Văn án

Tôi đã cứu Tống Tùy khi cậu ấy bị một cô gái bắt nạt đến mức suýt mất mạng.

Cô gái bắt nạt bị kết án tù, sau khi ra tù bị người khác trả thù và hủy dung.

Tống Tùy biết chuyện, khuôn mặt không chút biểu cảm.

Sau đó, cậu ấy trở thành ngôi sao nổi tiếng, được vạn người hâm mộ, trong buổi hòa nhạc đã cầu hôn tôi đầy tình cảm.

Đêm đó, một fan cuồng của cậu ấy đã dùng d.a.o đ.â.m tôi.

Tống Tùy đứng bên cạnh, ngậm điếu thuốc, lạnh lùng nhìn.

Tôi cầu xin cậu ấy cứu tôi.

Cậu ta cúi người, dí đầu t.h.u.ố.c lá nóng bỏng lên mí mắt tôi, cười nhẹ nhàng:

“Ai bảo ngày xưa cô xen vào chuyện của tôi?”

“Cô ấy là người yếu đuối như vậy, khi bị hủy dung chắc hẳn rất đau đớn?”

Lúc đó tôi mới hiểu ra, hóa ra cậu ấy đã yêu cô gái bắt nạt đó bao nhiêu năm nay.

Mở mắt ra, tôi quay về ngày chuyển trường.

Tống Tùy toàn thân đầy m//áu, đôi môi mấp máy cầu xin tôi cứu cậu ấy.

1

Đau đớn từ mí mắt bị đốt cháy làm thần kinh tôi co thắt.

Động mạch cổ bị cắt, dòng m//áu phun trào tạo nên nỗi sợ hãi khiến tôi hít một hơi thật sâu.

Trước mắt dần trở nên rõ ràng.

“Tống Tùy, cậu không biết xấu hổ à!”

Cậu thiếu niên trắng trẻo thanh tú nằm sóng soài trên đất thở dốc.

Mười ngón tay m//áu thịt lẫn lộn.

Cái lưng gầy gò bị Giang Nghiên giày cao gót giẫm chặt, như giẫm lên một con kiến.

Qua cửa sổ kính, Tống Tùy khó khăn quay cổ, đôi mắt đen nhánh nhìn về phía tôi.

Giọng cậu khàn khàn như hồ nước cạn:

“Cứu tôi.”

Cảnh tượng y hệt kiếp trước, tôi siết chặt lòng bàn tay.

Nhìn ánh mắt cầu cứu rực rỡ trong mắt cậu, tôi chỉ thấy đáng ghét và buồn cười.

Tống Tùy, cậu luôn miệng nói ghét tôi vì xen vào chuyện của cậu.

Nhưng lúc trước là cậu kêu gào cầu cứu tôi mà.

Sao cuối cùng người mất mạng lại là tôi?

2

Vẫn nhớ ngày đầu tiên chuyển đến trường mới, tôi nghe thấy tiếng cầu cứu bên ngoài phòng dụng cụ.

Tống Tùy toàn thân như bị vớt từ dưới nước lên, đau đớn đến mức toàn thân run rẩy.

Tôi kéo cậu từ bùn lầy lên.

Sau đó Giang Nghiên nhiều lần gây khó dễ, tôi đều đứng chắn trước cậu, vì vậy cũng chịu không ít thiệt thòi từ Giang Nghiên. Một số bạn học thích bàn tán hỏi tôi có thích Tống Tùy không.

Lúc đó tôi chưa rung động trước Tống Tùy, bạn thân từ nhỏ của tôi ở nước ngoài đã nghỉ học vì bị bắt nạt trong trường, tôi đặc biệt không thể chịu được khi thấy ai bị bắt nạt.

Nhưng Tống Tùy lại cúi đầu, nhẹ nhàng nắm cổ tay tôi.

“Tôi thích cậu.” Cậu ấy nhẹ nhàng nói.

Sau này tôi mới hiểu, lúc đó Giang Nghiên đứng ngoài cửa sổ, cậu ta chỉ muốn làm cho Giang Nghiên ghen thôi.

Tống Tùy chủ động đề nghị giúp tôi học bài.

Chúng tôi cùng đỗ vào một trường đại học.

Ngày nhận được giấy báo trúng tuyển, Giang Nghiên bị kết án mười năm tù vì tội cố ý gi//ết người.

Tống Tùy say rượu, như một con thú dữ, đè tôi lên tường mà hôn cắn.

Hôm sau nhìn thấy những vết hôn loạn trên cổ tôi, trong mắt cậu lóe lên một tia sâu thẳm.

Cậu ôm tôi, từng từ từng chữ xin lỗi:

“Xin lỗi, tôi chỉ... quá yêu cậu thôi.”

Bố mẹ tôi không đồng ý chúng tôi bên nhau, họ cảm thấy Tống Tùy giả tạo, không giống như vẻ ngoài hiền lành.

Cho đến khi trong một chuyến leo núi tôi bị ngã, Tống Tùy vì cứu tôi suýt phải cắt cụt đôi chân, bố mẹ tôi mới tin rằng cậu thật lòng yêu tôi.

Có sự trợ giúp của bố mẹ tôi, sau khi tốt nghiệp Tống Tùy nhanh chóng đứng vững trong giới giải trí.

Nhờ vào album tôi thiết kế riêng cho cậu, chỉ sau một đêm cậu nổi tiếng khắp mạng.

Tống Tùy muốn tổ chức buổi hòa nhạc hàng vạn người, nói rằng sẽ cho tôi một bất ngờ vào ngày đó.

Tôi cũng định thông báo với cậu tin vui rằng tôi đã mang thai.

Cho đến khi dưới chân m//áu chảy thành sông, vì hạ thân nhiệt mà tầm nhìn mờ đi, tôi mới biết.

Kế hoạch ban đầu của Tống Tùy là công khai tình yêu kéo dài mười năm với Giang Nghiên trong buổi hòa nhạc.

Đáng tiếc Giang Nghiên vì bị hủy dung mà nằm viện suốt.

Tống Tùy trút hết hận thù lên tôi.

Nước mắt ngập tràn, nỗi đau xé lòng, tôi không còn sức để thở.

Nhìn m//áu từ chân tôi chảy ra, cậu chỉ hơi sững lại, ánh mắt lại trở nên lạnh lùng, kìm chặt cằm tôi:

“Biết không? Những năm qua mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt giả tạo của cô, tôi đều buồn nôn muốn ói.”

“Nếu không có cô, tôi đã không phải chia tay với Giang Nghiên.”

“Cô, đáng lẽ đã phải ch///ết rồi.”

Linh hồn rời khỏi thể xác, nỗi đau tột cùng như muốn xé tôi làm đôi.

Nhận thức quay lại, tôi nhận ra mình thật sự đã tái sinh.

Ánh nắng rực rỡ và tươi sáng.

Ánh mắt cầu cứu của cậu thiếu niên dính chặt vào mặt tôi.

Tôi ôm sách, không nhìn sang, bước qua cửa sổ.

Gấu váy trắng tung bay, nở rộ như một bông hoa đẹp.

Tống Tùy, kiếp này tôi sẽ không can thiệp vào trò chơi tình ái ghê tởm của cậu nữa.

Hãy để tôi xem cậu có thể hạnh phúc đến đâu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play