*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hứa Nguyện không đáp, sau 10 năm gặp lại người mà mình nghĩ rằng sẽ không bao giờ gặp lại, đương nhiên là một chuyện rất vui, thanh niên sống rất tốt, mũ choàng lót vải bông, áo giáp da trên người cũng mới tinh, cổ áo đính lông vũ, một mình một người đi khắp thế gian, dường như không biết sợ là gì.
Hắn vốn nghĩ đây chỉ là cuộc hội ngộ giữa hai người bạn cũ, nhưng tình ý trong mắt thanh niên vẫn chưa biến mất.
Bọn họ vốn không nên gặp lại, biết rõ đối phương có tình cảm với mình mà còn mặc kệ người ấy tới gần, cuối cùng lại không chấp nhận, chẳng khác gì đang mài mòn trái tim của đối phương.
“Thôi, tôi phải tìm một chỗ nghỉ chân, bằng không đêm nay phải ngủ trong băng thiên tuyết địa.” Thanh niên chậm rãi thở ra một làn khói trắng, cầm chuôi kiếm xoay người.
Mười năm không gặp, cậu vẫn hành xử tự do phóng khoáng như trước kia.
Lúc này chia tay, có lẽ vĩnh viễn sẽ không gặp lại nữa.
“Steven.” Hứa Nguyện nhìn bóng người rời đi giống hệt mười năm trước, đúng như hắn nghĩ, chỉ cần hắn mở miệng, cậu sẽ ở lại.
Hắn vốn không nên xúc động như thế này, bởi vì hắn biết việc giữ cậu lại có ý nghĩa gì với cậu, nhưng hắn không hối hận, bởi vì hắn quả thật muốn giữ cậu lại.
Bóng người kia dừng chân trong mưa tuyết, nhưng cũng không xoay người.
“Lúc này lữ quán đã kín chỗ rồi, đến chỗ tôi đi.” Hứa Nguyện nói.
Hắn biết đây là một quyết định tồi tệ và hèn hạ, cho người vốn đã không còn hy vọng gì nữa một cơ hội, lại thắp lên ngọn lửa trong lòng cậu.
Steven quay lưng về phía hắn siết chặt chuôi kiếm, ngọn lửa trong ngực hừng hực thiêu đốt, bùng lên như muốn nuốt chửng cậu, mười năm trước cậu đã đợi đối phương giữ lại, chỉ cần hắn mở miệng, cậu sẽ ở lại, mà 10 năm sau, chẳng qua cậu chỉ muốn ghé qua đến thành thị này một chuyến, muốn bước trên con đường mà hắn đã từng đi qua, nhưng lại được hắn giữ lại.
Ngọn lửa ngủ say mười năm, vẫn dễ dàng bị hắn khơi dậy, trái tim đập thình thịch không nghe lời cậu.
“Được thôi.” Steven xoay người cười nói, đi về phía hắn.
Cậu cảm thấy mình nên chấm dứt tình trạng này, có lẽ dứt khoát rời đi thì càng tốt, để cái tên chuyên chọc tức người khác này tức chết, nói cho hắn mọi chuyện trên đời không phải đều như hắn nghĩ.
Nhưng cậu thật sự không có lý do làm như vậy, trái tim cứng rắn của người này đột nhiên mở ra một khe hở, cậu không có lý do gì để nó khép lại, hắn cũng nên hiểu, chủ động trêu chọc cậu sẽ có hậu quả gì.
Hứa Nguyện nhìn thanh niên xoay người trong tuyết, trong chớp mắt khi cậu nhìn thẳng vào hắn, đó là ánh mắt của dã thú săn mồi, nhưng đôi mắt xanh biếc ấy nhanh chóng nheo lại, mang theo chút lười biếng đứng đến gần hắn: “Đi thôi.”
Những thợ săn ưu tú trước khi săn mồi, đều sẽ lười nhác khiến con mồi thả lỏng cảnh giác.
Chưa chắc thanh niên cố tình làm thế, nhưng đây đã là bản năng.
“Philip đâu?” Hứa Nguyện dẫn đường, nhìn người bên cạnh đi theo thì lên tiếng hỏi.
“Nó nằm trong chuồng ngựa ở cổng thành.” Steven ngước nhìn người đàn ông không có chút thay đổi nào so với mười năm trước, ngọn lửa trong lòng thiêu đốt hừng hực, làm cậu bỗng cảm thấy mình mặc hơi dày.
Mười năm, cậu đi qua rất nhiều nơi, lại không hề gặp được người có thể làm cậu rung động như hắn.
Cậu cứ tưởng mình đã buông tay, nhưng khi gặp lại, tình cảm này lại không hề hao hụt chút nào.
“Sao cậu lại tới nơi này?” Hứa Nguyện cười hỏi.
Một tiếng giữ lại kia có lẽ cũng đã cho phép cậu săn mồi, nhưng có thể bắt được hay không, vẫn phải dựa vào thanh niên, bởi vì ngay cả hắn cũng không xác định mình có thể động lòng hay không, hoặc động lòng đến mức nào.
Nhưng mười năm này, đúng như lời thanh niên nói, hắn chưa bao giờ đem cậu vứt vào nơi ký ức sâu thẳm.
“Chỉ là nghe nói có một vị thương nhân dựng lên một tòa thành từ thị trấn Logue nho nhỏ.” Steven gõ nhẹ chuôi kiếm, cười nói, “Muốn đến nhìn thử xem.”
Thật ra mấy năm trước cậu cũng đã nghe tin đồn này, chỉ là nó hư hư thật thật, nghe có vẻ giống lời dụ dỗ về bảo tàng của những tên cướp biển, cậu cũng không để trong lòng, mãi đến dạo gần đây cậu đến thành Isdar, mới nghe được một tin chắc chắn.
Một con đường nối thẳng đến thành Dasak không chỉ khai thông đường bộ nơi này, còn mang đến giao thông đường biển, giống như được thần linh dùng ngón tay vẽ ra, tụ tập tài phú cho nơi này, để nó nhanh chóng phát triển.
Mà chủ nhân thành Logue cũng chính là chủ nhân cửa hàng Brande, cũng là người trong lòng cậu.
“Tới rồi.” Hứa Nguyện không dẫn cậu đi quá xa, hai người dừng lại trước một cửa tiệm, mở cánh cửa có ánh nến lấp ló xuyên qua.
“Tiệm bánh mì Brande tiên sinh?” Steven dừng trước cửa, nhìn bảng hiệu treo bên ngoài tủ kính.
(* Mr. Brande's bakery)“Cửa hàng của tôi.” Hứa Nguyện né ra nhường đường.
Steven mím môi, hơi do dự một chút rồi bước vào trong, thợ săn mồi phải có kiên nhẫn, nếu không sẽ dọa người chạy, nhưng khi biết mình được phép săn mồi, luôn dễ dàng cảm thấy bồn chồn.
Trong phòng rất ấm áp, một vòng ánh nến được bao lại bằng pha lê treo trên đỉnh đầu, tạo thành một đóa hoa xinh đẹp, chiếu sáng cả căn nhà, lò sưởi trong tường tuy hơi yếu, nhưng vẫn cuồn cuộn cung cấp hơi ấm cho ngôi nhà, vậy nên khi cậu vừa vào nơi này đã ngửi được mùi bánh mì thơm ngọt, sau đó thật sự cảm thấy quần áo trên người quá dày.
Mà cánh cửa phía sau đóng lại, ngăn cách gió tuyết bên ngoài, làm nhất cử nhất động của đối phương đều rơi vào tai cậu.
Steven rất giỏi việc nhận biết âm thanh tiếng, mà lúc này thật sự không ổn lắm.
“Tiệm bánh mì Brande tiên sinh, nghe có vẻ giống giả mạo.” Steven nắm chặt chuôi kiếm, kiềm nén xúc động quay đầu cười nói, nhưng vừa thấy người đàn ông cởi mũ xuống thì nhíu mày lại.
“Như vậy mới không khiến người khác nghi ngờ.” Hứa Nguyện treo mũ lên, cởi áo choàng xuống, nhìn ánh mắt suy nghĩ sâu xa của thanh niên thì cười một tiếng, đi đến lò sưởi trong tường ném vào một ít củi gỗ, “Cậu cứ thoải mái đi.”
Steven nhìn ngọn lửa bốc lên trong lò sưởi cùng với sườn mặt tuấn mỹ của người đàn ông, cởi mũ choàng ra nói: “Anh không thay đổi chút nào.”
Không phải tính cách, mà là vẻ ngoài, so với mười năm trước giống nhau như đúc, không bất kỳ sự thay đổi nào.
“Cho nên tôi mới nói với cậu, ở bên tôi không phải chuyện tốt gì.” Hứa Nguyện thở dài một tiếng, cũng không giấu giếm, chỉ là khi hắn nhìn về phía thanh niên đang được ánh nến ấm áp vây quanh thì khựng lại.
Mười năm, đủ để thay đổi rất nhiều người, nhưng có vẻ nó rất thương tiếc thanh niên đang ngồi dựa vào tay vịn ghế dài, không chỉ lưu lại dấu vết thời gian trên người cậu, ngược lại lấy đi chút ngây ngô và sắc nhọn thời niên thiếu, làm gương mặt cậu thêm phần mềm mại, lại không hề che lấp khí phách hăng hái của thanh niên.
Vẫn là đôi mắt xanh lục thuở ban đầu, chỉ có mái tóc ngang vai dù đã được cột lên giờ đã dài đến eo, mang theo sự nhàn nhã không cố tình lộ ra, vẫn cứ xinh đẹp đến chói mắt.
"Anh thật sự là thần linh?" Thanh niên quay đầu hỏi, trong mắt lại không hề nghiêm túc.
“Đương nhiên không phải.” Hứa Nguyện lấy một cái ly trên bàn, rót nước cho cậu, “Không cởi áo choàng ra sao?”
“Vậy là mèo yêu?” Steven cầm ly nước hắn đưa qua, đưa lên môi uống hết một hơi.
“Là người.” Hứa Nguyện bất đắc dĩ nói.
Thanh niên nhìn hắn thật lâu không nói, giờ phút này ngay cả Hứa Nguyện cũng không thể nhìn thấu cảm xúc trong đôi mắt ngọc bích kia, đối với tuổi thọ của con người thì trường sinh là một khoảng cách không dễ vượt qua, nó sẽ nặng nề với thanh niên trước mặt.
“Tôi còn tưởng sẽ chịu hậu quả nghiêm trọng gì.” Steven cười nhạt, “Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng để biến thành mèo rồi.”
Hứa Nguyện im lặng một lúc, bất đắc dĩ mở miệng: “Cậu không hiểu, tuổi thọ dài ngắn không phải chuyện mà con người có thể chịu được.”
Những con người đoản mệnh luôn muốn níu kéo tuổi xuân, đây không phải là chuyện mà cậu nên chịu đựng.
Cậu ấy có thể chọn một người để yêu, cùng cậu bạc đầu giai lão, người như cậu ấy xứng đáng được trân trọng, mà không phải chịu gánh nặng tâm lý vì hắn.
Hắn không nên xúc động giữ cậu lại.
“Anh mới là người không hiểu.” Steven nhìn hắn cười nói, “Nếu không thể làm chuyện mình muốn làm trong cuộc đời ngắn ngủi này, đó mới là tiếc nuối.”
Cậu không muốn lãng phí cuộc đời để rối rắm do dự, cậu chỉ cần biết người này đã nằm trong tim cậu mười năm, sẽ không dễ dàng buông tay.
Hứa Nguyện giật mình, nhìn thanh niên đang rất nghiêm túc trước mặt, hắn suy nghĩ một hồi lâu, chợt mỉm cười đứng dậy: “Cậu nói đúng, là tôi sai rồi.”
Hắn luôn quen với chuyện nghĩ đến trăm ngàn hậu quả, xem tương lai như một bàn cờ, luôn muốn khống chế mọi thứ trong tầm tay, nhưng lòng người cũng không phải thứ có thể kiểm soát được.
Trong nháy mắt khi hắn mở miệng giữ cậu lại, hắn đã mất khống chế.
“Biết sai thì……” Steven nghe vậy thì cười thành tiếng, hơi nhướng mày ngẩng đầu lên lại bị người kia khom lưng duỗi hai tay giữ mặt lại, hơi ấm từ lòng bàn tay lan tràn tới tận đáy lòng, Steven ngước lên nhìn đôi mắt kim sắc dịu dàng của kia, môi đã bị che lấp.
Tim cậu như muốn vọt khỏi lồng ngực, gò má ửng hồng, nóng hổi làm người ta hốt hoảng, rồi lại không tìm được điểm tựa, vòng eo bị siết chặt, cả người nghiêng về phía trước, làm cậu theo bản năng giữ chặt cánh tay đối phương, nghênh đón nhiệt độ lam truyền qua môi.
Nụ hôn này rất nhẹ, chỉ là môi chạm môi, thậm chí không quá lâu, nhưng khi Hứa Nguyện buông hai gò má nóng bỏng của thanh niên ra, nhìn đôi mắt ngọc bích mờ mịt ẩm ướt, nghe cậu hít thở dồn dập thì đã xác định mình không chỉ thích tính cách của cậu.
Thanh niên rất xinh đẹp, cũng rất chân thành, phóng khoáng và nóng bỏng, dường như không biết sợ hãi, nhưng kỳ thật nỗi sợ hãi đều bị cậu lặng lẽ vùi lấp trong lòng.
“Steven, anh xác định mình đã động lòng với em.” Hứa Nguyện nhìn thanh niên đang ngước mắt nhìn mình.
Có lẽ không tràn đầy như thanh niên, nhưng nó vẫn ở đó.
Steven thở phì phò, cảm xúc vẫn còn đang quay cuồng vì nụ hôn xa lạ và nóng rực lúc nãy, cậu nhìn người đàn ông trước mặt, không thể khống chế được nhiệt độ trên gò má, làm cho cậu muốn ra vẻ thản nhiên cũng không được, chỉ có thể dời mắt nói: “Biết rồi.”
Cậu biết, một khi người này cho phép cậu bước vào lòng hắn, hắn nhất định sẽ thua.
Nhưng điều cậu không ngờ nhất là, đối phương chỉ chủ động hôn nhẹ lên môi mình, đã khiến tim cậu run lên, lòng bàn tay ngứa râm ran.
“Không có kinh nghiệm hôn môi sao?” Hứa Nguyện nhìn thanh niên đỏ mặt trong lòng mình, ngạc nhiên hỏi.
“Ai lại có kinh nghiệm này?” Steven nhìn hắn, cuối cùng cũng thu hồi lý trí, “Rốt cuộc trong lòng anh thì em có hình tượng thế nào vậy?”
Đôi mắt cậu vẫn còn ướt đẫm, vậy nên dù đang chất vấn cũng không có tính uy hiếp, Hứa Nguyện duỗi tay xoa đuôi mắt cậu, mỉm cười: “Anh chỉ nghĩ lúc trước em dám trực tiếp hôn anh, có lẽ là có kinh nghiệm.”
Chuyện này cũng không hiếm lạ trong thế giới này, lăn lộn trong quán rượu và làm tình đều rất bình thường, bên ngoài thành Logue có rất nhiều, tình một đêm chỗ nào cũng có, thanh niên có lẽ sẽ không trêu chọc những cô gái trẻ, nhưng tuổi trẻ có người tự nguyện hoặc không tự nguyện, có thể xuất phát vì tò mò cũng sẽ tiếp xúc đến, nhưng hắn không ngờ, dù lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, ngay cả hôn cậu cũng chưa từng thử.
“Không có!” Steven nhẹ nhàng mím môi nói.
“Xin lỗi.” Hứa Nguyện ôm eo cậu đặt lên ghế dài, “Anh không ngờ.”
“Không ngờ cái gì?” Steven bình tĩnh hỏi, nắm lấy cánh tay đang đi buông ra của hắn.
“Không ngờ em lại không có kinh nghiệm.” Hứa Nguyện cười nói.
Không ngờ cậu lại ngây thơ như vậy.
“Nói như vậy Brande tiên sinh rất có kinh nghiệm?” Steven mỉm cười nhìn hắn.
Cậu thầm nhủ mình đừng tức giận, ngay từ đầu người này đã không có hứng thú với việc bồi dưỡng tình cảm, lúc trước cậu cảm thấy có lẽ hắn thật sự không có hứng thú, nhưng giờ thì có khả năng là vì sống quá lâu, sóng gió gì cũng đều trải qua rồi.
Nhưng đó đều là chuyện trước kia, cho dù có, cũng không đủ để khuấy động tâm trạng của cậu mới đúng.
“Anh cũng không có kinh nghiệm.” Hứa Nguyện trầm ngâm, nhìn cậu cười nói.
Tuy rằng có một đoạn quá khứ nhớ lại mà sợ, nhưng nó không thể gọi là yêu, chỉ là liên hợp ích lợi giữa những kẻ hèn hạ mà thôi.
“Thật vậy sao?” Steven thả lỏng ngón tay, trong mắt cũng nhẹ nhàng hơn.
“Thật sự.” Hứa Nguyện nhìn cậu nói.
“Em tin anh.” Steven cười một tiếng.
Người này không cần phải lừa cậu.
“Em từ ngoài thành tới đã ăn gì rồi?” Hứa Nguyện thấy cậu thả lỏng tay thì đứng dậy hỏi.
“Dưa leo.” Steven giơ tay rút thanh kiếm từ bên hông ra, thân kiếm lạnh lẽo mang lại chút tỉnh táo, làm cậu có cảm giác vi diệu không chân thật.
“Em muốn ăn gì?” Hứa Nguyện mở cửa phòng bếp nấu bánh mì nói.
“Gì cũng được.” Steven nhìn hắn bước vào sau bếp, vuốt ve thân kiếm một lúc rồi đứng dậy khỏi ghế dài mềm mại, đi tới dựa vào cửa phòng bếp, nhìn hắn đang lựa rau trong một sọt có rất nhiều rau xanh, “Anh không có bánh mì còn dư à?”
“Bánh mì trước buổi tối đều bán hết.” Hứa Nguyện lấy ra hai quả trứng, suy nghĩ một chút hỏi, “Có thể ăn mấy quả trứng gà?”
“Năm cái?” Steven đè đè cái bụng xẹp lép đang đói của mình.
Tuy rằng cậu không cần lo lắng chuyện tiền bạc như lúc trước, nhưng ra bên ngoài không có đồ ngon để ăn, so với việc suy đoán đồ ăn tiệm nào sạch sẽ, còn không bằng trực tiếp ăn sống, chỉ là củ cải không chống đói lắm.
Hứa Nguyện nhìn cậu một cái, lại lấy ra ba quả trứng, đem gia vị và hương liệu rửa sạch đặt ở một bên.
Lửa trong lò cháy rất tốt, hắn thêm chút củi vào, sau đó rửa tay múc nước đổ vào nồi, sau đó cắt nhỏ hành và các nguyên liệu khác, đánh trứng rồi đổ vào nước sôi.
Hắn bận rộn nấu ăn, làm việc đâu vào đấy, Steven ôm kiếm đứng ở một bên, cảm thấy cảnh này rất giống mười năm trước: “Bây giờ chúng ta có quan hệ gì?”
Có lẽ lúc ấy tình cảm của cậu vẫn giống như bây giờ, nhưng người này thì sao?
Nhưng nếu không giống lúc trước, thì nên ở chung như thế nào? Steven cũng không nắm rõ.
Hứa Nguyện nhìn thanh niên tựa vào cửa đang ngẫm nghĩ, mỉm cười nói: “Người yêu.”
Đáp án ra khỏi miệng, tim Steven lập tức nhảy thình thịch lên, tuyên bố sự tồn tại của mình, cậu cọ ngón tay lên môi, lại ngại ngùng thả xuống: “Ồ.”
Người yêu.
Nghe có chút không chân thật nhưng lại khiến người sung sướng.
Là đáp án mà cậu đã chờ rất lâu, cho rằng không thể nào có được.
Ánh mắt Steven dừng trên người hắn, tâm trạng phập phồng xao động, mười năm không gặp, nhưng cũng không phải một hồi chia ly vô nghĩa, nếu là mười năm trước, người này tuyệt đối sẽ không giữ cậu lại, nhưng mười năm sau, nụ hôn năm đó cậu gieo lên môi hắn, có lẽ thật sự giống cậu mong muốn, làm hắn nhớ kỹ cậu, cho nên mới có kết quả ngày hôm nay.
“Anh có từng nhớ đến em không?” Steven nhìn bóng lưng người đàn ông, lên tiếng hỏi.
“Có.” Hứa Nguyện cười nói.
Steven cong khóe môi, cảm thấy tâm trạng rất tốt: “Nhớ em vào lúc nào?”
“Lúc meo meo ăn hải sản.” Hứa Nguyện vớt mì vào chén, chế nước sốt đã nấu sẵn và thả một khối mỡ heo vào, lại đặt năm quả trứng chần nước sôi (*) lên, bỏ thịt khô cắt nhỏ và rau luộc lên trên cùng, nói: “Lúc ấy nó đang ăn con cua còn to hơn người nó, anh nghĩ em nhất định cũng sẽ thích.”
(*) Trứng tráng bao: Việt Nam mình gọi là trứng chần nước sôi.Steven nhướng mày, đang rối rắm hình tượng của mình trong lòng hắn, thì thấy hắn bưng một tô đồ ăn bốc khói nghi ngút.
Nước canh hơi vàng, bên trên có thịt khô thơm lừng và trứng chiên, còn điểm thêm một ít rau xanh cắt nhỏ, tuy rằng Steven chưa từng ăn qua món này bao giờ, nhưng ngửi mùi rất thơm.
“Đây là món gì?” Steven bước vội theo hắn, nhìn hắn đặt cái tô còn lớn hơn mặt mình lên bàn, cầm đôi đũa hắn đưa qua.
“Mì Dương Xuân.” Hứa Nguyện cười nói.
(*) Mì Dương Xuân một loại mì nước kiểu Giang Tô, sợi mì nhỏ trơn, nước dùng trong veo, vị khá thanh đạm. Đây là món mì của người Hán nổi tiếng ở vùng Giang Nam, là một nét đặc sắc của Hoài An, Giang Tô - Theo Crystal Bay LifeTuy hắn bỏ thêm thịt khô, nhưng cũng không khác gì mấy.
“Mì?” Steven lật trứng lên, phát hiện bên dưới có những sợi màu trắng giống như sợi chỉ thì gắp nó lên, liếc người đàn ông ngồi xuống bên cạnh một cái, đưa vào trong miệng, đôi mắt hơi sáng lên.
Nước dùng có vẻ nhạt nhẽo bao bọc thứ được gọi là mì, cho vào miệng lại có cảm giác trơn mềm khác với bánh mì rắn chắc, làm người rất muốn ăn thêm một miếng nữa, nước dùng khá nóng, nhưng trứng chiên và thịt khô bên trên có thể giải quyết vấn đề chờ đợi một cách hoàn mỹ.
“Thế nào?” Hứa Nguyện nhìn cậu nghiêm túc ăn mì thì hỏi.
“Ừm, rất ngon.” Steven ngước lên đối diện với ánh mắt của đối phương, liếm nước dùng dính trên môi, gật đầu khen ngợi.
Dù người này làm món gì cũng đều rất ngon.
“Meo~” Hứa Nguyện đang định mở miệng thì bị một tiếng mèo kêu đánh gãy.
Steven nhìn qua, lúc thấy con mèo chui ra từ một ngôi nhà nhỏ trong góc thì khẽ giật mình: “Meo meo?”
“Meo……” Chú mèo có vẻ hành động chậm chạp nghe tiếng gọi thì nhìn qua cậu, lại duỗi người ngáp một cái rồi tới cọ đầu lên chân Hứa Nguyện.
“Dậy rồi à.” Hứa Nguyện khom lưng gãi gãi cằm nó, cười nói, “Cơm của mi ở bên kia.”
“Meo……” Chú mèo lười biếng quét đuôi tay hắn, linh hoạt bước vào một góc phòng, cúi đầu ăn đồ ăn bên trong.
“Không ngờ nó…… Lại được anh đem tới nơi này.” Steven nhìn meo meo vừa xa lạ vừa quen thuộc, chuyển đề tài.
Tuổi thọ của mèo rất ngắn, những con mèo cậu nhìn thấy lúc còn nhỏ, vừa quay đầu đã biến mất, có thể sống đến già chỉ đếm trên đầu ngón tay, cậu không ngờ 10 năm sau, chú mèo con đã từng thích làm nũng vẫn còn sống khỏe mạnh, còn được Brande mang từ thành Tanzan đến Logue xa xôi này.
Meo meo hoạt bát hiếu động đã trở nên lười biếng, mười năm qua vẫn làm nó in dấu vết thời gian, chỉ có Brande tuy không thay đổi vẻ ngoài, nhưng lòng đã đổi.
“Lúc mang nó về đã hứa sẽ chăm sóc nó.” Hứa Nguyện nhìn meo meo đã ăn cơm xong đang liếm móng vuốt, thong thả đi tới nằm bên chân hắn.
Tuy rằng nó đã lớn tuổi, nhưng đối với hắn thì vẫn là một nhóc mèo.
Steven nhìn hắn mỉm cười thì cười khẽ một tiếng.
“Đang nghĩ gì vậy?” Hứa Nguyện nhìn tròng mắt chuyển động của cậu, lên tiếng hỏi.
“Không có gì.” Steven rũ mắt tiếp tục ăn mì.
Trong nháy mắt cậu đã suy nghĩ có nên để người này hứa sẽ bên cạnh cậu cả đời hay không, dựa theo tính cách hứa là làm của hắn, nhất định sẽ làm được.
Nhưng nghĩ lại vẫn thôi, hắn là một người dịu dàng, nếu hắn thật sự đồng ý, có lẽ sẽ làm được, nhưng nếu không phải hắn cam tâm tình nguyện, ép buộc cũng chẳng có nghĩa gì.
Huống hồ cậu cũng không chắc chắn mình sẽ thích người này cả đời, tuy rằng cậu cảm thấy mình có thể, nhưng những người yêu nhau trước khi kết hôn đều nghĩ như vậy, sau đó thế nào thì cậu không biết.
“Lỡ như, em nói là lỡ như……” Steven ăn xong một cái trứng chần, do dự một chút rồi nói, “Lỡ như sau khi chúng ta bên nhau lại phát hiện không hợp nhau thì làm sao bây giờ?”
Hứa Nguyện hơi ngạc nhiên, hắn nhìn trước thanh niên đang rối rắm trước mặt, cười nói: “Nghĩ đến chuyện chia tay anh nhanh vậy sao?”
Steven nhướng đuôi mày, mỉm cười nhấn mạnh hai chữ: “Lỡ như.”
“Tâm trạng này của em có lẽ là hội chứng khủng hoảng trước hôn nhân.” Hứa Nguyện nghiêng đầu nhìn vẻ mặt ngơ ngẩn của cậu, cười khẽ, “Ăn mì trước đã, không thì lát nữa sợi mì sẽ nhũn ra không thể ăn.”
“À.” Steven hoàn hồn, ngẫm nghĩ mấy chữ kia, đè nén xúc động đầu quả tim cúi đầu ăn mì.
Trước hôn nhân? Hai người đàn ông cũng có thể kết hôn sao? Hắn nghĩ xa như vậy à?
[Ký chủ, cái gì gọi là hội chứng khủng hoảng trước hôn nhân?] Hệ thống ngủ đông đã lâu chui ra khỏi ổ mèo trên tầng cao, mờ mịt xuất hiện trên vai Hứa Nguyện hỏi, sau đó trợn tròn mắt nhìn người đối diện,
[A! Mỹ nhân! Sao mỹ nhân lại ở chỗ này?!][Hôm nay vừa mới đến.] Hứa Nguyện trả lời.
[Ồ! Mỹ nhân càng đẹp hơn trước kia!] Hệ thống đá bay cơn buồn ngủ.
[Tôi cũng thấy vậy.] Hứa Nguyện nhìn cậu húp sạch sẽ tô mì, cong mắt cười, “No không?”
“Đã lửng dạ rồi, buổi tối không nên ăn quá nhiều.” Steven ngước mắt nhìn hắn, hơi nhướng mày, “Sao vậy?”
“Nhìn thấy đồ ăn mình làm được ăn sạch sẽ là một lời khen ngợi.” Hứa Nguyện đẩy ly nước bạc hà qua cho cậu.
Steven nhúc nhích ngón tay, cảm thấy ngực mình ngứa râm ran, lan truyền đến các đầu ngón tay, làm cậu rất muốn……
Hứa Nguyện nhìn thanh niên đứng phắt dậy, còn không kịp hỏi đã thấy cậu duỗi tay lên mặt hắn, nhéo nhéo.
“Chuyện này là sao vậy?” Hứa Nguyện thấy cậu rất nghiêm túc thì hỏi.
“Chỉ là đột nhiên muốn làm vậy.” Steven nhéo hai cái, nhìn ánh mắt bất đắc dĩ của hắn thì cảm giác ngứa ngáy trong lòng lại càng nặng nề hơn, ngón tay khẽ buông lỏng, chờ đến khi phản ứng lại thì mình đã cúi đầu hôn lên khóe môi đối phương.
Hứa Nguyện cảm nhận được nhiệt độ bên môi thì nghiêng mắt, lại thấy thanh niên vừa rồi còn sàm sỡ mình giật lùi lại như chạm vào khoai lang nóng phỏng tay, cầm tô lên nói: “Em đi rửa chén.”
Cậu đến theo ý mình, đi cũng theo ý mình, để lại Hứa Nguyện sờ lên vết ẩm ướt bên môi, vừa thấy kỳ diệu lại bất đắc dĩ.
Mà meo meo dừng trên vai hắn đã dại ra tại chỗ, nó giơ chân lên, nghe tiếng động từ phòng bếp truyền ra, nhỏ giọng hỏi:
[Ký chủ, mỹ nhân lại hôn ngài?][Đúng vậy.] Hứa Nguyện cười nói.
Meo meo nghi vấn:
[Nhưng hai người cũng đâu phải đang yêu đương.]Hôm nay bọn họ vừa gặp lại, lần trước mỹ nhân cưỡng hôn ký chủ rồi chạy mất, hôm nay vậy mà còn ở lại rửa chén, ký chủ còn ngầm đồng ý.
[Ai nói chúng tôi không phải đang yêu đương?] Hứa Nguyện đứng dậy, lấy khăn lau mặt bàn, đi vào phòng bếp.
[Hả?!] Meo meo khiếp sợ,
[Hai người yêu đương khi nào?!][Hôm nay.] Hứa Nguyện nhìn thanh niên nghe hắn bước vào thì vểnh tai lên, lại gần bỏ khăn xuống rồi nói, “Cái này cũng phải rửa sạch.”
Steven cảnh giác hồi lâu, nhìn thấy giẻ lau bên cạnh thì không hiểu sao lại nghiến răng nói: “Biết rồi.”
Meo meo lấy lại tinh thần, nó hoàn toàn không ngờ có một ngày ký chủ của nó sẽ yêu đương chớp nhoáng như vậy:
[Hình như mỹ nhân không vui lắm.][Tôi cũng thấy cậu ấy có vẻ không vui, tại sao?] Hứa Nguyện hỏi.
Hệ thống:
[?]Nó biết thế quái nào được! Ngay cả ký chủ yêu đương khi nào nó cũng không biết!
Hứa Nguyện cũng không cần nghe đáp án từ hệ thống, hắn đứng một bên rửa tay, nhìn đuôi tóc rũ xuống bên eo lắc lư nhẹ theo động tác của cậu: “Tóc của em dài hơn trước rất nhiều.”
“Một thời gian không để ý nó đã dài thế này rồi.” Steven nghe vậy thì quay đầu, nhìn người đang đứng một bên đang đặt ánh mắt lên người mình, giận dỗi lúc trước đã không còn bóng dáng, “Anh cảm thấy dài quá sao?”
“Không, rất đẹp.” Hứa Nguyện cười khen.
Steven cầm chén đĩa hơi khựng lại, dời mắt đặt chén đĩa đã lau khô qua một bên, nhiệt độ dưới đáy lòng lại bốc lên: “Vậy để lại đi.”
Giọng cậu nghe có vẻ không để ý, nhưng vành tai lại ửng đỏ, Hứa Nguyện nhìn chằm chằm nó một lúc lâu mới nói: “Lần này em không mang nhiều hành lý theo sao?”
Steven nghe hắn lên tiếng thì thẳng lưng lên, liếc nhìn người bên cạnh, khi nhìn thấy đôi mắt hiểu rõ của hắn thì đột nhiên bình tĩnh lại, cười nói: “Đặt ở lữ quán.”
Thời tiết lạnh lẽo gió tuyết đầy trời như thế này, khi cậu vào thành phố này đương nhiên phải tìm lữ quán trước, thật sự ngủ trên nền tuyết một đêm không những sẽ chết cóng, mà còn làm không ít người cười chết.
“Đêm nay phải về đó sao?” Hứa Nguyện hỏi, đương nhiên hắn biết lúc ấy chẳng qua cậu chỉ thuận miệng tìm cớ.
Nhưng vừa hỏi ra, Steven bỗng xoay người nhìn hắn, trái tim vọt lên cổ họng.
Lúc trước hắn giữ cậu ngủ lại có lẽ chỉ là mời bạn bè, nhưng quan hệ giữa hai người đã tiến xa hơn một bước, ngủ lại sẽ có ý nghĩa khác.
Cậu đã từng thấy nam nữ ngủ cùng nhau, nhưng hai người đàn ông thì…… không biết rõ.
“Trở về.” Steven ho nhẹ một tiếng, trong lòng lại bắt đầu lưu luyến.
Rõ ràng trước không rõ ràng như vậy, nhưng tối nay lại cực kỳ mãnh liệt.
“Muốn ở lữ quán mấy ngày?” Hứa Nguyện nhìn cậu rũ mắt suy tư thì khoé môi cũng cong lên ý cười.
“A? Có lẽ phải chờ đến khi em tìm chỗ định cư ở đây đã?” Steven ngẫm nghĩ nói.
Lúc trước cậu cũng không ngờ mình lại định cư ở đây, nhưng bây giờ cần phải đến suy nghĩ, ít nhất phải mua một căn phòng, có một chỗ ở cố định
“Cũng được.” Hứa Nguyện nhìn cậu rời khỏi phòng bếp, trở tay đóng cửa lại, “Em muốn ở chỗ nào?”
“Tạm thời chưa nghĩ ra.” Steven cầm thanh kiếm trên ghế dài cạnh lò sưởi đeo lên eo, nói: “Đây thật sự là ngày đầu tiên em vào thành phố này.”
Cậu chỉ cảm thấy cảnh tuyết đêm ở đây không tồi, không hề đen tối tịch liêu như những nơi khác, muốn đi dạo ngắm cảnh.
“Về ngay bây giờ sao?” Hứa Nguyện nhìn cậu đeo kiếm thì ngạc nhiên hỏi.
Steven dừng lại, chuyển mắt nhìn về phía người đàn ông vẫn luôn nhìn mình, đè xuống cảm giác nóng hổi và quyến luyến trong lòng: “Anh không muốn để em về sao?”
Kỳ thật cậu không muốn đi chút nào, cậu đã từng khó hiểu vì sao hai người yêu nhau lại quấn quýt si mê không muốn xa nhau, nhưng giờ thì cậu hiểu rồi.
Cậu vứt vấn đề lại cho hắn, Hứa Nguyện cười khẽ một tiếng: “Ở lại thêm chút nữa đi, anh sẽ không làm gì em đâu.”
Steven nghe câu trước thì rất vui vẻ, nhưng câu sau lại khiến tim cậu đập thình thịch, cậu nhướng mày: “Anh cảm thấy em sẽ lo lắng chuyện này sao?”
“Em không lo sao?” Hứa Nguyện ngồi xuống ghế dài mềm mại.
Steven nghẹn lời, cậu nhìn người kia vừa ngồi xuống đã nhìn về phía mình, đỡ chuôi kiếm ngồi lên thành ghế, trong mắt hiện lên vẻ suy tư: “Quả thật em không biết hai người đàn ông phải làm như thế nào.”
Cậu nói trắng ra, ngược lại làm Hứa Nguyện hơi giật mình, hắn bật cười: “Không cần gấp.”
Đúng là hắn có nổi lên chút dục vọng, đàn ông khi nhìn thấy người trong lòng đều thẳng thắn trong chuyện này, nhưng hắn thật sự không định làm gì cậu.
Nhưng thế giới này có rất nhiều chuyện không được hàm súc, có lẽ quý tộc sẽ có phòng riêng, nhưng đối với bình dân, một căn nhà ở chung với dê bò và con cái, thậm chí có vợ chồng làm tình trước mặt con cái, người ở thế giới này rất thoáng, tư tưởng như vậy nơi nơi đều có, ngược lại khiến hắn có vẻ lạc lõng.
Người khác nghĩ gì không liên quan tới hắn, chỉ là thanh niên lớn lên trong môi trường như vậy, rất nhiều chuyện không thể tránh né tư duy theo hoàn cảnh, tuy rằng suy nghĩ của cậu cũng rất khác thường.
Steven nhìn đôi mắt dịu dàng kia, trái tim vẫn đập thình thịch, không biết mình đã bình tĩnh lại hay vẫn nôn nao khó nhịn, cũng có thể là vì những khía cạnh xa lạ luôn làm lòng người lo ngại và tò mò, cậu cười nói: “Xem ra anh hiểu.”
“Nếu em, anh có thể dạy em.” Hứa Nguyện nhìn thanh niên có vẻ rất thản nhiên, sau đó thấy vành tai cậu lại lần nữa đỏ ửng.
“Đàn ông với đàn ông làm chuyện này sẽ bị thiêu chết.” Steven hơi dời mắt, đè xuống hoảng loạn trong lòng.
Đã rất lâu rồi cậu không có cảm giác này, nhưng từ lúc bước vào nơi này, mọi chuyện dường như quay lại lúc ban đầu, giống như bọn họ chưa bao giờ xa cách mười năm.
“Ai bị thiêu chết?” Hứa Nguyện hỏi cậu.
Steven quay đầu, nhìn về phía chủ nhân thành Logue: “Dù anh là chủ nhân nơi này, bị báo cáo cũng sẽ bị trừng phạt.”
Đã từng có quý tộc phải chịu sự trừng phạt tàn khốc này, bị người báo cáo làm tình với đàn ông, bị tịch thu toàn bộ tài sản giam vào ngục, cuối cùng bị treo cổ trên giá, đây cũng là nguyên nhân vì sao năm đó cậu không nghĩ đến chuyện bên nhau với Brande.
Thế giới này rất kỳ diệu, giữa hai người đàn ông dù thể hiện tình cảm đến đâu cũng có thể hiểu thành tình bạn thâm sâu, nhưng một khi phát triển thành mối quan hệ thật sự thì lại khác, hoang đường và buồn cười.
“Chuyện này trước mặt sức mạnh cũng phải nhường bước.” Hứa Nguyện ném vào lò sưởi mấy cây củi gỗ, “Trừ khi có đủ lợi ích.”
Tuy rằng có rất nhiều suy nghĩ, nhưng con người trời sinh đã hiểu được tránh nặng tìm nhẹ, đó là bản năng khó có thể thay đổi.
Steven nhìn ánh lửa bập bùng trong mắt hắn, trong chớp mắt cậu nghĩ mình đã trở về bên dưới gốc cây cổ thụ, người này nhìn thấu bản chất con người, dường như bất kỳ ai cũng không thể đi vào ranh giới hắn vạch ra.
Thanh kiếm trên hông bị tháo ra đặt qua một bên, Steven đứng dậy ngồi qua ghế mềm, Hứa Nguyện phát hiện động tĩnh bên cạnh thì chuyển mắt, lại bị thanh niên ôm chặt bả vai hôn lên, đôi mắt xanh ngọc bích đong đầy kiên quyết và nhiệt tình như đang hiến tế.
Hứa Nguyện khẽ kinh ngạc, trên môi bị mổ mổ không hề có kết cấu làm hắn cười một tiếng, duỗi tay vỗ lưng thanh niên, sau khi tách ra thì cười nói: “Sao vậy?”
Steven nhìn ánh mắt hắn lại dịu dàng, không nhịn được duỗi tay đụng vào hàng mi dài vừa cong vừa dày kia, thấy nó vì ngứa ngáy mà run rẩy, lộ ra tròng mắt phản chiếu ảnh ngược của mình: “Em thích đôi mắt của anh.”
Màu sắc giống đồng vàng, lại không hề lạnh băng, mà tràn ngập ấm áp.
“Giống đồng vàng?” Hứa Nguyện cười nói.
“Hừm.” Steven bị nói toạc tâm tư, chuyện này cũng không có gì phải che giấu, cho dù qua mười năm, cậu vẫn thích cái thứ vàng óng kia.
Hứa Nguyện thấy thanh niên cười vui vẻ, cũng nói: “Anh cũng rất thích đôi mắt của em, giống phỉ thúy.”
Màu xanh đậm và thuần khiết, chứa đầy ánh sáng trong trẻo như nước, không thể so với những đá quý bình thường, nhưng lại khiến người ta không tự giác so sánh khi nhìn thấy màu sắc tương tự, sau đó phát hiện không thể so được.
Ánh mắt Steven khẽ động, khoanh tay dựa lưng ra ghế, nhìn ngọn lửa nhảy múa trong lò sưởi, cười nói: “Xem ra chúng ta nên ở bên nhau.”
“Hả?” Hứa Nguyện khó hiểu trong nháy mắt, nhưng khi thấy được ánh mắt sung sướng của thanh niên thì bật cười, “Đúng vậy.”
Phỉ thúy và đồng vàng, đều là những đồ vật cực kỳ trân quý, đặt cạnh nhau sẽ càng tăng thêm vẻ giàu sang quyền lực, nhưng không ai lại hình dung kiểu này cả.
“Mười năm nay em đã đi đâu?” Hứa Nguyện ngắm nhìn thanh niên đắm mình trong ánh sáng vàng ấm áp của lửa.
Mười năm ly biệt, tính cách cũng không có nhiều thay đổi.
Steven chớp chớp mắt, cong môi cười: “Đại số thời gian đều đi thám hiểm, đi rất nhiều nơi.”
Giống như cậu đã từng nói với hắn, đi rất nhiều nơi để khám phá.
“Nhất định đã nhìn thấy rất nhiều chuyện lạ.” Hứa Nguyện thấy cậu nói chuyện này với vẻ mặt rất thoải mái.
Cứ như cậu vẫn đang trải qua những hành trình và câu chuyện mới lạ thú vị.
“Đương nhiên rồi.” Steven thấy hắn tỏ vẻ lắng nghe thì nói tiếp, “Em đã nhìn thấy thú một sừng chân chính ở xứ Barlow, nó có vẻ ngoài rất giống ngựa, bộ lông trên người tỏa ra ánh sáng trắng, nghe nói là biểu tượng của sự thánh khiết.”
“Sau đó thì sao?” Hứa Nguyện hỏi.
“Nhưng thực tế thì nó rất thích những cô gái trẻ tuổi trẻ xinh đẹp.” Steven sờ cằm, lấy từ trong túi ra một cái sừng nhỏ màu bạch kim, “Đây là một con em săn được ở đó.”
“Ngắn như vậy?” Hứa Nguyện đánh giá cái sừng giữa hai ngón tay.
Hình vẽ của Fabian còn dài hơn cái này.
“Đây là chiến lợi phẩm, con em bắt được đã bán rồi.” Steven tung hứng sừng nhỏ trên tay, cười nói, “Nó rất đắt.”
“Bao nhiêu?” Hứa Nguyện hỏi.
“Một ngàn đồng vàng.” Steven cười thành tiếng.
“Rất nhiều.” Hứa Nguyện nhìn cậu cười vui vẻ, bỗng nhiên nhớ tới trước kia, vẻ mặt lúc thanh niên nhận được một cái sừng giả làm thù lao thì phì cười, “Chúc mừng em bắt được thú một sừng thật sự.”
Steven nghe vậy thì khựng lại, quay đứa nhìn người bên cạnh, đánh giá hắn từ trên xuống rồi nheo mắt nói: “Người lúc ấy nấp bên ngoài quán rượu lão Bert là anh đúng không.”
Phản ứng của cậu quá mức nhạy bén, làm Hứa Nguyện có chút kinh ngạc: “Em vẫn nhạy bén như trước kia.”
“Đáng tiếc lúc ấy không bắt được anh.” Steven khẽ hừ một tiếng, cậu vẫn luôn nhớ rõ rất nhiều chuyện liên quan đến đồng vàng, đặc biệt là chuyện cậu không nhặt được của hời còn bị người ta cười nhạo, “Lúc đó buồn cười lắm sao?”
“Không có.” Hứa Nguyện ngừng cười chuyển đề tài, “Sau đó còn gặp được chuyện gì nữa?”
Steven hơi nhấp khoé môi, nhẹ nhàng nhướng mày: “Còn gặp được một sinh vật rất kỳ lạ, gọi là gà quái, đó là một loại chim, nhưng nó chỉ nhỏ bằng ngón út, lúc đứng im thì giống một nhánh cây, nhưng người nó mở ra, đầu giống gà, đôi mắt rất lớn, mọc sáu cái chân làm nó chạy rất nhanh.”
Hứa Nguyện nghe thânh niên nghiêm túc kể lại, đây là một sinh vật chưa từng thấy trong sách Fabian: “Nghe có vẻ giống côn trùng.”
“Nhưng nó thật sự là chim, tuy rằng nó có đôi cánh như côn trùng, nhưng chân nó lại có móng vuốt chim.” Steven nhỏ giọng nói, “Vẻ ngoài kỳ quái của nó không phải nguyên nhân khiến em nhớ rõ, mà là vì nó ỷ vào cơ thể nhỏ bé để lặng lẽ bám lên người trâu bò, hoặc là ngụy trang lên củi gỗ, mùa đông đến thì ngủ đông…… Nhưng vào mùa xuân ấm áp nó sẽ tỉnh dậy, sau đó đẻ rất nhiều trứng, nhân lúc người ngủ say mà chui vào miệng mũi, ăn sạch nội tạng và não rồi thay thế bọn họ, anh biết chúng nó thích ăn loại người nào nhất không?”
“Loại nào?” Hứa Nguyện hỏi thanh niên đang nghiêm túc nhìn mình.
“Chúng nó thích nhất là cơ thể của kẻ lừa đảo.” Steven nhướng mày, “Chỉ cần nhìn từ xa là có thể phân biệt, sau đó lặng lẽ chui qua ống khói, trừng phạt bọn họ trong lúc ngủ mơ, khó lòng phòng bị.”
“Thật vậy sao?” Hứa Nguyện mím chặt khoé môi sắp cong lên.
“Đương nhiên.” Steven rất nghiêm túc gật đầu.
“Vậy xem ra cả hai chúng ta đều phải cẩn thận.” Hứa Nguyện nhẹ nhàng xoa bóp vành tai cậu, “Bằng không gà quái chui vào lỗ tai em thì rất phiền phức.”
Đầu ngón tay hắn nóng rực, như muốn làm bỏng tai Steven, cả người cậu giật mình nhìn người đàn ông không có chút sợ hãi nào bên cạnh, trái tim lại nhảy thình thịch: “Là anh gạt em trước, hai chúng ta không ai chạy thoát.”
Cậu vểnh môi không phục, hai rặng mây đỏ trên gò má rất rõ ràng dưới ánh lửa, Hứa Nguyện chạm nhẹ vào vành tai cậu, không nhịn được xoa bóp một chút, thấy đôi mắt ngọc bích kia dần dần sũng nước thì đứng lên: “Anh đưa em về.”
Còn ở lại thì đúng là không xong.
*****
Editor: Tui mà là tác giả, thì khúc này tui cho ** luôn (。ノω\。)