Lý Nghiên nói xong, quay đầu nhìn Ôn Uyển, cười hỏi: "Tẩu tẩu, tẩu nói xem có đúng không?"
Sắc mặt Ôn Uyển đã khôi phục như thường, nghe vậy khóe môi lộ ra ý cười chế giễu, ánh mắt nhìn ta lại khôi phục vẻ khinh thường và khinh miệt như lúc trước.
"Nói đến cũng trùng hợp, thông phòng kia lúc trước ta cũng từng gặp qua, lúc đó nàng ta quỳ trước mặt ta để lập quy củ, ta nhớ rõ là quỳ ròng rã một canh giờ, trông ngu ngốc vô cùng, ha ha ha ha... Không ngờ biểu ca lại có thể nhìn trúng nàng ta, đáng tiếc là nàng ta không có phúc phận, lại sớm ra đi như vậy."
Mấy vị tiểu thư không biết chuyện bên cạnh cũng cười theo, những người biết chuyện, có người lấy khăn tay che miệng cười, có người thì ngại ngùng mím chặt môi, không biết nên phản ứng như thế nào cho phải.
Ta nhìn gia đình này, thầm nghĩ, thì ra là đang chờ ta ở đây.
Mọi người còn đang cười vui vẻ, chỉ thấy một tiểu tư chạy hớt hải vào, đi thẳng đến gian đình nhỏ.
"Vương phi nương nương, Thế tử phi nương nương, không hay rồi, không hay rồi!"
Tiểu tư gập đầu gối quỳ xuống trước đình, trên mặt đầy vẻ hốt hoảng.
Vương phi liếc mắt nhìn cũng không nói gì.
Sắc mặt Ôn Uyển lạnh lùng, quát lớn: "Có chuyện gì thì nói cho tử tế, bày ra bộ dạng gì vậy! Không thấy có khách quý ở đây sao?!"
Tiểu tư nuốt nước bọt, nói: "Thế tử phi nương nương,phủ Lễ bộ Thượng thư bị Thánh thượng hạ chỉ tịch thu gia sản, cả nhà Ôn đại nhân đã bị bắt vào ngục, nghe nói, nghe nói là muốn đày đến Ninh Cổ Tháp ạ!"
"Cái gì?!" Sắc mặt Ôn Uyển đại biến, loạng choạng suýt ngã về phía sau, được nha hoàn phía sau đỡ lấy mới hoàn hồn, nhìn tiểu tư với vẻ mặt khó tin, gằn giọng hỏi: "Ngươi đang nói gì vậy, không được nói bậy!"
Sắc mặt tiểu tư cũng không tốt hơn chút nào, lại ấp a ấp úng, như thể còn có lời muốn nói.
Vương phi thấy vậy, quát lớn: "Có chuyện gì thì mau nói ra, còn do dự gì nữa?!"
Tiểu tư như liều mạng, lớn tiếng nói: "Còn có, còn có Phủ Tả Đô Ngự Sử, Vương, cả nhà Vương đại nhâncũng, cũng bị bắt vào ngục! Nghe nói, nghe nói là tham ô quân lương, Thánh thượng phán quyết sau mùa thhu sẽ chém đầu!"
Những người vừa rồi còn cười vui vẻ, đều im lặng.
Ôn phủ, Vương phủ có quan hệ thông gia với Phủ Trấn Bắc Vương, các gia tộc lớn luôn nâng đỡ lẫn nhau, kiềm chế lẫn nhau, bây giờ Ôn phủ, Vương phủ gặp nạn, Phủ Trấn Bắc Vương cũng khó tránh khỏi bị ảnh hưởng.
Nhìn nó từ lúc xây thành lầu cao, lại nhìn nó sụp đổ.
Chuyện trên đời, ai có thể nói trước được điều gì!
Không phải sao, những người lúc trước vây quanh Ôn Uyển, Lý Nghiên nịnh hót, bây giờ xấu hổ không biết giấu mặt đi chỗ nào.
Lúc này, trên hành lang vang lên tiếng động, một đám người đi đến, vây quanh một người ở giữa.
Người dẫn đầu lại chính là Trấn Bắc vương gia và Trần Thận.
Cả hai đều mặc quan phục, sóng vai đi phía trước, Lý Cứ đi chậm hơn nửa bước ở phía sau, sau lưng còn có một đám quan viên mặc thường phục, và một đám người hầu.
Như nhìn thấy cứu tinh, Vương phi dẫn theo Ôn Uyển, Lý Nghiên đi lên nghênh đón, nhưng lại thấy Vương gia sắc mặt như thường, đang tươi cười trò chuyện với khách, liền nuốt lời định nói xuống.
Trần Thận mặc áo bào thêu chim hạc màu đỏ thẫm của quan nhất phẩm, ánh mắt sâu thẳm, khí chất nho nhã, dáng người cao lớn đứng đó, quả thật là một bức tranh tuyệt đẹp. Hơn nữa bây giờ lại có chức quyền cao, uy nghiêm càng thêm nặng nề, đi đến đâu, cũng khiến người ta không khỏi chú ý.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT