*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: camanlwoibieng
- --------------%------------------
"A Ly, hôm nay ở Trần Hi Điện, cô cùng Lạc Trần thật sự không có gì."
"Ừm."
Độc Cô Ly ánh mắt lạnh như trăng sáng tích sương, làm cho người bên cạnh không tiện tới gần.
Y cũng không để ý Lý Thanh Vân đi đâu, đi cùng ai.
Độc Cô Ly ước gì đôi mắt này của Lý Thanh Vân nhìn chằm chằm vào một người khác.
Nhưng tình cảm của Lý Thanh Vân, trước mắt đối với y mà nói là thứ tốt nhất có thể lợi dụng.
Vị đế vương trẻ tuổi này quả thực quá dễ bắt.
Độc Cô Ly có thể khống chế tâm trí Lý Thanh Vân dễ như trở bàn tay, một câu nói của y liền làm cho sắc mặt Lý Thanh Vân ngưng trọng sốt ruột muốn giải thích với y rằng hắn không có bất kỳ quan hệ mập mờ nào với người khác, dễ dàng làm cho ánh mắt Lý Thanh Vân chỉ nhìn chăm chú vào mình.
Tuy Độc Cô Ly từ lúc bắt đầu đã chán ghét hắn, nhưng về sau đã có thể chịu đựng được, đến bây giờ lại lạnh lùng đứng ngoài quan sát bộ dáng Lý Thanh Vân rơi vào tay mình.
Có chút thú vị.
"A Ly, sao ngươi không nói lời nào thế? Ngươi vẫn còn tức giận sao?" Lý Thanh Vân quay đầu lại, đôi mắt phượng nhìn chăm chú vào Độc Cô Ly. Góc nghiêng của Độc Cô Ly cũng tinh xảo tuyệt mỹ như vậy. Lý Thanh Vân không khỏi thổn thức.
Tốt xấu gì cũng là nhân vật chính vạn người mê trong nguyên tác, gương mặt này có thể không đẹp sao?
"Bệ hạ sẽ sủng hạnh hắn sao?" Độc Cô Ly thản nhiên mở miệng, ngữ khí lãnh đạm mà xa cách.
"Không." Lý Thanh Vân nói.
Kỳ thật hắn càng muôn sủng hạnh Độc Cô Ly hơn.
Nhưng bây giờ nhóm công trong nguyên tác chỉ xuất hiện Tô Ngọc và Tiêu Tử Nghĩa, cộng thêm một người nữa là hắn.
Nhóm công còn lại chưa xuất hiện, còn có mấy người.
Thái tử điện hạ Hách Liên Thần của Tấn Quốc tính tình nham hiểm ngoan độc; Huynh đệ song sinh ở Miêu Cương tính tình cổ quái, vân vân,...
Trong cốt truyện, Thái tử Tấn Quốc - Hách Liên Thần vì muốn có được nhân vật chính mà không từ thủ đoạn, hắn phát binh tấn công Ung Quốc, đối địch với Ung Quốc, điên cuồng tựa như chó điên vậy.
Sau cái chết của Lý Thanh Vân, Thái tử Tấn Quốc đã bắt nhân vật chính thụ giam lại.
Mà Miêu Cương ở Cửu Châu lại là một địa vực thần bí, người nơi đó đều biết thuật vu cổ, hơn nữa hai huynh đệ song sinh kia còn rất am hiểu cổ độc, là cao thủ dùng cổ độc.
Trong cốt truyện, hai huynh đệ kia cũng sẽ dùng một loại xuân sắc cổ độc lên người nhân vật chính thụ, ép buộc nhân vật chính không thể không làm theo ý họ.
Lý Thanh Vân vừa nghĩ đến tương lai hắn phải đối mặt với nhiều tình địch đáng sợ như vậy, không khỏi đau đầu.
Đến Dao Hoa Cung, bên ngoài đang nổi một đợt gió tuyết.
"Mùa Đông hôm nay thật lạnh."
Lý Thanh Vân đặt tay lên trước lửa than, vừa nhìn thấy cái này, hắn liền giải thích: "A Ly, hôm nay là cung nữ kia quá mức được sủng ái mà kiêu, ngươi cũng nên giáo huấn một chút."
Sắc mặt Độc Cô Ly hơi lạnh.
Y sẽ không vĩnh viễn ở lại Dao Hoa Cung, cung điện này khiến y có loại cảm giác bị sỉ nhục, những cung nữ kia như thế nào, thì liên quan đến y?
Lý Thanh Vân thấy sắc mặt Độc Cô Ly không vui, liền không nói nhiều nữa.
Hương liệu tỏa ra mùi hương thoang thoảng, ánh khói lượn lờ, mang theo từng đợt ấm áp.
Thất Huyền Cầm đặt trên bàn rất đẹp và tinh xảo.
"Cô nghe nói A Ly đàn rất hay." Lý Thanh Vân thu hồi ánh mắt, đôi mắt phượng hẹp dài chậm rãi nhìn về phía Độc Cô Ly, thấy khuôn mặt y không cảm xúc, liền ngoắc ngoắc góc áo Độc Cô Ly, ngữ khí thả lỏng, "A Ly, đàn cho cô nghe một khúc được không?"
Độc Cô Ly thần sắc hơi khựng lại, ý vị thâm trường nhìn Lý Thanh Vân lẩm bẩm một cái.
Y biết đánh đàn, ngón tay linh hoạt lại mảnh khảnh, cầm nghệ ở Cửu Châu cũng là đệ nhất thiên hạ.
Chỉ là Độc Cô Ly không dễ dàng đánh đàn. Người có thể làm cho y chân chính đánh đàn, đến bây giờ còn chưa có.
Y đánh đàn chỉ để giết người.
Tiếng đàn phát ra, tất phải thấy máu.
"A Ly? Có thể không?"
Trong đôi mắt đan phượng hẹp dài của Lý Thanh Vân có một tia chờ mong, hắn nghiêng mặt, nhìn chăm chú vào Độc Cô Ly, khóe miệng bật cười, đối với tiếng đàn của Độc Cô Ly vạn phần chờ mong.
Trong nguyên tác, tiếng đàn của Độc Cô Ly rất được thế nhân khen ngợi, trình độ cũng là đệ nhất, chỉ là y chưa từng đàn qua, cũng sẽ không vì ai mà đánh đàn.
"Khó mà tấu được một khúc thanh nhã, ta không nên làm bệ hạ khó chịu."
Độc Cô Ly nhàn nhạt thu hồi ánh mắt.
A. Quả nhiên là bị cự tuyệt.
Lý Thanh Vân có chút thất vọng, nhưng cũng không có gì bất ngờ. Bởi vì Độc Cô Ly tới bây giờ cũng chưa từng đàn cho ai, nghĩ như vậy, cảm xúc của hắn cũng được cân bằng rất nhiều.
"Nếu bệ hạ muốn nghe, ta có thể tấu một khúc nhỏ."
Đôi mắt phượng của Lý Thanh Vân hơi sáng lên.
Ánh mắt Độc Cô Ly nhàn nhạt, thấy Lý Thanh Vân chờ mong như thế, liền đứng dậy, rửa tay.
Lý Thanh Vân nhìn chăm chú vào y trong suốt hành trình.
Độc Cô Ly cầm cổ cầm đặt trên bàn, ngồi xếp bằng trên
bồ đoàn*, năm ngón tay thon dài xương cốt tinh tế, rõ ràng, đánh thử vài âm, ngón tay đàn tấu chất hiện một cỗ lực đạo có thể gọi là điên cuồng. Vạn dặm sơn hà, ngàn vạn đại quân, phút chốc đều tiêu tán.
Lý Thanh Vân hơi ngẩng ra.
Âm thanh lúc A Ly thử đàn, hắn có thể nghe ra được hình ảnh một vị quân sư đang bày mưu tính kế chỉ điểm giang sơn.
"Đã lâu không thử, tay có chút cứng." Độc Cô Ly ngẩng đầu, nhìn thấy Lý Thanh Vân đang kinh ngạc nhìn mình, liền thản nhiên hỏi, "Bệ hạ muốn nghe cái gì?"
"A Ly vừa rồi là..." Lý Thanh Vân hỏi.
"Tùy tiện đàn tấu một khúc nhạc phổ mà thôi, không có danh tiếng." Độc Cô Ly bật một âm,...
Lý Thanh Vân nhịn xuống những suy đoán trong lòng, hắn thản nhiên cười nói: "Ta muốn nghe A Ly đàn tấu, được không?"
kể về câu chuyện tình yêu giữa Tư Mã Tương Như và Trác Văn Quân, nhạc khúc được ngâm xướng từ thời thiên cổ, lưu truyền đến ngày nay, bây giờ vẫn có người dùng nó để biểu đạt tình yêu dành cho người trong lòng.
Độc Cô Ly dừng lại thanh sắc, khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng: "Bệ hạ thật sự biết làm khó người khác."
"A Ly, cô muốn nghe, nghe xong cô cái gì cũng sẽ đáp ứng ngươi." Lý Thanh Vân đã không để ý đến uy nghiêm của đế vương, hắn dựa vào bàn trên giường, trong đôi mắt xinh đẹp nhuộm một chút chờ mong.
Giống như một vị hôn quân bị cám dỗ bởi vẻ đẹp.
"Được." Độc Cô Ly tuy rằng chần chờ, nhưng vẫn đáp ứng.
Độc Cô Ly khoanh chân ngồi ngay ngắn, đánh đàn, tóc đen rũ xuống, mười ngón tay gảy dây đàn kia, cả người không nhiễm một hạt bụi, phong hoa tuyệt thế.
Âm đàn trầm lắng uyển chuyển, như một bản nhạc quyến rũ vọng lại của đất trời. Tiếng đàn như mưa bụi phủ trên lá, xa nghe mờ ảo dường không, lặng im lại thấy như vẫn bên tai.
Côn Sơn ngọc nát, Hương Lan khóc lóc, bất quá cũng chỉ như thế.
Đàn ngọc chậm rãi ngừng thanh âm.
"A Ly, sao lại dừng lại." Lý Thanh Vân đang nghe đến nhập thần.
"Cầm sư dạy ta từng nói, tuy cầm âm của ta mặc dù đã là xuất thần nhập hóa, nhưng dù có dùng kỹ xảo hoàn mỹ che giấu, thì vẫn thiếu tình cảm, điểm này là thất bại lớn nhất."
Độc Cô Ly cất xong Thất Huyền cổ cầm, trở về chỗ cũ, thần sắc thản nhiên: "Làm bệ hạ thất vọng rồi, tiếng đàn của ta thiếu tình cảm, không cách nào đàn tấu ra."
Lý Thanh Vân làm sao hiểu được những thứ này?
Hắn chỉ biết thời điểm Độc Cô Ly đánh đàn, vẻ mặt ôn hòa, phong thái tuyệt nhiên.
Độc Cô Ly dường như là tiên nhân đạp mây trên chín tầng trời mà đến.
Nhất cử nhất động
di thế độc lập*.
*đứng một mình"Cô không hiểu những thứ kia, chỉ là cảm thấy A Ly đàn tấu rất tốt. Nghe quân một khúc, như tắm gió xuân." Trong đôi mắt phượng của Lý Thanh Vân nhiễm chút ý cười.
Độc Cô Ly lau tay, chậm rãi đi tới, nghe thấy Lý Thanh Vân nói như thế, liền cảm thấy hắn cũng không làm cho người ta chán ghét phản cảm như trước kia nữa.
- --------------%------------------
*bồ đoàn