[ĐM/Hoàn] Không Dứt (Một hoàn một liễu)

Chương 1


2 tháng

trướctiếp

Chương 1

 

Trần Tiểu thiên có người anh trai gọi là Trần Huy, tuy hai người không phải cùng một mẹ sinh ra, thế nhưng lớn lên bọn họ đều theo cha, khí chất mặc dù là trên trời dưới đất, bất quá liếc mắt nhìn hai người vẫn là giống nhau tới bảy tám phần.

Trần Huy ra đời sớm hơn so với Trần Tiểu Thiên, là con chính thống của người nhà họ Trần. Từ nhỏ đã được cha rèn luyện cách đi đứng ứng xử, đợi đến khi ngoài hai mươi thời điểm hậu lão gia chết liền cầm quyền công ty nhỏ của bọn họ mà làm lên. Bây giờ nhìn lại vẫn là có mấy phần phái đoàn lão bản.

Trần Tiểu Thiên ngược lại lại là con riêng của Trần gia, mẹ cậu qua đời sớm, thời điểm lão gia còn sống còn có thể cho cậu chút ít tiền sinh hoạt qua ngày, bất quá từ lúc Trần Huy tiếp nhận Trần gia liền cùng Trần Tiểu Thiên hoàn toàn rũ bỏ quan hệ, một mao tiền cũng đừng nghĩ được đụng tay tới.

Thế nhưng Trần Tiểu Thiên không thèm để ý, cậu có kim chủ, người kia tại trong cái đô thị nhỏ này cũng coi như là nhân vật có mặt mũi, cả ngày đem cậu nuôi ở trong biệt thự, thường xuyên cung cấp đồ ăn cùng đồ tốt.

Cậu bị cái người kia nuôi gần ba năm , chỉ cần hai buổi tối mỗi tuần ở nhà làm bé ngoan rửa sạch cái mông sau đó nằm ở trên giường chờ bị thượng là tốt rồi.

Vào lúc ấy Trần Tiểu Thiên đã cùng đường mạt lộ , cậu chưa học hết sơ trung thì đã phải nghỉ, cũng không có kỹ năng mưu sinh gì. Chính lúc suy nghĩ có muốn hay không nhảy xuống biển, liền bị Lâm Chính từ GAY bar đi ra xách về. Khi đó cậu còn cảm thấy buồn bực, Lâm Chính như vậy muốn dạng gì mà không có a, làm sao sẽ coi trọng một tiểu bạch kiểm như cậu.

Vừa bắt đầu cậu còn tưởng rằng Lâm Chính là đối cậu nhất kiến chung tình, thế nhưng thời điểm hai người lên giường Lâm Chính không hề hôn cậu, cậu liền chủ động đi hôn Lâm Chính. Kết quả vừa đụng phải miệng, Lâm Chính liền một mặt ghét bỏ bỏ qua một bên.

Advertisement

Cài đặt chế độ riêng tư

Sau đó có một hồi Lâm Chính uống một chút rượu, so với bình thường ôn nhu nhiều hơn, trò vui khởi động đều làm đã lâu, còn tại trên người Trần Tiểu Thiên thận trọng thân , Trần Tiểu Thiên còn tưởng rằng chính mình đưa tay làm tan mây thấy ánh trăng , kết quả là nghe Lâm Chính ghé vào lỗ tai cậu nhỏ giọng kêu tên Trần Huy.

Vật phía dưới Trần Tiểu Thiên lập tức liền mềm nhũn.

Bất quá thời gian một sau, Trần Tiểu Thiên liền đã thông suốt, Trần Huy liền Trần Huy đi, ngược lại những thứ Trần Huy từ nhỏ lấy được so với cậu nhiều hơn nhều, chút chuyện nhỏ này cậu liền tạm thời giúp Trần Huy hưởng thụ đi. Nếu như có một ngày Trần Huy nguyện ý tiếp nhận Lâm Chính, cậu sẽ đem người trả lại cho hắn.

Kết quả là liền ở lại đây ba năm.

Ba năm ít nhiều cũng coi như là một ngày đáng ăn mừng, Trần Tiểu Thiên sáng sớm liền tại trong biệt thự bận bịu. Cậu rời giường liền gọi một cú điện thoại cho Lâm Chính, Lâm Chính đại khái tâm tình tốt, đồng ý tối nay tới biệt thự ăn cơm.

Trần Tiểu Thiên làm một bàn lớn đồ ăn, còn xếp đặt hai cái chân nến tại trên bàn ăn, thật cao hứng chờ Lâm Chính về nhà.

Lâm Chính trở về rất chậm trễ, hâm nóng món ăn trên bàn hai, ba lần Trần Tiểu Thiên mới nghe thấy âm thanh dừng xe trong sân.

Lúc Lâm Chính vào nhà cả người rõ ràng như không giống như trước kia, cả người dường như lóe ánh quang. Trần Tiểu Thiên tiến lên tiếp nhận áo khoác Lâm Chính, nói: “Anh có muốn hay không đi tắm trước, em sẽ đi đem thức ăn hậm lại lần nữa.”

Lâm Chính lại gọi lại Trần Tiểu Thiên, “Không vội , tôi có việc muốn nói với cậu.”

Tâm lý Trần Tiểu Thiên có chút hứng khởi, số lần Lâm Chính nói chuyện với cậu tốt như vậy cũng không nhiều, bình thường đều nói phiếm vài câu rồi sẽ không thèm để ý tới cậu nữa. Quy quy củ củ ở trên ghết salon, Lâm Chính tại phía đối diện cậu ngồi xuống, từ trong bao cầm tấm phiếu đặt ở trước mặt Trần Tiểu Thiên, nói: “Trong này có 10 vạn, còn có cái biệt thự này, tất cả những thứ đó đều thuộc về cậu, xem như là tiền bồi thường cậu theo tôi ba năm.”

Trần Tiểu Thiên không phản ứng lại, cả người đều sững sờ, lại trôi qua nửa ngày mới giật giật cầm lấy tấm phiếu kia, coi như bảo bối lật lật xem, nói: “Kỳ thực em cũng không đáng giá ngần này, bất quá nếu anh đã cho thì em liền nhận, nhưng biệt thự thì em không cần.”

Lâm Chính đứng lên, cũng không thèm nhìn tới Trần Tiểu Thiên, quăng một câu tùy cậu liền đi ra cửa.

Trần Tiểu Thiên nhìn Lâm Chính ra cửa, cỗ chua xót trong lòng mới dám bộc lộ ra ngoài, cậu hung hăng xoa xoa đôi mắt chính mình, chạy lên lầu, bắt đầu tự thu thập hành lý.

Lâm Chính ngồi trên xe đốt điếu thuốc, trong lòng có buồn bực, mới đầu hắn đối với Trần Tiểu Thiên có chsut cảm thình thật ra cũng chỉ bởi vì Trần Huy, hiện tại thật vất vả mãi Trần Huy mới đáp ứng cùng hắn thử một chút, hắn cũng không còn cần phải đem Trần Tiểu Thiên giữ bên người nữa.

Bất quá vừa nghe Trần Tiểu Thiên nói những câu kia hắn lại có chút khó chịu, ba năm, đến nuôi một con chó cũng có tình cảm, huống chi Trần Tiểu Thiên còn là một con người.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp