Sau 3 tháng, cuối cùng chúng ta cũng đến bờ biển Trầm U.
Bờ biển Trầm U xưa kia xanh biếc, nay đã bị vong hồn lấp đầy.
Vô số linh hồn trong suốt lơ lửng trên bờ biển, lúc ẩn lúc hiện.
Sau khi g.i.ế.c c.h.ế.t vật hiến tế, thần nữ sẽ đưa linh hồn bọn họ đến biển Trầm U.
Các vong hồn chìm nổi lưỡng nan, không thể đi vào luân hồi.
Một cơn sóng xô vào bờ, Mạc Thù bỗng dưng mất tự chủ.
“Sư đệ!”
Hắn không quan tâm, lao đầu chạy về phía bờ biển.
Dường như nghe thấy tiếng gọi của hắn, bóng dáng mơ hồ của một thiếu niên hiện lên.
“Sư huynh…… Đau quá…… Máu, bị rút cạn…… Trăm vạn người…… Bể máu……”
Vong hồn thốt lên những từ đứt quãng.
Hành Nhan đã g.i.ế.c trăm vạn người để đúc bể máu.
Ngực của vong hồn này bị khoét một lỗ to, ngoài ra còn có mấy chục lỗ thủng rải rác khắp toàn thân, bị rút m.á.u đến chết.
“Ta sẽ báo thù cho mọi người……”
Mạc Thù vươn tay muốn chạm vào vong hồn của sư đệ nhưng không thành công.
Vong hồn lửng lơ vô định.
Ta vội vã hỏi:
“Tiểu hữu có cách nào để trợ giúp chúng ta qua biển hay không? Núi Thương Lan có thứ có thể g.i.ế.c c.h.ế.t được thần nữ.”
“Vong hồn…… Tạo thành cầu linh hồn, qua biển. Chúng ta…… Sẽ được giải thoát……”
Vong hồn có thể tạo thành cầu linh hồn, có thể vượt qua được biển Trầm U!
Nhưng tất cả những vong hồn này đều bị thần nữ làm khó, muốn siêu độ bọn họ thì hơi khó khăn.
Chỉ có thể dùng chiêu thức ấy……
Ta lấy cây sáo bạch ngọc vẫn luôn mang theo bên người ra.
“Ta sẽ thổi cấm khúc «Dẫn Hồn Độ», giúp mọi người thoát khỏi bể khổ. Sau khi thành công, xin mọi người hãy giúp chúng ta đến được núi Thương Lan.”
«Dẫn Hồn Độ» là khúc nhạc bị cấm ở Ma giới.
Cho dù linh hồn bị trói buộc như thế nào cũng có thể được đưa vào luân hồi.
Cái giá phải trả là —— Tuổi thọ của bản thân.
Mỗi một âm tiết phát ra từ đầu ngón tay.
Tiếng sáo trầm thấp uyển chuyển vang vọng giữa đất trời.
Ta luôn giải tỏa cảm xúc thông qua tiếng sáo của mình. Khúc «Dẫn Hồn Độ» này của ta chất chứa sự nhớ nhung bạn cũ, sự tiếc thương cho người đã khuất.
Càng ngày càng có nhiều vong hồn tụ tập xung quanh ta.
Những vong hồn trồi lên từ mặt biển Trầm U, hóa thành từng đốm sáng nhỏ.
Cùng lúc đó, mái tóc đen của ta trở nên bạc trắng.
Làn da bắt đầu nhăn nheo, ngón tay đang thổi sáo cũng dần thô ráp.
Tuổi thọ của Ma tộc đến tận ngàn năm, nhưng người phàm chỉ có trăm năm tuổi thọ.
Dùng tuổi thọ trăm năm, độ hàng vạn vong hồn.
Mạc Thù nhận ra sự khác thường nhưng lại không dám ngăn cản ta.
Một khúc nhạc vừa dứt, từng đốm sáng tụ lại thành một cột sáng lớn giữa bầu trời, tựa như ánh mặt trời rực rỡ.
Tất cả vong hồn đều được siêu độ, ta cũng dùng hết tuổi thọ của mình.
Ta được Mạc Thù đỡ trước khi kịp ngã xuống đất.
Ta nhắm mắt lại một cách yên bình:
“Phiền ngươi một mình bước tiếp đoạn đường phía trước.”
Những ký ức năm xưa lần lượt hiện lên trong đầu ta.
Cơ thể già cả đã không còn nhanh nhạy nữa, ta chỉ nhìn thấy Mạc Thù mấp máy đôi môi nhưng lại không nghe thấy âm thanh.
“Ta tin tưởng ngươi có thể thắng được thần nữ…… Ta vẫn luôn……”
Lòng bàn tay cảm thấy đau đớn.
Nhưng ta đã không thể đáp lại được nữa.
Lại mở mắt ra lần nữa, vô số ngôi sao đập vào mắt ta.
—— Ta vẫn chưa chết.
Cố gắng ngồi dậy, ta chợt phát hiện ra Mạc Thù đang đốt lửa trại, lặng lẽ nhìn ta với ánh mắt chăm chú.
“Tỉnh rồi à? Đi nhanh lên, ta chờ ngươi lâu rồi.”
Hắn chỉ về phía đông.
Trên biển Trầm U xuất hiện một cây cầu vàng óng, đó là phần quà đến từ các vong hồn.
Ta ngay lập tức có hứng thú:
“Ngươi đã cứu ta bằng cách nào vậy?”
“Chỉ có ngươi mới biết thuật cấm còn ta thì không à?”
Hắn đưa bàn tay trái ra trước mặt ta.
Lòng bàn tay đã trải qua sương gió có một vết thương sâu hoắm màu đỏ tươi.
Ta vạch tay hắn ra, phát hiện ra tay phải của hắn cũng như vậy.
“Chiêu này gọi là “Cùng thọ”. Ta chia cho ngươi một nửa tuổi thọ của mình.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT