳn không phải là nam nhân thích chơi trò kỳ lạ cổ quái. Chỉ cần lấy lòng hắn, cuộc sống sau này sẽ không khổ sở nữa.
Tô Ngọc cầm bàn tay nhỏ bé trắng mịn như không xương của Đoàn Ngâm, lôi kéo y lui đến vị trí của mình.
"Lại đây đi." Tô Ngọc thản nhiên nói.
"Vâng." Đoàn Ngâm nhu thuận đi theo phía sau Tô Ngọc, chiếc chuông màu vàng trên chân thanh âm như ngọc, êm tai đến cực điểm.
Tô Ngọc chậm rãi ngồi xuống, ngay sau đó Đoàn Ngâm cũng quỳ gối ở một bên, chờ đợi hầu hạ. Hắn nhìn Đoàn Ngâm một cái, hơi nhíu mày, có chút không muốn tin tưởng tất cả Mỹ Nhân tộc đều là bộ dạng lông mi ôn thuận này. Nhưng người kia không phải.
Các đại thần chung quanh nhao nhao đến chúc mừng, chúc mừng Tô Ngọc đại nhân có được mỹ nhân, có người đỏ mắt, cười trêu chọc nói: "Nếu Tô đại nhân chơi chán tiểu mỹ nhân này, cũng cho mấy người chúng ta chơi một chút."
Đoàn Ngâm có chút sợ hãi, nhìn qua Tô Ngọc.
Tô Ngọc cau mày nói: "Bệ hạ ban thưởng cho bản quan, thì chính là sở hữu của bản quan."
Các thần tử chung quanh ồn ào kêu lên thật không thú vị.
Đoàn Ngâm thì thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt nhìn về phía Tô Ngọc cũng tràn đầy cảm kích.
Đối với việc tại sao Tô Ngọc đột nhiên muốn vị Mỹ Nhân tộc Đoàn Ngâm này, Lý Thanh Vân tạm thời nghĩ không ra, nhưng nếu có thể đem phiền toái đi, cho Tô Ngọc cũng tốt.
Lý Thanh Vân thậm chí có chút đắc ý nghĩ-- Tô Ngọc trước mặt nhân vật chính nhận một mỹ nhân, vậy Tô Ngọc cũng không còn cơ hội nữa.
Hắn quay đầu, đuôi mắt phượng đỏ tươi đưa tình: "A Ly, Tô đại nhân được một mỹ nhân, rất đáng mừng, đúng không?"
"Bệ hạ nói phải." Độc Cô Ly lãnh đạm nhìn Lý Thanh Vân một cái, vừa vặn đối diện với đuôi mắt bởi vì uống rượu mà nhiễm hồng diễm sắc, cùng với đôi mắt lơ đãng câu hồn nhiếp phách của hắn, nhất cử nhất động, một cái nhíu mày hay một nụ cười, đều xinh đẹp vô cùng, kinh tâm động phách.
Y theo bản năng siết chặt ly rượu trong tay, chẳng biết tại sao tim lại hẫng mất nửa nhịp.
Độc Cô Ly quay đầu, thần sắc vẫn thản nhiên như trước: "Bệ hạ vì sao không thu Đoàn Ngâm."
Đôi môi đỏ mọng của Lý Thanh Vân khẽ nhếch lên, đôi mắt phượng hơi nhướng, tâm tình dường như vui sướng: "Bởi vì cô có A Ly."
Thấy Độc Cô Ly vẫn luôn vân đạm phong khinh, Lý Thanh Vân lại tới gần hắn, đuôi mắt ửng đỏ, mắt phượng thoáng tan rã: "Cô chỉ cần một mình A Ly."
Đế vương cửu ngũ chi tôn bám vào bên tai nhẹ giọng nỉ non như thế, đối với bất kỳ người nào lực sát thương đều là cực lớn. Nhưng Độc Cô Ly trời sinh lãnh tâm lãnh tình, y khó có thể sinh ra tình cảm với bất luận kẻ nào, phải có một trái tim vô tình, mới có thể tu thành đại đạo.
Thần sắc Độc Cô Ly chỉ nhẹ nhoáng lên một cái, liền chống đỡ được sự hấp dẫn cực lớn này, tựa hồ như dùng giọng điệu răn dạy nói: "Bệ hạ nên có Tam cung Lục viện, phi tần thành đàn, mà không phải giống như bây giờ." Y thản nhiên nói, "Trầm mê trong tà đạo sở thích đoạn tụ."
"Cô tâm duyệt ngươi, chỉ vì ngươi, không liên quan tới nam nữ, tại sao lại nói là tà đạo?" Lý Thanh Vân say rượu, đầu óc hơi choáng váng, liền có chút không tự chủ. Nghe Độc Cô Ly nói lời này, trái tim Lý Thanh Vân lại khó chịu.
Độc Cô Ly, ngươi thật đúng là một tảng đá tuyệt tình tuyệt tâm, ủ thế nào cũng không ấm.
Độc Cô Ly hơi nhíu mày, y đã nói rất nhiều lần. Y không có hứng thú đối với nam nhân, đối với y. Nằm dưới thân nam nhân thừa hoan càng là việc trơ trẽn và ghê tởm, y không thể chịu đựng được việc cùng nam nhân động phòng--
Lý Thanh Vân thấy Độc Cô Ly không phản ứng với hắn nữa, liền tức giận.
Hắn đem chén rượu trong tay nặng nề ném lên bàn, rượu văng khắp nơi, chén rượu rơi xuống, lăn thẳng xuống đất, tiếng vang thật lớn làm cho các bách quan Ung Quốc ở đây, thậm chí là sứ thần các nước khác, đều trong lòng cả kinh.
Chúng thần nhìn thấy đế vương mắt phượng áo đỏ ngồi trên vị trí cao nhiễm lên lửa giận, đuôi mắt phiếm hồng, đôi môi đỏ mọng nhẹ nhàng mím lại, tâm tình đột nhiên trở nên nóng nảy như vậy.
Các bách quan Ung Quốc nhao nhao rụt đầu làm người trong suốt, bệ hạ tức giận vẫn là phi thường đáng sợ a--
"Ung Quốc bệ hạ sao lại tức giận?" Hách Liên Thần nhướng mắt, trêu chọc nhìn hắn, "Là bởi vì mỹ nhân bên cạnh không nghe lời sao?" Tức giận thật đúng là đáng yêu a, nuông chiều ngang ngược, giống như là hài tử bị sủng hư.
"Tấn Thái tử điện hạ quản lý tốt chuyện quốc gia của mình là được." Lý Thanh Vân mắt phượng hơi nheo lại, hất cằm nhìn xuống hắn: "Chuyện của cô, cần ngươi quản sao?"
Hách Liên Thần chẳng những không sinh khí, ngược lại còn cười rộ lên: "Thú vị. Thật thú vị." Hắn ung dung nhìn qua chỗ Lý Thanh Vân, giọng nói trầm thấp, "Bao nhiêu năm qua không có ai dám nói chuyện với cô như vậy, Ung Quốc bệ hạ tính tình cao ngạo lại vui buồn thất thường như lời đồn."
Lý Thanh Vân thấy Hách Liên Thần càng không vừa mắt, mắt phượng ẩn chứa phong bạo, suy nghĩ nếu Ung Quốc giao chiến với Tấn Quốc, có mấy phần thắng.
"Bệ hạ tức giận cần gì phải giận chó đánh mèo với Thái tử Tấn Quốc? Hai nước giao chiến, bị thương sẽ là dân chúng Ung Quốc."
Độc Cô Ly nhàn nhạt uống trà, đáy mắt màu ngọc Lưu Ly hiện ra một tia lưu quang. Y ánh mắt tĩnh mịch nhìn vào thế cục trong đại điện, trong mắt lúc sáng lúc tối.
Dăm ba câu, lại khơi màu lửa giận của Lý Thanh Vân.
"Ý của A Ly là cô sẽ thua?!" Lý Thanh Vân mắt phượng tức giận, trong lòng lửa giận thiêu đốt.
Độc Cô Ly nhẹ nhàng buông chén trà xuống, thong thả bình tĩnh nói: "Bệ hạ nên suy nghĩ cho bách tính thiên hạ, không nên tùy hứng làm bậy nữa, hai nước khai chiến cũng không có chỗ tốt."
Nói gần nói xa, không tìm ra một chút sai sót nào, đều là vì muốn tốt cho Ung Quốc, tốt cho Lý Thanh Vân.
Hết lần này tới lần khác những lời này đều khiến Lý Thanh Vân nảy sinh tức giận, hắn không muốn đem lửa giận ném lên người Độc Cô Ly, liền mang ánh mắt nặng nề nhìn Hách Liên Thần.
"Tấn Quốc Thái tử điện hạ, cô nhớ Tấn Quốc chính là thủ hạ bại tướng dưới tay của cô!" Đôi mắt phượng của hắn vô cùng kiêu ngạo, dường như đang tuyên chiến, không muốn nhận thua, đôi môi đỏ mọng khẽ mở ra: "Vĩnh viễn đều như vậy!"
Đôi mắt Hách Liên Thần tĩnh mịch, giấu đi lửa giận cùng phong bạo cuồng cuộn, đáy mắt sát khí trùng trùng điệp điệp, chén rượu trong tay thiếu chút nữa bị hắn bóp nát.
Trong thời gian ngắn, bên trong Quỳnh Lâm Uyển, không khí giương cung bạt kiếm dâng cao.
Bên ngoài Quỳnh Lâm Uyển--
Lý Hoằng lẳng lặng quan sát.
Lý Hoằng ngồi trên xe lăn, ánh mắt sâu thẳm nhìn Độc Cô Ly, ngữ khí rất lạnh: "Hắn ta không đơn giản."
Tiểu thái giám hỏi: "Tam Vương gia là ám chỉ ai?"
"Hắn ở lại bên cạnh A Vân, chỉ là một tai họa." Ánh mắt Lý Hoằng nặng nề, sát khí dần dần nổi lên, "Dăm ba câu khơi mào lửa giận của A Vân, lấy một người vô tội trong sạch khơi mào chiến tranh Ung Quốc cùng Tấn Quốc, mà hắn lại cách núi xem lửa, ngồi đó ngư ông đắc lợi."
"Lòng dạ như thế, tâm kế như thế, sức chịu đựng như thế, quốc gia của hắn, không nên dễ dàng bị diệt như vậy."
Tiểu thái giám hồ đồ đã hiểu: "Tam Vương gia chỉ Độc Cô công tử? Tuyết Quốc chẳng lẽ không phải do bệ hạ chúng ta tiến công mới bị diệt sao?"
Lý Hoằng cũng rất không thể tưởng tượng nổi, nhưng lại không thể không hoài nghi: "Đúng vậy. Vấn đề nằm ở đây. Tuyết Quốc tuy là tiểu quốc, nhưng địa hình lại khó có thể công phá nhất, A Vân chỉ dẫn quân hai tháng đã có thể dễ dàng tiêu diệt Tuyết Quốc."
"Hơn nữa Độc Cô Ly người này, bằng việc ta mấy ngày nay đối với hắn cũng coi như hiểu rõ, tâm kế cùng mưu lược của hắn, làm sao có thể để cho Tuyết Quốc dễ dàng bị diệt như vậy?"
Tiểu thái giám nói thầm: "Cũng không có khả năng là Độc Cô công tử tự mình muốn Tuyết Quốc vong chứ?"
Một câu đánh thức người trong mộng.
Huyết sắc trên mặt Lý Hoằng rút đi, nắm chặt tay vịn xe lăn, gắt gao nhìn chằm chằm Độc Cô Ly ngồi bên cạnh Lý Thanh Vân, Độc Cô Ly vĩnh viễn đều là một bộ vân đạm phong khinh thong dong bình tĩnh.
Một khắc kia, Lý Hoằng đã nghĩ đến vô số khả năng, hết lần này tới lần khác lại không nghĩ tới khả năng này.
Độc Cô Ly muốn Tuyết Quốc bị diệt... Nếu nói động cơ, lại không có lý do nào.
"Theo ý của ngươi, Tuyết Quốc bị diệt, Độc Cô Ly là kẻ đứng sau màn?" Thanh âm Lý Hoằng cực lãnh, "Hoàng đế Tuyết Quốc cùng A Vân đều bị hắn đùa giỡn xoay quanh?!"
Thật hoang đường, điều này sao có thể?!
"Cái này... Nô tài chỉ là thuận miệng nói." Tiểu thái giám trừng phạt vỗ vỗ miệng mình, nhớ tới cái gì, nhỏ giọng nói: "Nô tài ngược lại nghe nói có tin đồn trên phố về hoàng thất Tuyết Quốc."
"Nói lại ta nghe một chút." Lý Hoằng gắt gao nhìn chằm chằm Độc Cô Ly.
Tiểu thái giám hạ thấp âm giọng nói: "Một vị quốc sư ở Tuyết Quốc tính ra được vị Nhị Hoàng tử sắp ra đời, cũng chính là Độc Cô công tử... Chính là thiên hàng tai tinh, là thể chất tai họa, khi y sinh ra sẽ mang đến bất hạnh cho Tuyết Quốc."
"Hoàng đế Tuyết Quốc ngay từ đầu là không tin, nhưng về sau mỗi lần đến tế tự đại điển* của Tuyết Quốc, hoặc là ngày sinh thần của Nhị Hoàng tử, Tuyết Quốc cả năm đều gặp họa, thiên tai nhân họa, dù sao cũng phải chết một nhóm người. Sau đó còn khắc chết mẫu phi của y."
*buổi lễ trọng thể của quốc gia
Tiểu thái giám tiếp tục nói: "Hoàng đế Tuyết Quốc liền tìm mọi cách giết chết vị Nhị Hoàng tử này, nhưng hết lần này tới lần khác mệnh số của Nhị Hoàng tử này cực lớn, dân chúng Tuyết Quốc cũng dâng huyết thư, cầu xin ban chết cho Nhị Hoàng tử. Hỏa thiêu, ám sát, thiên tai, nhân họa, phương pháp gì cũng đã thử qua, làm thế nào cũng không giết được người, cuối cùng còn sống càng ngày càng tốt..."
"Sau đó... Nô tài cũng không nghe nói gì nữa, hiện giờ đối với vị Nhị Hoàng tử Tuyết Quốc, Độc Cô công tử này... Cũng chỉ tràn đầy kinh diễm." Tiểu thái giám xuất phát từ nội tâm cảm khái một tiếng, "Ai lại nghĩ rằng nam nhân sinh ra phong hoa tuyệt đại tựa như thần tiên như thế, có thể hạ tử thủ hại chết thân nhân của mình, quốc gia của mình a..."
"Hết thảy chỉ là tin đồn trên phố, không thể tin toàn bộ." Ánh mắt Lý Hoằng hiện lên sát khí, "Nhưng hiện giờ hắn ở bên cạnh A Vân, được A Vân quá mức dung túng sủng nịch, hết lần này tới lần khác ngay cả động phòng cũng chưa từng có, A Vân lại yêu mến hắn như thế... Người này tâm cơ quá sâu, bổn vương nhất định phải điều tra rõ ràng chân tướng chuyện Tuyết Quốc bị diệt."
"Vương gia, Tuyết Quốc này đã diệt lâu như vậy, đi đâu điều tra đây?"
"Bổn vương tự có tính toán." Lý Hoằng lạnh lùng nhìn Độc Cô Ly, "Tóm lại, bổn vương không thể để một nhân vật nguy hiểm như vậy ở bên cạnh A Vân."
"Có phải là chúng ta suy nghĩ nhiều quá hay không?" Tiểu thái giám cung kính nói, "Nô tài nhìn Độc Cô công tử cũng không giống người có thể khuấy đảo thế cục phong vân thiên hạ."
"Đây không phải là người chúng ta có thể kết luận." Giọng nói Lý Hoằng khàn khàn, "Nếu điều tra ra, nguyên nhân Tuyết Quốc diệt vong đúng thật là do Độc Cô Ly ở phía sau màn thao túng hết thảy. Hắn đích xác có đủ mưu kế khuấy đảo thế cục Cửu Châu thiên hạ. Như vậy bất luận trả cái giá gì, cũng phải diệt trừ người này!"
"Hắn thật sự quá nguy hiểm."
Sự bất an trong lòng Lý Hoằng từng chút một mở rộng, "Thậm chí, hắn có lẽ nguy hiểm gấp ngàn vạn lần so với tưởng tượng của ta."
"Thiên hạ có hàng ngàn hàng vạn nam nhân, bổn vương có thể tìm cho A Vân một người nam nhân khác. Nhưng Độc Cô Ly, chỉ sợ A Vân không thể đụng phải, cũng không thể chạm vào."
"Huống chi Độc Cô Ly đối với A Vân có lẽ chỉ có hận ý. Nếu hắn thật sự có tâm tư cùng lòng dạ như thế..."
- --------------%-----------------
Tác giả:
Các tiên tử bảo bối vào điểm tiến làm giàu
Hôm nay chủ yếu có hai chuyện muốn thông báo cho mọi người QAQ.
Chuyện đầu tiên là sách sẽ lên khung tính phí á!! Ôi, dù sao tác giả-kun cũng phải kiếm tiền ăn cơm. Mà việc ký kết hợp đồng lên khung thu phí cũng là một loại khẳng định cho cuốn sách này, hy vọng tất cả mọi người có thể duy trì chính bảng QAQ, cảm ơn các tiểu khả ái đã đi cùng với ta, yêu yêu!!!!! >♡.
Chuyện thứ hai là liên quan đến diễn biến tiếp theo, tình cảm của A Vân và A Ly sẽ phát triển như thế nào trong giai đoạn sau.
Ta biết mọi người đều muốn xem A Vân bị đối xử như thế nào, hắc hắc.
Ta cũng rất nôn nóng, nhưng đồ nóng quá thì không thể ăn được, ta đã và vẫn đang trải thảm lót đường nha, sau khi lót đường xong sẽ tiến hành một đợt thủy triều cùng cao triều. Thủy triều và cao triều, cẩu huyết bay đầy trời là điều không tránh khỏi.
Truy thê hỏa táng tràng, nhất định có!!! Và phải vô cùng thảm thiết!!!
Thái độ của A Ly giai đoạn trước cao cao tại thượng bao nhiêu, kiêu ngạo bao nhiêu...
Sau này yêu A Vân, có bấy nhiêu chân hương!!
Y sẽ cầu xin A Vân tha thứ. Để A Vân yêu y giống như trước kia!!
Phòng tối nhỏ cũng sẽ có.
Tất cả nam phụ công sẽ xuất hiện, hết thảy hết thảy, cuối cùng đều toàn là những viên chân hương, ai nấy đều hỏa táng tràng.
Đương nhiên, A Ly sẽ chém hết tất cả tình địch.
A Ly chúng ta trí dũng song toàn, không gì không làm được!! Văn có thể cầm kỳ thư họa, võ có thể đại sát tứ phương, trí có thể mưu đoạt cái thiên hạ này!! (Đừng hoài nghi! Y luôn giả heo ăn thịt hổ!)
Dù sao con đường theo đuổi vợ cũng dài dằng dặc, A Ly ngươi sơ kỳ tạo nghiệt, hậu kỳ phải trả nợ, chậc chậc chậc (đã hả hê khi người gặp họa)
A Vân chính là một nhan khống cấp 10, nhưng về sau diện mạo A Ly có đẹp đến đâu cũng vô dụng!
Truy thê hỏa táng tràng!! Làm thôi!! A A A!!
Dù sao thì cốt truyện tiếp theo ta không thể tiết lộ nhiều, các nàng cứ từ từ tìm hiểu nhé, hắc hắc hắc.
P/S: Phổ cập khoa học một chút, ngón tay của A Ly dài hơn người bình thường. Hơn nữa bởi vì đánh đàn mà linh hoạt hơn người bình thường, cho nên... Hắc hắc hắc, hiểu được đều hiểu ha.
Spoiler lần đầu tiên của A Ly và A Vân: Một tháng sau đợt săn bắn mùa Đông!! Bảy ngày bảy đêm!! Loại mà không cần nghỉ ngơi.
Lưu ý rằng cẩu huyết sẽ được rắc.
Bài viết này có rất nhiều điều để nói, vì vậy số từ hẳn là sẽ rất dài.
Cầu xin các tiểu khả ái đừng đăng bài mà hãy đăng ký trực tiếp, bởi vì đăng bài sẽ khiến chính văn chết QAQ. Ta sẽ gửi fan pack thường xuyên, cá nhân ta tương đối tùy ý, không thường xuyên phát, không thích hoạt động, ngại phiền phức, cho nên đoạt được hay không hết thảy tùy duyên đi.
Nhà họ Luân đẹp quá, ngươi có chắc là không muốn vào xem thử không? (Mặt xấu hổ-ing)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT