Cơn bực bội khi nãy lập tức được xoa dịu, trong lòng tôi dâng lên niềm vui sướng âm ỉ, xen lẫn cảm xúc đắc ý vì thái độ thiên vị rõ ràng của Huyền Chi. Chẳng biết từ khi nào, tôi bắt đầu không thể làm chủ được tâm trạng và phản ứng cơ thể khi ở bên cạnh Chi, cô nàng luôn dễ dàng điều khiển cảm xúc của tôi, còn tôi hoàn toàn bị cô dẫn dắt một cách vô thức và cam tâm tình nguyện.
Trạng thái này vừa xa lạ vừa nguy hiểm, lần cuối tôi trải nghiệm cảm giác này... hình như cũng phải hơn nửa thập kỷ trước. Hồi lớp 8, tôi bị ngã bong gân, có một hôm bố mẹ không đến đón được nên tôi buộc phải đi nhờ xe con Chanh. Là một thằng con trai, tất nhiên tôi không thể chấp nhận ngồi sau xe để con gái chở, nhưng con Chanh có được tính là con gái không nhỉ? Tôi đã tự công tác tư tưởng rất lâu trước khi đặt mông lên yên sau xe của con Chanh, và đó là 15 phút kinh hoàng nhất cuộc đời tôi.
Tôi chỉ nhớ tôi đã chửi thề rất nhiều và phải vào viện bó bột bàn chân vốn dĩ chỉ bị bong gân sắp lành, còn con Chanh bị mẹ đánh một trận và không bao giờ dám đi xe láo nữa. So sánh cảm giác ở bên Huyền Chi và ký ức ngồi sau xe con Chanh thực ra không thỏa đáng lắm, nhưng đại khái là tôi bị đưa vào thế bị động, cảm xúc, trái tim, thậm chí là tính mạng của tôi không còn nằm trong tầm kiểm soát của tôi nữa.
Vai tôi chợt nhẹ bẫng, Chi ngồi dậy, vươn tay lấy quả xoài và con dao trên bàn, nghiêng đầu nhìn tôi:
"Ăn xoài không tớ gọt cho?"
Tôi như lạc trong đôi mắt trong veo sáng lấp lánh và lúm đồng tiền nhỏ xinh trên má Huyền Chi, bỗng nhiên cảm thấy... làm con bò cho cô ấy dắt cũng không phải là không chấp nhận được.
"Để tớ gọt cho." Tôi cười, vô thức hạ giọng, cầm lấy dao và xoài trên tay Chi.
Nhật Minh mượn được cây ghi-ta của chủ homestay, nó gẩy thử vài nốt, cười toe toét, ngẩng đầu nhìn chúng tôi:
"Đàn tốt đấy, bọn mày muốn hát bài gì không?"
Ánh Dương giơ tay lên:
"Lâu lắm tao không nghe thằng Hoàng hát!!"
"Không hát đâu, giờ giọng tao như c** ấy." Hoàng ngả người tựa vào lưng ghế, xoay xoay chiếc bật lửa.
"Hoàng biết hát à?" Huyền Chi tròn mắt, "Sao giờ mày lại không hát nữa?"
"Nó hút thuốc nhiều quá nên hỏng hết giọng chứ sao." An Thy nhún vai, vẻ mặt hờ hững, liếc mắt nhìn Hoàng, "Nhưng tao thấy mày bỏ thuốc cũng lâu rồi mà?"
Huyền Chi đột nhiên vươn tay cầm lấy chén rượu còn hơn nửa của tôi, hình như cô nàng nhầm với chén trà bên cạnh. Tôi muốn ngăn cản nhưng không kịp, Chi uống một hơi hết sạch chén, gương mặt trắng nõn đỏ bừng, cô ấy nhăn nhó, vội vàng che miệng ho khan.
Tôi nhân cơ hội ôm Chi tựa vào lòng mình, cẩn thận vỗ nhẹ tấm lưng mảnh mai của cô. Cơ thể con gái mềm mại như không xương áp sát, thoang thoảng mùi hương thơm ngát quyến rũ chỉ mình cô mới có. Chi níu lấy vạt áo tôi, cả khuôn mặt vùi sâu vào hõm vai tôi, hơi thở nóng hổi ẩm ướt phả vào cổ như muốn thiêu đốt hồn tôi.
Tôi đè nén cảm xúc rạo rực, đưa mắt nhìn ra chỗ khác để phân tán sự chú ý, trông thấy Hoàng và Minh đang chống cằm quan sát tôi, khóe miệng cong lên cười cợt. Giữa con trai luôn có sự ăn ý ngầm, chỉ cần nhìn ánh mắt hai thằng kia là tôi biết ngay chúng nó đang nghĩ cái *** gì trong đầu.
"À... Nhưng giờ giọng tao tệ lắm, không muốn hát nữa." Hoàng đáp lại câu hỏi của An Thy một cách hời hợt, nháy mắt với tôi, "Rót cho bạn cốc nước kìa Trường, cứ ôm bạn thế làm sao bạn hết ho được."
Huyền Chi nghe thế giật mình đẩy tôi ra, còn tôi thì ước gì có thể đứng dậy nhét giẻ vào mồm Dương Minh Hoàng.
"Mày đã hát đâu mà biết không hay?" Trang ngồi bó gối, nghiêng đầu nhìn Hoàng, "Từ năm nhất đến giờ mày không hát nữa nhỉ?"
Hoàng có vẻ bất ngờ vì Trang đột nhiên nói chuyện với nó, thực ra chính tôi cũng ngạc nhiên. Cả ngày hôm này Hoàng cứ ủ rũ suốt vì Trang tự dưng cáu bẳn khó chịu, lúc đầu tôi buồn cười thằng Hoàng vãi ***, nhưng nghĩ đến những lúc Huyền Chi giận dỗi tôi chẳng vì cái gì, tự dưng tôi thấy hết buồn cười. Con gái là sinh vật kỳ lạ và đầy mâu thuẫn, sau nhiều cú vấp ngã, tôi đã đúc rút được kinh nghiệm xương máu: đừng cố hiểu con gái làm gì cả, bạn đ** bao giờ biết họ nghĩ gì trong đầu đâu.
Hoàng vui ra mặt, nó chưa kịp trả lời thì Trang đã phẩy tay, quay sang nói chuyện với Huyền Chi:
"Tao muốn nghe Huyền Chi hát cơ!! Tao muốn nghe Enchanted!!!"
Ánh Dương nắm tay giả làm micro, gào lên rõ to:
"Please don't be in love with someone else!!!!"
Trang và Chi cũng cười hát theo:
"Please don't have somebody waiting on you!!!!"
Ký ức của tôi quay trở về buổi chiều muộn cuối đông 4 năm trước, trong phòng học trống, chỉ có hai chúng tôi, một cây ghi-ta và bầu trời đỏ rực ngoài cửa sổ. Rất nhiều hình ảnh chồng chéo lên nhau hiện lên trong đầu tôi. Huyền Chi đứng trên bục giảng hát Enchanted cho tôi nghe trước ngày biểu diễn chính thức, khuôn mặt non nớt đỏ bừng vì căng thẳng, từ đầu đến cuối chẳng dám nhìn vào mắt tôi... Rồi tôi trông thấy em khóc nấc trên sân khấu, từng câu hát như xé lòng, ánh mắt da diết khiến lồng ngực tôi nghẹn ứ...
Hình ảnh ấy chợt tan biến, giống như cái gợn nhẹ phá tan ảo ảnh trên mặt nước, Huyền Chi trước mặt tôi đang nở nụ cười rực rỡ, ánh mắt sáng lấp lánh tựa bầu trời sao.
"All I can say is I was... Enchanted to meet you..."
Tôi nghiêng đầu ngắm nhìn cô nàng đang vui vẻ hát bên cạnh mình, đột nhiên sinh ra cảm giác hốt hoảng, dường như chưa tin được mọi chuyện thực sự xảy ra. Tôi từng cho rằng cả đời này sẽ chẳng thể gặp lại em, tôi không tin vào duyên kiếp hay thánh thần, thế nhưng giờ khắc này, tôi thật tâm muốn cảm tạ ơn trên vì đã để chúng tôi được hội ngộ và ở bên nhau trong giây phút này.
Huyền Chi đột ngột quay sang nhìn tôi, em cười rất tươi, như một đóa hoa bung nở rực rỡ, đẹp đến rung động tâm can.
"This was the very first page,
Not where the story line ends,
My thought will echo your name,
Until I see you again..."
Tôi muốn nói với em nhiều thứ, muốn hứa hẹn nhiều điều, nhưng cuối cùng chỉ im lặng nắm tay Chi thật chặt. Khoảng khắc chìm sâu vào đôi mắt em, tôi đã muốn dâng hiến cả thế giới của mình cho em.
"Uầy chị Chi hát hay thế!!!" Nhật Minh buông đàn, rướn người bắt tay với Chi, "Sao mà giấu kỹ quá vậy!!"
Vài người khách lạ trong homestay cũng vỗ tay, ngoái lại nhìn chúng tôi, khen Huyền Chi không tiếc lời. Tôi nhíu mày gạt tay Nhật Minh ra, ngồi sát lại gần Huyền Chi, chặn lại vài ánh mắt bất thường của những thằng con trai xung quanh.
Huyền Chi vẫn vui vẻ và vô tư, em cười rất tươi, bảo Nhật Minh đánh đàn bài Thu cuối, đôi mắt đen nhánh liếc qua liếc lại giữa Trang và Hoàng. Tôi bật cười thành tiếng:
"Bài tủ của Hoàng đấy."
Nhật Minh giơ tay lên đấm tay với tôi, cười toe toét:
"Đặc biệt là đoạn rap, chắc Hoàng thuộc làu hơn cả bảng cửu chương."
Tất nhiên Hoàng không dám hát Thu cuối, nó hèn bỏ mẹ, Trang thì có vẻ chẳng biết gì cả (hoặc nó giả vờ không biết). Mọi người kéo ghế ra ngồi xung quanh chúng tôi, vui vẻ góp giọng hát cùng, giống như đã thân quen từ lâu.
Tối hôm đó Huyền Chi rất vui, em cười suốt, hát hết bài này đến bài khác, gương mặt bừng sáng đầy sức sống. Mãi đến khi đặt lưng xuống giường, trong đầu tôi vẫn quẩn quanh nụ cười xinh đẹp của em.
"Ơ *** **?" Nhật Minh đột ngột bật dậy, nhìn chăm chăm vào điện thoại, "Tao vừa rep story An Thy khen xinh gái thì An Thy gỡ story luôn? Vãi ***?"
Thằng rồ này đột nhiên quay sang nhìn tôi, cười rất chó:
"Giờ tao khen quần áo An Thy đẹp thì nhỏ có chặn tao luôn không?"
Tôi há hốc mồm, bật thốt ra câu chửi thề:
"***."
Hoàng mở cửa bước vào phòng, trên tay cầm theo cái túi gì đó trông giống túi giữ nhiệt, trông nó đấu tranh tâm lý dữ lắm. Nhật Minh quăng điện thoại xuống giường, vươn tay cướp cái túi của Hoàng:
"Túi giữ nhiệt à? Mày định đưa cho Dương Thu Trang hả?"
Hoàng tròn mắt:
"Sao mày biết?"
"Khó đoán lắm à?" Thằng Minh cười khinh, trả lại túi cho Hoàng, "Hồi chiều tao nói có sai không? Con Trang khó ở do đến ngày chứ gì?"
Hoàng im lặng không đáp, ngầm thừa nhận. Nhật Minh ngả người nằm xuống giường, thái độ cười cợt:
"Giờ mày đưa cho nó chỉ làm nó ngứa mắt mày thêm thôi. Tính con Trang dị vl."
Không đợi Hoàng đáp lời, Nhật Minh tự lẩm bẩm tiếp:
"Huyền Chi với Thu Trang đúng kiểu... Trái ngược nhau nhỉ? Từ ngoại hình đến tính cách." Nói đoạn, nó ngước lên nhìn tôi, hấp háy mắt, "Tao vẫn đ** hiểu sao Huyền Chi lại thích mày."
Tôi cau mày, hơi phật ý:
"Huyền Chi thích tao thì sao?" Tôi không tốt chỗ nào?
"Mày nghĩ xem, một đứa con gái có học thức, giỏi giang, cao ráo, xinh đẹp thì sẽ yêu người thế nào? Quan trọng là, những thằng thế nào mới dám tiếp cận Huyền Chi?" Nhật Minh nhún vai, "Vệ tinh của Huyền Chi toàn những ông lớn tuổi hơn mày, người ta thành đạt, có sự nghiệp, độc lập tài chính, hoặc ít nhất cũng cỡ thằng Fujifilm nãy con Trang kể ấy, chứ con trai bình thường làm sao dám đến gần bạn ấy." Nó vươn vai, che miệng ngáp, "Mà Huyền Chi vừa đẹp vừa khéo, làm gì có thằng nào không thích, trước giờ gu mày có phải Huyền Chi đâu, mày vẫn dính như bị bỏ bùa đấy còn gì."
"Ý gì đấy?"
Nét mặt Nhật Minh thoáng giãn ra, nó nhìn thẳng vào mắt tôi, không còn vẻ cợt nhả nữa:
"Thì tao đang thấy ngạc nhiên vì Huyền Chi thích mày thôi. Tao vẫn quý Huyền Chi mà."
"Kể cả mày không thích Huyền Chi thì đừng để tao nghe thấy mày bình phẩm về Huyền Chi nữa." Tôi khó chịu ra mặt, "Huyền Chi là người thế nào tao tự biết."
Hoàng cúi đầu bấm điện thoại, lơ đãng hỏi:
"Giả sử mày phát hiện Huyền Chi muốn lợi dụng mày thì mày định làm gì?"
Tôi cười:
"Chả sao cả, nguyện."
Nó ngẩng đầu, ngó tôi trân trối:
"Biết là yêu vào sẽ ngu đi, nhưng ngu được như mày thì hiếm đấy."
"Mày khôn hơn tao thì mày đưa túi giữ nhiệt cho con Trang đi?" Tôi cười khẩy, "Sao nãy giờ cứ ngồi đây vò đầu bứt tóc thế?"
"Giờ tao đi." Hoàng tắt điện thoại đứng dậy, liếc tôi, cố tình nói thật chậm, "Tao tìm Huyền Chi nhờ đưa hộ cho Trang..."
Tôi đứng phắt dậy theo, khoác vai Hoàng, cùng nó bước ra ngoài:
"Tao đi chung với."
Tôi không muốn Huyền Chi gặp riêng Hoàng (hay bất kỳ thằng nào) đêm hôm khuya khoắt thế này, biết là chẳng có gì đâu, nhưng tôi không thích. Thôi được rồi, tôi thừa nhận tôi cũng muốn gặp Chi, thời gian ở cạnh cô ấy chẳng bao giờ là đủ.
Huyền Chi mặc một chiếc váy len màu hồng nhạt, mái tóc đen dài xõa tung, trông mong manh và yêu kiều đến kỳ lạ. Tôi luôn cảm thấy không loài hoa nào hợp với cô ấy hơn hoa quỳnh. Chi ngước đôi mắt đen nhánh lên nhìn chúng tôi dò xét:
"Gọi tớ ra có chuyện gì đấy?"
Tôi đá chân thằng Hoàng.
"Mày... À, tao có cái này... Ờm..." Hoàng vội lấy túi giữ nhiệt ra đưa cho Huyền Chi, ngắc ngứ, "Hình như hôm nay Trang bị đau bụng... Mày đừng nói với tao, à nhầm, với Trang là tao đưa..."
Tôi sốt ruột thay nó:
"Cậu đưa cho con Trang hộ thằng Hoàng, nói là cậu mượn được của An Thy nhé, đừng để Trang biết Hoàng đưa."
"Ồ..." Huyền Chi tủm tỉm cười cầm lấy túi giữ nhiệt, hạ thấp tông giọng, thì thào, "Nhưng làm sao Hoàng biết Trang đau bụng?"
"Thì tao thấy Trang ôm bụng nhăn nhó mãi, với lại tao nghe bọn mày nói chuyện." Hoàng gãi đầu, trông rõ đần.
Huyền Chi thoáng liếc nhìn tôi, sau đó mới gật đầu cười với Hoàng, đáp:
"Rồi yên tâm, để tao mang vào cho Trang."
Ánh mắt đong đưa quyến luyến ấy hệt như tơ nhện, quấn lấy tâm trí tôi. Trước khi kịp nhận ra, tay tôi đã nhanh hơn não, nắm chặt cổ tay Huyền Chi:
"Đưa cho Trang xong thì ra đây với tớ vài phút, tớ có cái này cho cậu."
"Thế cậu không có gì cho tớ à?" Đợi Chi đi khuất, Hoàng mới cười cợt huých vai tôi, tự giác bước về phòng.
Giữa gian nhà chỉ bật một chiếc đèn sợi đốt tù mù, những con thiêu thân lao vào bóng đèn tạo thành âm thanh lách tách, hòa vào tiếng gió hú hét bên ngoài căn nhà. Bỗng nhiên, điện thoại trong túi quần tôi rung lên.
"Con nghe đây." Tôi tựa lưng vào tường, bắt máy, "Mẹ chưa ngủ à?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT