5
Ta bảo Lê Thanh, Tiểu Đức Tử bọn họ đi dò la tin tức về Nhạc tần, nhưng bọn họ chỉ dò la được Nhạc tần là nữ nhi của Trương gia từ Giang Nam đón về, trước kia chưa từng lộ diện ở kinh thành.
Vô dụng! Nhân lúc đêm khuya vắng người, ta lén lút đến vườn hoa nhỏ dò hỏi tin tức từ đám hoa cỏ.
Ta ở trong lương đình, trước vườn hoa, bên hồ nước nhỏ, không ngừng thảo luận với Lê Thanh về Nhạc tần, thế nhưng cả vườn hoa đá, ghế đá, hoa cỏ đều chưa từng gặp qua Nhạc tần, chỉ lải nhải oán trách Thuần phi lúc nào cũng đến vườn hoa nhỏ nhảy múa dưới trăng, rình mò Giang Úc.
Cột nhà ho khan hai tiếng, nói: [Múa thì múa cũng đẹp đấy, nhưng mà tiểu Hoàng đế lại luôn đến hồ cá chép, đứa nhỏ ngốc nghếch này sao không đổi chỗ khác mà nhảy nhỉ?]
Ta bất lực ngồi trong sân, hóa ra cả hoàng cung này đều chưa từng gặp qua Nhạc tần, Giang Úc yêu thích Nhạc tần đến vậy sao?
Ta cắn răng, dẫn theo Lê Thanh đi thẳng đến Nguyệt Linh cung, cho dù có làm kẻ c.h.ế.t thay cũng phải c.h.ế.t cho rõ ràng.
Nửa canh giờ sau, ta ngồi trong Nguyệt Linh cung, nhìn Nhạc tần cao hơn ta cả cái đầu, rơi vào trầm tư, Giang Úc thích kiểu người có cảm giác an toàn này sao?
Nhìn thì có vẻ hơi...
Nhạc tần lắc nhẹ quạt lông, ôm mèo con, mỉm cười hỏi ta: "Hiền phi nương nương sao lại đến chỗ của thần thiếp vậy?"
Ta ấp úng: "Chỉ là, chỉ là muốn đến xem một chút thôi."
Con mèo của Nhạc tần uể oải nằm trong lòng nàng ta, nũng nịu kêu meo meo: [Trời nóng như vậy còn nhất định phải ôm ta – cộng thêm lớp lông bên ngoài - ta phạm phải thiên điều sao, cứ để ta c.h.ế.t vì nóng luôn đi.]
Ta ho khan hai tiếng: "Mèo của Nhạc tần mấy ngày nay có phải hơi uể oải không?"
Nhạc tần nghe vậy liền đặt mèo con lên ghế: "Hiền phi nương nương cũng từng nuôi mèo sao?"
Ta lắc đầu: "Trước kia đường tỷ từng nuôi, mèo con thích mát mẻ, mùa hè nóng bức nên phải tản nhiệt."
Nhạc tần nhìn ta, lại nhìn Lê Thanh đang ngây người, cười đến mức khóe mắt cong cong: "Từ nhỏ đã được ăn uống đầy đủ, nên cao lớn hơn một chút, không dọa đến Hiền phi nương nương chứ?"
Ta gật đầu, lại lắc đầu, lảo đảo bước ra khỏi Nguyệt Linh cung.
Vừa ra khỏi cửa đã gặp Giang Úc đang vội vàng chạy đến, Giang Úc nắm lấy tay ta: "A Đường, sao nàng lại đến đây?"
Sao ta lại đến đây? Chẳng lẽ ta không thể đến đây sao? .
Truyện Mỹ ThựcTa khẽ đảo mắt: "Thần thiếp đến lâu như vậy rồi mà vẫn chưa gặp qua Nhạc tần, nên đặc biệt đến xem thử."
Giang Úc liên tục gật đầu, kéo tay ta đi vào trong: "Vừa hay, hôm nay trẫm cho Ngự thiện phòng làm món cá chiên giòn."
Ba chúng ta cùng nhau dùng bữa? Không phải sẽ rất kỳ quái sao?
Nhạc tần vui vẻ gắp thức ăn cho ta, Giang Úc liên tục đen mặt: "Trương Tùng, ngươi tránh xa Tống Đường một chút!"
Ta ngẩn người, Nhạc tần này không chỉ cao lớn, mà đến cả tên cũng nam tính như vậy sao!
Giang Úc tức giận bế thốc ta – cả người lẫn ghế - đến bên cạnh hắn: "A Đường, nàng tránh xa hắn một chút, hắn là nam nhân."
Đồ vật trong phòng như thể bỗng nhiên sống lại.
Bình phong: [Cái gì? Nhạc tần là nam?!]
Mèo con: [Ta bẩn rồi, ta là mèo đực, hắn ngày nào cũng sờ bụng ta!]
Chăn bông: [Hả? Bảo sao mỗi buổi sáng ta luôn cảm thấy có gì đó sai sai.]
Ta cảm thấy hai mắt mình đảo qua đảo lại giữa Giang Úc và Nhạc tần đến hoa cả mắt, cho nên…
Có phải Giang Úc thích nam nhân, nhưng vì thân phận nên mới cho Trương Tùng thân phận Nhạc tần để hắn tiến cung hầu hạ?
Lượng tin tức quá lớn, ta cảm thấy tóc tai mình sắp bốc cháy đến nơi rồi.
Có lẽ ánh mắt ta quá mức trần trụi, Giang Úc vội vàng buông đũa giải thích: "Không phải, A Đường, chúng ta không có gì cả, kỳ thật hắn là con của Ngụy gia, sau khi Ngụy gia bị diệt môn đã được Trương gia nhận nuôi."
Ngụy gia, Trương gia, nhà ta.
Truyện này của Huyện Lệnh 94 phong lưu tài hoa, tuấn tú hơn người, chí công vô tư, liêm khiết bình dị. Không được lấy cắp truyện của Quan, không được lấy cắp của Quan, không được lấy cắp của Quan. Quan sẽ rất là buồn 9.9!!!
Ta càng thêm mơ hồ, cha ta và thúc phụ Ngụy gia, thúc phụ Trương gia là huynh đệ kết nghĩa, Ngụy gia bị tru di tam tộc, Trương gia hiện giờ cũng vướng vào vụ án, chẳng lẽ người tiếp theo chính là nhà ta sao?
Như vậy còn không bằng để Giang Úc nói hắn thích nam nhân!
Giang Úc gắp một miếng sườn nhỏ vào bát ta: "Lúc phụ hoàng còn tại vị đã làm mất ngọc tỷ truyền quốc, lại đúng lúc năm đó Ngụy gia bị Lâm tướng dẫn người đến diệt môn, tru di tam tộc, g.i.ế.c trước tấu sau, thế gia lại cấu kết với Lâm gia, mọi chuyện ập đến cùng một lúc, rất nhiều chuyện không thể điều tra rõ ràng, hiện giờ đã đến lúc phải tính toán kỹ càng rồi."
Phụ hoàng của huynh, thật giỏi giang, đến cả đồ dùng để kiếm cơm cũng có thể làm mất.
Ta khựng lại: "Vậy ngọc tỷ trên án hiện giờ là?"
"Là giả."
Trương Tùng sau khi lặng lẽ ăn hết cả đĩa cá chiên, bèn lên tiếng: "Phụ thân ta bị Lâm gia hãm hại, năm đó phụ thân phát hiện ra bí mật của Lâm gia, còn chưa kịp bẩm báo với tiên đế đã bị Lâm gia vu oan giá họa, nương ta giấu ta trong đống xác c.h.ế.t mới có thể bảo toàn được tính mạng này."
"Trương gia sau khi đưa ta đi, lo lắng Lâm gia điều tra được, liền đưa ta đến Giang Nam, năm nay mới được Hoàng thượng đón vào cung bảo vệ."
Giang Úc tiếp lời: "Mấy ngày nay Thuần phi ngày nào cũng đưa canh cho trẫm, trong canh có bỏ hợp hoan tán, xem ra Lâm gia sắp hành động rồi."
Lâm gia, Thuần phi, Ngụy gia, hợp hoan tán, ngọc tỷ?
Đầu óc ta càng thêm hỗn loạn, run rẩy lên tiếng: "Vậy nên ta biết những chuyện này thì sẽ c.h.ế.t càng nhanh hơn sao?"
Giang Úc nghi hoặc nhìn ta: "Sao vậy? Chẳng lẽ phụ thân nàng là đồng bọn của Lâm gia?"
"Sao có thể như vậy được!" Ta lắc đầu nguầy nguậy, "Phụ thân ta cả đời chỉ thích tiền tài, là người sợ c.h.ế.t nhất kinh thành."
Trương Tùng không để ý đến ta, tiếp tục nói: "Ta và Hoàng thượng đã quay lại Ngụy gia rất nhiều lần, nhưng vẫn chưa tìm được chứng cứ mà phụ thân từng nói có thể lật đổ Lâm gia, nếu như Thuần phi mang thai, Lâm tướng sẽ câu kết với Thuần phi nội ứng ngoại hợp, ám sát Hoàng thượng, lập ấu đế."
Trương Tùng còn chưa nói xong, cả căn phòng im lặng như tờ.
Ta yếu ớt giơ tay: "Hay là, ta có thể giúp được gì đó?"
Giang Úc cuồng nhiệt gật đầu: "Ừm ừm, A Đường có thể nhìn thấy những thứ mà người khác không nhìn thấy."
Ta: Luôn cảm thấy có gì đó không đúng lắm.