Giữa Đông Châu, bể m.á.u đã kéo dài cả trăm dặm.
Thần nữ Hành Nhan đứng giữa, si mê mơn trớn bóng dáng mờ ảo đã sắp hoá thành hình người của thần quân.
“Khanh Ngô, chúng ta sẽ đoàn tụ nhanh thôi.”
Ta từ trên trời giáng xuống, bể m.á.u hiện lên từng gợn sóng.
“Không tệ, vậy mà còn có thể trở nên mạnh hơn.”
Hành Nhan chống cằm, đánh giá ta một cách kỹ lưỡng.
“Tên đàn ông kia đâu? Chẳng lẽ đã trở thành vật tế của núi Thương Lan rồi hay sao? Ha ha, hắn đúng là có tình sâu nghĩa nặng với ngươi.”
Đã biết mà còn cố hỏi.
Ả ta muốn chọc giận ta.
Ta lặng lẽ lấy cây sáo bạch ngọc ra.
“Hành Nhan, ngươi sẽ phải trả giá đắt cho hành vi của mình.”
Tiếng sáo tràn ngập sát khí vang lên, bể m.á.u quay cuồng, tạo ra từng gợn sóng lớn.
Nơi này tuy không có vong hồn nhưng vẫn còn chấp niệm của bá tánh.
Những gợn sóng bằng m.á.u cuốn theo ma lực của ta, một đòn huỷ thiên diệt địa xông thẳng về phía thần nữ, cho ả một đòn trí mạng.
“Đánh hay lắm!”
Đáy mắt của Hành Nhan tràn ngập sự hưng phấn.
Ả ta không hề né tránh, ngược lại bắt đầu điều động toàn bộ thần lực để đối đầu trực tiếp với ta.
Trong lúc nhất thời, đất trời mất đi màu sắc, năng lượng được hội tụ lại như xé rách muôn sông nghìn núi.
Bóng dáng mờ nhạt của thần quân Khanh Ngô trong trận pháp càng lúc càng rõ nét hơn, dường như đã thật sự hóa thành thân thể.
Thần nữ không địch lại ta và bá tánh.
Máu trào ra từ khóe môi ả ta, đòn tấn công cũng càng lúc càng suy yếu.
Nhưng ả ta lại nở nụ cười điên cuồng không ngừng nghỉ:
“Ha ha ha ha ha ha! Trận pháp hiến tế bằng m.á.u cần có lực mạnh tác động thì mới khởi động được, ngươi dốc hết sức bình sinh để tung ra một đòn trí mạng, chẳng qua cũng chỉ là mang lại lợi ích cho người khác mà thôi!”
Thần nữ không nhận ra rằng tàn hồn của thần quân vừa nhập vào giữa trán của cơ thể.
Khanh Ngô làm theo lời hứa g.i.ế.c c.h.ế.t người yêu thì tốt, làm việc riêng trái với luật pháp thì cũng không sao.
Chẳng qua chỉ là g.i.ế.c thêm một vị thần mà thôi. Ta không thèm quan tâm.
Ta không cho Hành Nhan cơ hội thở dốc, tiếp tục vận chuyển ma lực.
Cuối cùng, Hành Nhan cũng tan thành từng mảnh nhỏ.
Ma lực của ta xuyên qua thân thể của ả ta.
Chỉ trong nháy mắt, muôn vàn chấp niệm gặm nhấm thần cốt của ả ta, gần như ăn sạch sẽ.
Cơn sóng bị chấn động.
Ta lùi về phía sau vài bước để ổn định cơ thể, trong cổ họng trào lên vị tanh của máu.
Hành Nhan hoàn toàn không màng đến việc thần cốt đã tan nát, dùng cả tay và chân bò về phía người thương.
“Khanh Ngô......”
Trong tiếng kêu cứu của ả, thần quân Khanh Ngô chậm rãi mở mắt ra.
“Cứu thiếp……”
Hành Nhan ôm chặt lấy người thương.
Nhưng giây tiếp theo, đồng tử của ả co rút lại.
Một con d.a.o được đúc từ thần lực đã đ.â.m vào bụng của thần nữ.
“Tại sao?”
Hành Nhan nói với vẻ mặt khó tin.
Thần quân Khanh Ngô cố gắng giấu đi vẻ không nỡ:
“Hành Nhan, nàng đã phạm phải tội lớn tày trời. Ngô đã là vị thần bảo vệ muôn dân, cần phải xử tội nàng!”
Ta nhân cơ hội này lặng lẽ điều chỉnh hơi thở.
Tuy ngoài miệng Khanh Ngô nói chắc như đinh đóng cột là vậy.
Nhưng nếu y thật sự muốn dứt khoát g.i.ế.c c.h.ế.t Hành Nhan thì sẽ không chỉ đ.â.m vào bụng ả ta.
Haiz, y vẫn còn ảo tưởng về Hành Nhan.
Đôi tay nhuốm m.á.u của Hành Nhan nắm chặt lấy bả vai của thần quân:
“Xử tội? Tất cả mọi người đều có thể xử tội thiếp, chỉ có chàng là không thể! Khanh Ngô, thiếp yêu chàng, tất cả mọi tội lỗi sát sinh của thiếp đều là để cứu sống chàng! Sao chàng có thể tổn thương thiếp?”
Hành Nhan rưng rưng nước mất, yếu ớt lớn tiếng kể lể về tình yêu.
“Khanh Ngô, chàng thật sự phải vì những con kiến đã c.h.ế.t đi kia, vì cái gọi là công bằng mà g.i.ế.c c.h.ế.t người vợ đã bầu bạn bên chàng ngàn năm hay sao?”
Con d.a.o rơi xuống đất, phát ra âm thanh leng keng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT