Tuyết Đoàn dùng đuôi quét qua người ta, vênh mặt hất cằm bỏ đi: [Bổn đại gia thèm thuồng mấy thứ đồ ăn này của ngươi sao?!]

Mỗi lần ta nói cho Giang Úc nghe tình hình trong cung của Thuần phi, Giang Úc đều kinh ngạc hỏi sao ta biết còn kỹ càng hơn cả ám vệ.

Để giải thích rõ ràng chuyện này, tối hôm đó ta liền giữ Giang Úc lại cung của mình.

Sau đó hai chúng ta cùng nhau ngồi canh ở cửa hang chó, đợi Tuyết Đoàn, Giang Úc nhìn thấy Tuyết Đoàn toàn thân trắng như tuyết chạy về phía ta kêu meo meo, sau khi nghe ta thuật lại cuộc sống thường ngày của Thuần phi giống hệt với những gì ám vệ dò la được, cuối cùng hắn cũng tin ta có thể nghe hiểu tiếng động vật nói chuyện.

Nhưng vẫn không tin ta có thể nghe thấy đồ vật nói chuyện.

Lần này thì hay rồi, có con kiến bò ngang qua chân, Giang Úc cũng muốn hỏi con kiến kia từ đâu đến.

Đồ ngốc!

Ngày tháng trôi qua trong bình lặng đến kỳ lạ, vấn đề duy nhất chính là tối qua Tuyết Đoàn không chui qua hang chó.

Ta theo thói quen đi đến chỗ hang chó nhìn một cái, phát hiện Tuyết Đoàn nằm trong bụi cỏ thở hổn hển, khóe miệng còn có một vệt m.á.u đỏ.

Ta giật mình, nhẹ nhàng ôm Tuyết Đoàn lên, vội vàng sai Lê Thanh đi mời thái y.

Tuyết Đoàn gắng gượng dựa vào vai ta: [Thuần phi và Trương Tùng tối nay lén lút gặp nhau, Trương Tùng sau khi phát hiện ra ta, liền hung hăng đá ta một cái.]

Ta nhẹ nhàng vuốt ve Tuyết Đoàn, bảo Tiểu Đức Tử đi truyền lời cho Giang Úc.

Tuyết Đoàn nằm trên đùi ta: [Ta đã nói cho nàng nghe tin tức quan trọng như vậy rồi, ta lợi hại không?]

[Ta, ta đã một tuổi rồi mà vẫn bị nhốt trong lồng, nếu không phải nàng dẫn ta đi, ta đã bị ném ra khỏi cung rồi, không biết sẽ lưu lạc đến nhà nào nữa.]

Thái y đưa tay sờ sờ chân sau của Tuyết Đoàn: "Nương nương, chân sau của con mèo này bị đánh gãy rồi."

"Vậy sao nó lại nôn ra máu?"

Thái y cạy miệng Tuyết Đoàn ra, cẩn thận kiểm tra một lượt: "Có lẽ là lúc bị đá đã cắn vào miệng."

Thái y nói xong liền lấy một cái nẹp gỗ cố định chân của Tuyết Đoàn lại: "Tuy rằng sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng nếu không được chăm sóc cẩn thận, có thể sẽ bị què."

Tuyết Đoàn kêu lên thảm thiết: [Bổn đại gia anh tuấn tiêu sái, không biết mê hoặc bao nhiêu mèo cái, nếu bị què rồi thì còn mèo cái nào muốn đi theo ta nữa chứ?]

Ta véo véo khuôn mặt tròn trịa của Tuyết Đoàn: "Đừng bi quan nữa, thái y nói không sao đâu, ngươi cứ ở trong cung dưỡng thương cho tốt, ta nhất định sẽ cố gắng để ngươi không bị què, anh tuấn như trước." Tuyết Đoàn đột nhiên ngẩng đầu, nhìn ta, kêu meo meo liên tục: [Thật sao, thật sao? Ta có thể ở lại Chiêu La cung này mãi mãi sao, ngày nào cũng có cá khô ăn sao?]

Ta gật đầu, nhìn Tuyết Đoàn dùng hai chân trước bám chặt lấy chân ta, đôi mắt long lanh, bỗng nhiên cảm thấy cảnh tượng này có chút quen thuộc.

Truyện này của Huyện Lệnh 94 phong lưu tài hoa, tuấn tú hơn người, chí công vô tư, liêm khiết bình dị. Không được lấy cắp truyện của Quan, không được lấy cắp của Quan, không được lấy cắp của Quan. Quan sẽ rất là buồn 9.9!!!

8

"Trong thư phòng ở Ngụy phủ có một quyển du ký, hôm đó ta lật xem qua thấy rất thú vị." Ta như vô tình nhắc đến với Giang Úc, "Lần sau các ngươi đến đó thì mang về cho ta nhé?"

Giang Úc như thể bị Tuyết Đoàn gặm mất não, không chỉ mang sách về mà còn bắt thêm một con nhện về, nói nhìn mạng nhện to như vậy thì chắc chắn là nhện già rồi, có khi nào biết được chuyện gì đó.

Ta bất lực cầm quyển du ký vào tẩm điện, còn chưa kịp hỏi han gì, bên ngoài đã vang lên tiếng ồn ào, mơ hồ còn nghe thấy giọng của Thuần phi.

Thuần phi đang sai người cướp Tuyết Đoàn trong lòng Lê Thanh, Tuyết Đoàn nhe răng, gầm gừ với Thuần phi.

Ta đặt quyển sách lên bàn, hỏi Thuần phi: "Thuần phi phô trương như vậy là muốn đến cung của ta gây chuyện sao?"

Thuần phi hừ lạnh một tiếng: "Bản cung đến đón mèo của bản cung về."

"Sao muội muội biết được đây là mèo của tỷ tỷ?" Ta phất tay với Lê Thanh, "Lê Thanh, đặt con mèo xuống đất, xem nó có chạy về phía Thuần phi hay không?"

Lê Thanh cẩn thận đặt Tuyết Đoàn xuống đất, còn chưa đợi Thuần phi đưa tay ra, Tuyết Đoàn đã kéo lê chân sau, chạy như bay vào lòng ta.

"Quả nhiên là mèo do Hoàng thượng đích thân lựa chọn." Thuần phi trừng mắt nhìn ta, "Đúng là đồ súc sinh nuôi mãi không quen, muội muội đã thích như vậy thì ta thưởng cho muội muội đó."

"Dù sao hai người cũng rất có duyên mà."

Ta nhìn khuôn mặt vênh váo hung hăng của Thuần phi, không ngừng tự thôi miên bản thân, nhịn nhịn một chút cho sóng yên biển lặng, sóng yên, biển lặng.

Mẹ nó, sóng càng lớn, c.h.ế.t càng nhanh!

Ta quay đầu đi vào phòng thẩm vấn quyển du ký kia, nửa nén nhang sau, ta nói cho Giang Úc biết, Ngụy Trầm giấu chứng cứ phạm tội của Lâm tướng dưới gốc cây khô trong sân.

Giang Úc sai người tìm được chứng cứ xong thì kinh ngạc không thôi, lại phái ám vệ đến Lâm tướng phủ bắt một con ve sầu mùa hè, nhất định phải bắt ta hỏi xem Lâm tướng giấu ngọc tỷ ở đâu.

Ta nhịn không được, hung hăng véo Giang Úc một cái: "Con ve sầu này chỉ sống được một mùa hè, nó có thể biết cái gì chứ!"

Giang Úc cũng kịp phản ứng, liên tục gật đầu, nói nhất định phải vớt con rùa già ở trong hồ của Lâm gia lên.

Hết náo loạn này đến náo loạn khác, con thỏ, con rùa già, cá chép, kiến, nhện cùng với con gà mái sau vườn mà hắn mang về đều vô dụng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play