Văn án

Một quý nhân từ kinh thành đã lâm vào cảnh khốn khó.

Sau khi bị đánh gãy chân, hắn bị ép buộc phải cưới ta, một nữ đồ tể xấu xí.

Ta biết rằng Lục Ngôn Hòa không thích ta, ngay cả trong đêm tân hôn, chính ta đã bế hắn vào phòng.

Nhưng hắn lại hợp ý ta vô cùng.

Vì vậy, ta đã làm mọi cách để chữa lành đôi chân cho hắn và ép buộc hắn phải tiến lên.

Sau đó, người của phủ tướng quân đến tìm lại đứa con thất lạc, đồng thời cũng mang theo người yêu cũ của Lục Ngôn Hòa.

Ta đã tận mắt chứng kiến cảnh hắn vui mừng khi đối diện với thanh mai trúc mã, một thái độ trân quý mà ta chưa từng thấy.

Người khác cũng nói rằng ta không xứng với hắn, không nên quấn lấy hắn mà làm người ta chán ghét.

Ta đã dứt tình.

Nhưng chỉ ít lâu sau khi ta gửi thư từ hôn.

Vị công tử Lục luôn lạnh nhạt với ta lại lén bỏ Hợp Hoan tán vào thức ăn của ta.

Vừa lật xem sách tranh mười tám tư thế vừa tức giận đến đỏ mắt.

Từng chữ từng lời nghiến răng nghiến lợi:

"Trời đánh, ta đã biết ngươi dạo này cứ gửi thịt heo cho thư sinh bên cạnh nhất định là đã thay lòng đổi dạ rồi!"

"Đợi ta học thành tài, cái tên thư sinh yếu đuối đó có mạnh bằng ta sao?!"

1.

Lục Ngôn Hòa là do ta bế vào động phòng.

Hắn hiếm khi không như trước đây ta thấy, toàn thân hắn như một cây cung căng cứng.

Giận dữ trừng mắt nhìn ta: "Nữ đồ tể, ngươi dám đụng vào ta thử xem!"

Giống như một nữ tử gia đình tử tế sắp bị thổ phỉ xông vào.

Ta nghe lời gật đầu.

Đặt người lên giường xong, ta liền không nói hai lời cởi bỏ y phục của hắn.

Áo cưới đỏ tươi làm tôn thêm gương mặt tái nhợt của tiểu công tử tuấn tú.

Nhưng vào lúc này, Lục Ngôn Hòa lại không nói một lời.

Hắn cắn chặt môi, mặt trắng bệch.

Lại trở lại dáng vẻ như muốn c.h.ế.t trước đó. Ta không thích, vì vậy cố ý sờ lên xương quai xanh của Lục Ngôn Hòa một cách nhẹ nhàng.

Hơi thở trên đỉnh đầu hắn ngừng lại.

Ta vốn muốn chọc giận Lục Ngôn Hòa, khiến hắn tức giận một chút.

Nhưng không ngờ chính mình lại bị cuốn hút.

Không thể không nói, người từ kinh thành đến, da thịt đúng là mịn màng.

Ta không tự giác mà lần lên, đường nét dưới cằm hắn đẹp như ngọc.

Mang theo sự mát lạnh và ẩm ướt.

... Ẩm ướt?

Ta giật mình, lập tức ngước mắt lên.

Tiểu công tử tinh xảo xinh đẹp quay mặt đi, mắt đỏ hoe.

Những giọt nước mắt to lăn dài trên má.

Trước đó lúc bái đường thì ồn ào náo nhiệt, bây giờ khóc lại im lặng đến lạ kỳ.

Thật làm người ta cảm thấy áy náy.

Ta thở dài.

Nắm lấy cằm Lục Ngôn Hòa, buộc hắn mở miệng.

"Đừng cắn nữa, đã thấy m.á.u rồi."

Một tay khác đặt lên môi hắn.

Lục Ngôn Hòa không khách khí chút nào, nắm lấy tay ta cắn.

Nhưng nói thật, không có lực.

Còn không đau bằng lần trước ta bị heo cắn vào chân khi thiến heo.

Ta đang do dự không biết có nên giả vờ kêu vài tiếng không, Lục Ngôn Hòa đã buông tay ta ra.

Giọng khàn khàn:

"Nữ đồ tể, ta sẽ không cùng ngươi thành thân."

"Nhưng chúng ta đã bái thiên địa, bây giờ đang ở động phòng."

Ta thành thật trả lời.

Chỉ một câu nói này.

Ánh sáng cuối cùng trong đôi mắt đen láy kia hoàn toàn tắt lịm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play