Đầu Xuân

3


2 tháng

trướctiếp

Vu Mộng Chi và Trần Tịch sống cuộc sống như vậy bốn năm. Trần Tịch từ ban đầu bị đánh nhanh chóng quên mất dần dà trở nên sợ hãi cơn bạo hành của ba đến tận xương tủy, vừa thấy ba là run rẩy. 
Cậu cũng không có bạn bè, những người bạn kia chỉ biết đi theo sau cậu nhặt đá ném cậu, mắng cậu là "quái vật". Trần Tịch chỉ có thể rụt cổ khom lưng dùng hai tay bảo vệ đầu, lặng lẽ rơi nước mắt. 
Cậu không biết tại sao mình là "quái vật", ba mắng cậu như vậy, những người khác cũng mắng cậu như vậy, nhưng mẹ nói cậu không phải quái vật mà.

Vu Mộng Chi thấy Trần Tịch từ khờ dại thuần khiết ngây thơ ngày càng trở nên tự ti nhát gan, đôi mắt trong suốt không còn tò mò với thế giới nữa mà tràn đầy sợ hãi và kinh hoảng, cô cảm thấy trái tim như thể bị người cắt từng nhát từng nhát, sống một ngày bằng một năm, nhưng không biết khi nào cuộc sống này mới kết thúc.

Trong thôn cũng có người già thấy Trần Tịch đáng thương, thỉnh thoảng cho cậu mấy viên kẹo, Trần Tịch cẩn thận nhét kẹo vào trong túi, nhỏ giọng cảm ơn người ta, sau đó chạy về nhà cho mẹ một cái kẹo. 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp