15
Tống Tùy nhận được thư từ luật sư mà tôi đã gửi.
Trong thư cáo buộc cậu ấy ăn cắp bản quyền bài hát của người khác và sử dụng để tiến hành các hoạt động thương mại kiếm lời.
Cậu ấy tự cao tự đại và giả dối.
Ở kiếp trước, album nổi tiếng mà tôi sáng tác cho cậu ấy được cậu ta tự nhận là tác phẩm gốc, biểu diễn đi biểu diễn lại trên các buổi phát trực tiếp.
Thu về vô số tràng pháo tay.
Nhưng cậu ấy không biết, ngay khi cậu ấy biểu diễn ở quán bar, tôi đã lập tức đăng ký bản quyền bài hát.
Người sáng tác bài hát được ghi là tôi.
Thông tin về đăng ký bản quyền là do công ty của Tống Tùy đăng trên mạng.
Công ty tuyên bố cấm việc sao chép đạo văn và sẽ lập tức chấm dứt hợp đồng với Tống Tùy.
Vì vi phạm hợp đồng, Tống Tùy sẽ phải đối mặt với khoản tiền bồi thường vi phạm hợp đồng rất lớn.
Cậu ấy cần phải công khai xin lỗi tôi và bồi thường thiệt hại kinh tế cho tôi.
Tống Tùy từ một ngôi sao được hàng vạn người hâm mộ biến thành chuột chạy qua đường bị người người đuổi đánh.
Từ thiên tài âm nhạc đến bị người ta chế giễu là kẻ cắp âm nhạc.
Nhiều nhạc sĩ lên tiếng trên mạng, nói rằng bản thảo sáng tác của họ sau nhiều năm dày công sáng tác chưa kịp công bố đã bị Tống Tùy hát rồi.
Thậm chí lời bài hát cũng giống y hệt.
Không có bằng chứng để chứng minh mình bị Tống Tùy đạo nhạc, nhưng lại nuốt không trôi cơn giận này.
Thế là trước nhà Tống Tùy tụ tập một đám đông.
Mỗi ngày giơ loa gọi Tống Tùy ra "nói chuyện".
Khi Tống Tùy gọi điện cho tôi, tôi không ngạc nhiên chút nào.
"Công ty ký hợp đồng với tôi là của cô, ngay từ đầu cô đã đào sẵn hố đợi tôi nhảy vào!" Qua điện thoại, giọng cậu ta lạnh lùng như rắn độc, mang theo sự căm hận thấu xương, "Lâm Dĩ Đường, cô thật đê tiện."
Tôi đê tiện sao?
Tôi không nhịn được cười mỉa mai:
"Cậu nói tôi đào hố đợi cậu nhảy vào, vậy sao cậu lại không do dự mà nhảy vào chứ?"
Cậu ta vốn có nhiều sự lựa chọn hơn, nhiều công ty giải trí mời cậu ta ký hợp đồng.
Cuối cùng, Tống Tùy chọn một công ty MCN mới thành lập chưa lâu.
Tại sao?
Bởi vì chỉ có công ty này hứa chia cho cậu ta tám phần lợi nhuận.
Dù trong hợp đồng ghi rõ một khi bị phát hiện đạo nhạc sẽ phải đối mặt với khoản bồi thường rất lớn, cậu ta vẫn không do dự mà ký tên.
Tống Tùy và Giang Nghiên vốn là cùng một loại người.
Không thoát khỏi chữ tham.
Tham không biết đủ, vừa muốn vừa đòi hỏi.
Một khi không thỏa mãn được lòng tham, họ sẽ hận trời hận đất, hận tất cả những người đã giúp đỡ họ, nhưng lại không bao giờ tự phản tỉnh.
"Tống Tùy, hãy tận hưởng đi."
Tôi đảm bảo những ngày tiếp theo của cậu sẽ vô cùng đau khổ.
16 Khoản tiền bồi thường hợp đồng lên đến hàng chục triệu, dù Tống Tùy có bán sạch gia sản cũng không đủ để trả.
Cậu ta cầm bài hát đi bán cho công ty đĩa nhạc, không ai dám mạo hiểm mua đồ của kẻ cắp.
Chủ nợ tìm đến đòi tiền.
Trên tường nhà Tống đầy những chữ nợ tiền phải trả viết bằng m//áu gà.
Cửa chống trộm đóng chặt, trên cửa là một đống bẩn thỉu, còn chưa tới gần đã ngửi thấy mùi hôi thối.
Có hàng xóm cùng tòa nhà chụp được ảnh của Tống Tùy.
Râu ria xồm xoàm, mặc áo hoodie cúi đầu, đi đổ rác.
Đôi mắt đen thăm thẳm như hai hố sâu không đáy.
Bây giờ cậu ta sa cơ lỡ vận, Giang Nghiên tự nhiên cũng rời khỏi cậu ta.
Nghe nói lại mập mờ với tay đại ca trường nghề.
"Cậu ấy không giận sao?" Có bạn học hỏi trong nhóm chat.
Người biết chuyện trả lời:
"Giận à? Cậu ấy có tìm Giang Nghiên, kết quả bị đại ca trường nghề dẫn người đánh cho gần mất mạng."
"Nhưng nghe nói sau khi lành vết thương, cậu ta lại tiếp tục đeo bám Giang Nghiên."
"Tch, đại học bá của chúng ta đúng là si tình."
Si tình sao?
Tôi liên hệ với Giang Nghiên.
Gửi tặng cô ta món quà thứ ba.
Tống Tùy mua bảo hiểm tử vong tai nạn cho cô ta, bảo hiểm giá trị hơn tám triệu.
Người thụ hưởng bảo hiểm: Tống Tùy.
Tối hôm đó, khu dân cư Hạnh Phúc xảy ra một vụ hỏa hoạn.
Khi Giang Nghiên được đưa ra ngoài, toàn thân bị thiêu đen, trên cổ có một vết thương đã khô và nứt.
Vết cắt đứt động mạch, ch///ết ngay lập tức.
Giống như cách tôi đã ch///ết ở kiếp trước.
Tống Tùy bị thương khắp người, bị cảnh sát áp giải xuống lầu, trên da lộ ra bên ngoài là những vết cào m//áu me be bét.
Đèn flash nhấp nháy, đám đông vây quanh chụp lại cảnh tượng ngôi sao mạng một thời trở thành tội phạm gi//ết người.
Tống Tùy im lặng suốt chặng đường.
Cho đến khi nhìn thấy tôi đứng trong đám đông.
Cậu ta hơi ngẩng đầu lên, trên mặt đầy m//áu của Giang Nghiên, bình tĩnh nói với tôi:
"Tôi không sai."
"Lâm Dĩ Đường," cậu ta kéo khóe miệng, nở một nụ cười nhạt, "Cô biết mà, dù không có tôi, cô ấy cũng không thể có kết cục tốt."
Tôi cũng cười với cậu ta, nhẹ nhàng thổi một hơi.
Giống như giữa hư không, một ngọn nến trước mặt tôi tắt phụt.
Tháng mười hai lạnh lẽo, làn hơi trắng vừa thở ra đã bị gió lạnh thổi tan.
"Tống Tùy, hôm qua là sinh nhật mười tám tuổi của cậu."
"Chúc mừng sinh nhật."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT