"Tô Ngọc, ngươi thích Độc Cô Ly, đúng không?" Lý Thanh Vân nhìn thẳng vào Tô Ngọc.
Tô Ngọc khiếp sợ ngẩng đầu: "Bệ hạ, tuyệt đối không có chuyện này!"
"Không có?" Lý Thanh Vân sắc bén nhướng mày, một bộ tư thái của người nắm quyền sinh sát trong tay, hắn kiêu ngạo nhìn qua Tô Ngọc, "Tô Ngọc, ngươi thật sự cho rằng cô không biết tâm tư của ngươi đối với Độc Cô Ly sao? Mỗi lần cô triệu kiến ngươi đến cung, đôi mắt này của ngươi thời thời khắc khắc đều nhìn chằm chằm hắn!"
Tô Ngọc sắc mặt trầm xuống, cúi đầu nói: "Thần tuyệt không có tâm tư khác! Xin bệ hạ minh giám!!"
"Vậy ngươi nhìn thử xem, đây là cái gì?"
Một bức tranh được ném xuống trước mặt Tô Ngọc, chậm rãi mở ra, bên trong bức họa là một bóng lưng xinh đẹp, tóc đen óng mượt, sợi tóc tuôn dài như là thác nước, xương bả vai tinh xảo vô cùng, có thể loáng thoáng nhìn được một vết bớt màu đỏ tươi bất thường mỗi giờ mỗi khắc đều lộ ra khí tức câu người.
Bức họa xuân sắc, rực rỡ vô cùng.
"Tô Thái y, bức họa này chính là tìm được trong phủ đệ của ngươi, mấy ngày gần đây mới được truyền đến tay cô. Nghe nói Tô Thái y ngoại trừ một thân y thuật, ngay cả kỹ năng hội họa cũng rất tuyệt. Xuân sắc này, khung cảnh trong tranh chính là suối nước nóng ở Long Tiên Cung, chẳng lẽ bóng lưng trong tranh không phải Độc Cô Ly?"
Lý Thanh Vân đem bức họa mở ra, tuy khung cảnh bên trong mập mờ vô cùng, nhưng khiến người ta mơ mộng vô hạn. Hắn không tức giận mà chỉ cười, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên: "Tô Ngọc, ngươi mơ tưởng tới người không nên mơ tưởng, ngươi giải thích như thế nào?"
Tô Ngọc kinh ngạc nhìn bức họa này, giống như là tâm ma, nhanh chóng đem nó cuốn lại, sợ bị người khác trông thấy, ngẩng đầu thấy đôi mắt phượng của Lý Thanh Vân đang nhìn chăm chú vào bộ dáng của mình, Tô Ngọc gian nan giải thích: "Bức tranh này, cũng không phải Độc Cô công tử..."
"Vậy ngươi nói xem là ai?" Lý Thanh Vân rất ngạc nhiên, nếu Tô Ngọc vẽ người, người hắn ái mộ, ngoại trừ Độc Cô Ly, còn có thể là ai?
"Là..." Tô Ngọc nắm chặt bức họa, đôi môi mỏng gian nan hé mở, muốn hắn thừa nhận như thế nào đây, mấy ngày nay, thân ảnh hắn ngày nghĩ đêm mong không phải A Ly. Hắn làm sao có thể nói, những suy nghĩ khiến hắn đến cơm cũng chẳng màng, lại là về người trước kia hắn cực kì chán ghét.
"Lúc trước thần từng du lịch Tấn Quốc, có gặp một vị công tử tướng mạo xinh đẹp, một thoáng kinh hồng, liền không thể quên được nên đã vẽ bức họa này." Tô Ngọc chậm rãi giải thích, "Người ở trong tranh sau lưng có một vết bớt màu đỏ. Không biết, Độc Cô công tử sau lưng có vết bớt này hay không?"
Lời này vừa dứt, vẻ mặt Lý Thanh Vân liền trở nên cổ quái. Đêm qua hắn không để ý phía sau lưng Độc Cô Ly có vết bớt màu đỏ hay không. Ngược lại là xương bả vai sau lưng của hắn cũng có một ấn ký đồ đằng màu đỏ đang sinh trưởng, nếu luận về hình dạng của vết bớt, người trong tranh ngược lại cùng hắn có chín phần tương tự.
Nhưng trong bức họa này, bóng lưng của người kia mang vẻ diễm dã, rất quyến rũ, mỗi nhất cử nhất động đều chọc người ta tâm phiền ý loạn.
Lý Thanh Vân âm thầm suy nghĩ: Đây tuyệt đối không thể nào là hắn, cũng không thể là Độc Cô Ly.
Tô Ngọc vừa quan sát vẻ mặt lý Thanh Vân vừa nói: "Thần cũng không biết bị cái gì câu hồn đoạt phách. Ban ngày nhớ nhung đến người trong tranh, đêm đến phải ngắm nhìn người trong tranh mới có thể ngủ được. Chỉ có người trong tranh mới có thể giúp thần giải nổi tương tư. Thần thật sự có lòng ái mộ mỹ nhân, nhưng lòng thần không biết tự lúc nào đã bị người trong bức tranh này chiếm cứ, tra tấn đến mức bây giờ thần không biết phải làm sao mới tốt. Nhưng người trong tranh, tuyệt đối không có khả năng là Độc Cô công tử..."
Vừa dứt lời, Tô Ngọc đã nhắm hai mắt chờ chết.
Trước đó, hắn vẫn cho rằng mình thích Độc Cô Ly.
Nhưng thứ xuất hiện trong mắt hắn đều là dáng vẻ Lý Thanh Vân bận bộ hoa phục màu đỏ, tóc mực xõa tung, hắn ngày thường chưa thấy Độc Cô Ly sinh ra loại tuyệt sắc như thế, nhưng vừa vặn thấy được một yêu tinh bẩm sinh mị hoặc người. Mỗi đêm vào thời điểm khó nhịn, hắn đúng là vừa tưởng tượng ra khuôn mặt diễm lệ tuấn mỹ nhiễm sắc đỏ tươi này của Lý Thanh Vân, vừa giải quyết nỗi khổ tương tư.
Tô Ngọc không biết mình sao lại biến thành như vậy.
Hắn biết mình điên rồi.
Cũng hiểu mình không thể khống chế được suy nghĩ nữa.
Chính vì vậy, Tô Ngọc lâm vào một vòng xoáy tình cảm, dần dần không nhận rõ tình cảm trong lòng mình--
Về chuyện này, Lý Thanh Vân không thể phán đoán nó có phải thật hay không.
Pháo hôi công ái mộ nhân vật chính thụ di tình biệt luyến*, bây giờ lại thích người khác, đối với Lý Thanh Vân mà nói, xem như là một chuyện tốt. Tô Ngọc là thiên hạ đệ nhất Thần y, y thuật của hắn đứng trong hàng nhất nhì tại Cửu Châu, nếu có thể thiếu đi một tình địch, thêm một minh hữu, tuyệt đối là vụ mua bán có lời không lỗ.
*thay người yêu như thay áo
Đôi mắt phượng của Lý Thanh Vân khẽ nhíu lại: "Độc dược kia ngươi giải thích như thế nào?!"
- ----------------%--------------------
Editor: Nay bận quá hông có thời gian edit buổi sáng luôn. Tối lại cúp điện nên mn xem đỡ 0.5 chương trước nhe, mai t sẽ đăng bù 1.5 chương_(:3 」∠)_
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT