“Cậu tìm gì sao?” Hứa Nguyện nhìn thanh niên đưa lưng về phía mình hỏi.
“Ừm, đột nhiên nhớ tới tôi phải đi gặp Moreton.” Steven nghe được giọng hắn thì rất kích động, nhưng lúc này cậu bỗng không dám nhìn mặt đối phương, đúng là hỏng bét mà, “Tôi đi trước.”
“Sắp đến giờ ăn trưa rồi.” Hứa Nguyện nhìn cậu định rời đi, nói: “Ăn xong rồi đi.”
“Tôi đến quán Benson ăn.” Steven một tay đỡ chuôi kiếm, một tay vẫy vẫy ra sau, muốn tỏ vẻ không khác gì ngày thường, nhưng lòng bàn tay lại ngứa ran, trong lòng cực kỳ hối hận.
[Mỹ nhân sốt ruột ghê.] Meo meo nằm trên nóc dò đầu ra nói.
[Bởi vì lòng biết ơn.] Hứa Nguyện nhìn thanh niên phóng khoáng rời đi thì cười một tiếng, đi vào trong phòng.
Dù là lão Bert, Moreton hay là Benson, lúc hoạn nạn quan tâm và giúp đỡ đều là đưa than ngày tuyết, đủ khiến thanh niên vượt qua khỏi trời đông giá rét ghi tạc trong lòng.
[Ký chủ cũng thật bận rộn!] Meo meo phơi nắng ngáp một cái, buổi sáng ăn cơm xong thì không thấy người đâu nữa.
[Vốn lưu động có chút vấn đề, một ít kế hoạch phải tiến hành trước thời gian.] Hứa Nguyện vào nhà ăn, gọi người hầu đem lên một phần cơm đơn giản.
[A? Rất nghiêm trọng sao?] Hệ thống tròn mắt hỏi.
[Không phải chuyện gì lớn.] Hứa Nguyện cười, [Yên tâm đi.]
Chỉ là lần này hắn ra tay, khó tránh bị các quý tộc theo dõi, rất nhiều người muốn chia một chén canh, nên phải nhanh chóng quyết định người hợp tác mới được.
[Meo!] Hệ thống lại yên tâm, lúc nhìn thấy ký chủ vào phòng làm việc thì nhảy lên bệ cửa sổ tiếp tục phơi nắng.
[Bên phía Hante có phát hiện gì không?] Hứa Nguyện hỏi.
[Đêm đó hình như gã mất rất nhiều đồng vàng và nhẫn, nhưng hộp mồi lửa vẫn còn.] Hệ thống nghiêng đầu liếm lông mình.
Bởi vì nó rất cũ, lại chỉ là một hộp mồi lửa, những người đó lặng lẽ vào phòng mò rất nhiều thứ trên người gã, thậm chí không ít người sờ đến hộp mồi lửa kia, hệ thống cũng khẩn trương rất nhiều lần, kết quả không có ai liếc nó một cái.
[Xem ra gã sẽ đề phòng hơn trước.] Hứa Nguyện trầm ngâm nói.
Cho dù Steven không muốn rút dây động rừng, những người khác thấy Hante giàu lên một cách bất thường cũng có thể đoán được gì đó, nhưng hộp mồi lửa vẫn còn, xem ra gã thật sự bảo vệ nó rất tốt.
Sau này phải xem gã lựa chọn như thế nào.
……
“Hầy……” Thanh niên ngồi trên ghế đỡ trán thở dài.
“Cậu bị trộm túi tiền à?” Ánh mắt Moreton rời khỏi vết nứt trên lưỡi kiếm, nhìn về thanh niên đã than thở mấy lần, “Cho dù như vậy, thanh kiếm này cũng bị sử dụng quá mức rồi.”
“Ông xem rồi sửa đi.” Steven chống cằm lại thở dài một hơi, vẫn không rõ hành động lúc nãy của mình.
Đối mặt những hải tặc hung ác cậu còn không sợ, cho dù là bị nhốt vào nhà giam, cậu cũng có thể ra ngoài, sao bây giờ lại bỏ chạy?
Moreton đều chuẩn bị sẵn tinh thần nghe cậu giảo biện, thấy cậu nói vậy thì ngạc nhiên nhìn thanh niên đang phiền muộn ngồi bên kia: “Cậu làm hỏng chuyện gì sao? Hay là làm mất một bảo tàng?”
“Không phải.” Steven nghiền ngẫm tâm trạng của mình, cậu rõ ràng rất muốn nhìn thấy Brande, thậm chí bây giờ cũng muốn, nếu cậu không rời đi, ít nhất có thể ăn trưa cùng đối phương.
Người kia lúc ăn gì đó luôn thong thả ung dung, giống như đang tinh tế bình phẩm hương vị, làm cậu cảm thấy đồ ăn trong mâm hắn ngon hơn một chút.
“Vậy cậu thở ngắn than dài chuyện gì?” Moreton không rõ nguyên nhân thu hồi tầm mắt, nhìn thanh kiếm nói, “Tôi còn tưởng cậu và Brande tiên sinh sẽ tới cùng nhau.”
Vừa nghe cái tên này, ngực Steven lại thót lên, nhìn về phía ông: “Sao tôi lại phải tới cùng hắn?”
“Cậu kích động như vậy làm gì? Không phải hai người thường xuyên tới đây cùng nhau sao?” Moreton tặc lưỡi một tiếng, trên mặt lộ vẻ tò mò nhiều chuyện, “Chẳng lẽ cậu đắc tội hắn?”
“Sao có thể? Chúng tôi quan hệ rất tốt.” Steven đè nén lòng ngực nóng ran, nói: “Sao ông lại hỏi vậy?”
“Nghe nói hôm qua cậu dẫn hắn đến nơi cậu ở, chỗ đó hỗn loạn thế nào cậu cũng biết mà, mang theo một con dê béo đi vào, không sợ hắn xảy ra chuyện sao?” Moreton nói thầm.
“Chỉ là đi lấy chút đồ mà thôi.” Steven hơi giật mình, nghiêng mắt nói.
Thật ra lúc ấy cậu chỉ muốn đẩy Brande ra xa, nên hành động hơi cực đoan, mệt cho Brande có thể luôn nhường nhịn cậu.
“Nhưng mà có vẻ ông và Brande quan hệ không tồi.” Steven vuốt xuôi cảm xúc trong lòng, nhướng mày nói.
“Ồ, hắn thưởng thức kiếm của tôi, hơn nữa không giống cậu, ba ngày hai bữa lại chạy đến sửa.” Moreton khó chịu phỉ nhổ, “Sau này nếu không có ai giúp cậu sửa, tôi xem cậu làm gì bây giờ?”
“Nếu ông chịu truyền kỹ thuật lại cho tôi, tôi cũng rất vui lòng học hỏi.” Steven nghiêng đầu cười nói.
“Đây chính là chén cơm của tôi, đừng có mơ!” Moreton không chút do dự gạt đi, ông nhìn thanh kiếm trong tay, “Năm ngày sau lại đây lấy, hai đồng bạc.”
“Cảm ơn.” Steven đứng dậy, lúc cầm lấy phối kiếm dự phòng thì thả hai đồng bạc và một cục khoáng thạch đen tuyền lên quầy, “Không biết khoáng thạch này là gì, ông cầm đi nghiên cứu xem.”
“Có vẻ không tồi.” Moreton cầm lấy quặng kim loại rồi đuổi khách, “Được rồi, cậu nên đi ăn trưa đi.”
“Hẹn gặp lại.” Steven treo kiếm bên hông, không chút tiếc nuối xoay người rời đi. Web đọc nhanh tại ~ TRÙ MTR𝐔𝙔ỆN.vn ~
“Này, nếu có một ngày tôi làm không nổi nữa, cũng có thể dạy lại cho cậu.” Moreton dời mắt khỏi khoáng thạch, nhìn thanh niên đang vén rèm lên nói.
“Hứa rồi đấy nhé.” Steven dừng bước, ngoái đầu nhìn ông cười nói, phất tay rời đi.
……
Steven định đến quán Benson để ăn trưa, chỉ là còn chưa tới đó, cậu đã gặp đám người Albo đang cưỡi ngựa chạy trên đường.
Mà không cần cậu lên tiếng, Albo và vài lính đánh thuê cũng đã dừng ngựa, nhiệt tình chào hỏi: “Steven tiên sinh, chào buổi trưa.”
Steven nghe xưng hô này và ánh mắt ngạc nhiên cảm thán của những người xung quanh, đuôi mày khẽ giật giật, cười nói: “Đừng khách khí như vậy, tuy tôi là bạn của Brande, nhưng kêu tên của tôi là được rồi.”
Ở trang viên thì thôi, nhưng cậu không muốn bị xưng hô như vậy trong thành Tanzan, mất đi một vài người bạn còn chưa tính, chủ yếu là sẽ có một ít kẻ âm dương quái khí trêu chọc cậu.
“A, được.” Ưu điểm của Albo ở chỗ tuy vóc dáng cường tráng nhưng đầu óc rất linh hoạt, “Steven, vết thương của cậu đã đỡ hơn rồi chứ?”
“Đúng vậy, đã tốt rồi.” Steven thả lỏng một hơi, nhìn hướng đi của bọn họ, "Mọi người từ trang viên của Brande trở về sao?"
"Chủ nhân giao phó một vài chuyện cần phải quay lại trang viên để làm." Albo đúng sự thật trả lời: “Cho nên chúng tôi chạy một chuyến.”
“Vậy khi nào anh có thời gian rảnh?” Steven cười nói, “Tôi mời anh uống rượu.”
Albo nghe vậy thì bỗng hơi ngại ngùng, nhưng trong Tanzan không ai có thể từ chối lời mời đi uống rượu: “Đợi tôi mang đồ về rồi báo cáo cho chủ nhân thì có thời gian, đi chỗ nào uống rượu, A…… Steven, cậu có thể uống rượu sao?”
“Yên tâm đi.” Steven cười nói.
Cậu có thể uống nước mật ong.
“Được, lát nữa gặp.” Albo vui vẻ nói.
“Vậy lát nữa gặp nhau ở quán rượu đầu đường.” Steven nhìn xung quanh, chỉ vào một quán rượu cách đó không xa.
“Được!” Albo sảng khoái đồng ý, thấy Steven tránh đường thì giục ngựa rời đi.
Mà vẻ sung sướng vì được người mời uống rượu rất khó che giấu, đặc biệt ngay thời điểm sắp được nghỉ ngơi.
Nên khi Hứa Nguyện nghe hắn vui vẻ to giọng báo cáo thì hỏi thêm một câu: “Lát nữa có hẹn sao?”
“A, vâng, đúng vậy.” Albo hơi xấu hổ, nhưng nhìn chủ nhân cười dịu dàng thì vẫn nói tiếp, “Lát nữa đi uống rượu với Steven.”
Hứa Nguyện nghe vậy thì hơi ngẩn ra: “Các ngươi hẹn trước sao?”
“Nơi này xong việc rồi, đi sớm đi.” Hứa Nguyện cười nói.
“Vâng.” Albo to giọng trả lời, sau đó xoay người hưng phấn rời đi.
Tiếng vó ngựa dưới lầu vang lên, Hứa Nguyện nhìn hàng hóa mang từ trang viên về đặt trên bàn, đi đến cửa sổ suy nghĩ một lát, sau đó bật cười.
Lâu ngày chăm sóc và dò hỏi tin tức của Steven, khiến hắn đã quen chú ý nhất cử nhất động của đối phương.
Không còn nằm trên giường dưỡng bệnh, thế giới của cậu đúng là muôn màu muôn vẻ.
……
“Lúc đến nơi, người hầu nói chủ nhân đã ngủ, nhất quyết không cho vào.” Albo cởi khôi giáp, ngồi xuống bàn uống rượu nói liên thanh, tuy rằng giống như đang oán giận, trong giọng điệu lại rất bình thường, “Nhưng mà hắn cũng sợ chủ nhân bị đánh thức sẽ nổi giận, may mà lúc ấy quản gia Fabian chưa ngủ, dẫn bọn tôi đi gặp chủ nhân, đúng là may mắn, cậu biết vì sao ông ấy chưa ngủ không?”
“Vì sao?” Steven bưng cốc nước mật ong lên rồi nói tiếp.
“Nghe nói ông ấy đang đọc sách gì đó.” Albo gãi tóc, trên mặt hiện lên vẻ khâm phục, “Muộn như vậy mà còn học tập, không hổ là quản gia toàn năng Fabian.”
Steven cười khẽ: “Đúng vậy.”
Cậu chắc chắn Fabian thức khuya như vậy không phải đang học tập, mà là xem một ít tranh sách ông ta hứng thú.
Giống như ông đã từng ghi chép một ít thực vật biến thành người, rắn hai đầu linh tinh.
Cho dù đã trở thành quản gia, nhưng ông vẫn luôn đam mê tìm hiểu những sinh vật kỳ dị, đương nhiên cũng có nguyên nhân Brande cảm thấy hứng thú với những thứ đó.
“Sau đó thì sao?” Steven hỏi.
“Sau đó chúng tôi gõ cửa phòng chủ nhân, vốn nghĩ rằng chủ nhân bị đánh thức sẽ khó chịu, hoặc là tức giận.” Albo thành kính nói, “Không ngờ ngài ấy đã tỉnh, không chỉ không nổi nóng, còn nhanh chóng sắp xếp mọi chuyện, không hổ là chủ nhân vĩ đại!”
Ánh mắt Albo tràn đầy khâm phục, Steven nhẹ nhấp môi hỏi: “Hắn sắp xếp cái gì?”
Albo ngạc nhiên nhìn về phía cậu, hỏi một câu giống hệt lão Bert: “Chủ nhân không nói cho cậu sao?”
“Hắn là một người rất khiêm tốn, không thích khoe khoang công lao của mình.” Steven cũng trả lời y hệt, tuy rằng đây chính là sự thật.
“Ồ, ngài ấy quá khiêm tốn!” Albo gật đầu nói, chỉ là lúc mở miệng thì nhỏ giọng xuống, cho dù bọn họ đang ngồi khá xa đám người, “Lúc ấy chủ nhân cho gọi toàn bộ lính đánh thuê còn tỉnh chia thành ba đường, mang theo ba rương vàng nặng trĩu……”
Albo nghe được số vàng mà quản gia Fabian mang theo, 3000 đồng vàng cũng đủ khiến người chưa thấy nhiều tiền như hắn kinh ngạc sửng sốt, mà xe ngựa của chủ nhân mang còn nhiều hơn.
Chuyện như vậy đương nhiên không thể tùy tiện để người ngoài biết, cho dù uống say cũng không được hớ lời, nhưng Steven cũng không phải người ngoài, dù sao những đồng vàng đó là để cứu viện thanh niên trước mặt.
Chủ nhân của hắn đối xử với bạn bè quá mức chân thành, tình hữu nghị giữa hai người so với ba rương đồng vàng càng thêm quý giá.
“Có nghĩa là hắn dùng đồng vàng gõ cửa Bá tước Alleyne?”
“Đúng vậy, không có gì thực dụng hơn đồng vàng cả.”
“Cụ thể là bao nhiêu?”
Steven bước chậm rãi trên phố, nhìn dòng người đi lại như nước chảy, nhớ lại câu hỏi lúc nãy của mình.
“Mười ngàn đồng vàng, tôi nghe Leo nói, chuyện này cậu tuyệt đối đừng nói cho người khác.” Đây là đáp án mà Albo dùng âm thanh cực khẽ nói ra.
Nặng nề đập vào lòng Steven.
Mười ngàn đồng vàng, có lẽ không chỉ mười ngàn đồng vàng, bởi vì đó chỉ là số tiền để nhờ Bá tước Alleyne giúp đỡ, mà muốn Tử tước Gene hỗ trợ, cũng cần một số đồng vàng không nhỏ.
Steven biết hắn đã trả giá rất nhiều, nhưng không ngờ lại nhiều như vậy, những đồng vàng đó cộng lại còn nặng gấp mấy lần cậu.
Nói hắn ngốc, nhưng Brande lại là thương nhân khôn khéo nhất.
Hắn chỉ muốn dùng cách nhanh nhất, cứu cậu ra khỏi nhà giam.
Một đêm bôn ba, lại thức đêm chăm sóc cậu, trả giá gần như toàn bộ gia tài, nhưng khi cậu cáu gắt lạnh lùng, lại chỉ cần một đồng vàng là có thể xóa bỏ mọi chuyện.
Ngay cả Steven cũng không nhịn được muốn hỏi, đáng giá sao?
Nhưng cậu không cần phải hỏi, bởi vì lúc Brande đưa ra quyết định thì đã có đáp án.
Hắn cho rằng cậu đáng giá, may mắn cậu không phụ tâm ý của hắn, sa vào vũng lầy đen tối.
Nhưng cậu lại đem lòng yêu một người, như lúc trước đã từng nói, yêu hắn một cách cuồng si, bởi vì Brande thật sự giống như được làm bằng vàng, cặp mắt hổ phách kia dù chìm trong bóng đêm cũng loé lên kim sắc, chỉ là không lạnh lẽo như đồng vàng, bên trong chứa đầy dịu dàng ấm áp.
“Sao lại ngồi ở chỗ này mà không vào?” Hứa Nguyện nghe hệ thống chuyển cáo mới biết được thanh niên ngồi dưới bậc thang từ lúc gần tối đến giờ.
“Suy nghĩ một số chuyện.” Steven ngước mắt nhìn người kia, trái tim vẫn cứ nhảy dồn dập, mỗi một nhịp đều đang nói cậu thích Brande, nhưng cậu chỉ có thể đè nén những cảm xúc cuồn cuộn vào tận đáy lòng, bởi vì trong đôi mắt kim sắc kia chỉ có quan tâm, lại không có tình yêu giống cậu.
Cậu không thấy rõ chính mình, nhưng thấy rõ người khác, bởi vì cậu đã thấy rất nhiều đôi mắt mang theo tình yêu, vội vàng, dịu ngọt, không thể che giấu, tình yêu chảy xuôi theo từng cử chỉ lời nói.
Nhưng Brande không có, hắn dịu dàng quan tâm, nhưng đây không phải tình yêu, rồi lại không hoàn toàn giống bạn bè.
Trực giác của cậu quả nhiên chính xác, yêu người này tuyệt đối không phải chuyện gì tốt, nhưng cũng không phải chuyện xấu.
Bởi vì hắn thật sự rất tốt, đáng giá để người cam tâm tình nguyện yêu hắn, còn kết quả như thế nào, trong tòa thành lúc nào cũng có khả năng chết đi này, kết quả cũng không còn quan trọng nữa.
“Đi vào suy nghĩ, ngồi ở chỗ này rất dễ bị cảm.” Hứa Nguyện đối diện với đôi mắt chứa đựng cảm tình vô tận của thanh niên, con ngươi hơi động một chút, vừa dứt lời lại thấy cậu cong cong đôi mắt xanh biếc, vươn tay với hắn, “Kéo tôi một cái.”
Thanh niên vừa đứng lên đã lập tức rút bàn tay đầy vết chai ra, vỗ quần và áo choàng dính bụi.
Cặp mắt xanh lục khẽ chuyển một vòng: “Tôi chỉ suy nghĩ làm thế nào để trả lại hơn mười ngàn đồng vàng cho anh.”
Cậu nói nhẹ nhàng, nhưng trong mắt lại mang theo cảm tình dày nặng.
Hứa Nguyện nghe vậy thì cười một tiếng: “Cậu nghe Albo nói sao?”
“Ừm, cũng không phải chuyện gì khó hỏi thăm, tùy tiện tìm một lính đánh thuê trong trang viên cũng biết được đáp án.” Steven sửa sang lại áo choàng nói.
“Tôi biết, tôi sẽ không trách tội hắn.” Hứa Nguyện xoay người đi về phía cửa lớn, noi: “Ăn cơm tối chưa?”
“Còn chưa đâu.” Steven đuổi kịp bóng lưng cao ngất phía trước, lòng bàn tay còn vương lại nhiệt độ nóng bỏng của đối phương, nhanh chóng xâm nhập vào trái tim, bùng lên ngọn lửa, “Tôi cảm thấy tôi nợ anh càng lúc càng nhiều, anh không suy nghĩ phải đòi lại như thế nào sao?”
“Không phải cậu đã cho tôi đá thanh kim rồi à?” Hứa Nguyện vào phòng bếp nói.
Steven đứng ngay cửa, nhìn hắn vén tay áo lên: “Cái đó sao mà so được?”
“Giống nhau.” Hứa Nguyện khảy đống lửa, làm nó thiêu đốt mạnh hơn, ngoái đầu nhìn thanh niên, “Đối với chúng ta mà nói thì đều giá trị như nhau.”
Những cục đá đó là do cậu thập tử nhất sinh mang về, cũng xem như nửa gia tài của cậu, mà hơn một vạn đồng vàng tuy chiếm không ít tâm huyết và thời gian của hắn, nhưng hắn đứng trên vai người khổng lồ để nhìn thế giới (*), so với thời đại này sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
(*) "Đứng trên vai người khổng lồ" là cụm từ mang tính ẩn dụ có nghĩa là “vận dụng sự hiểu biết của những nhà tư tưởng lớn đi trước để đạt được tiến bộ về trí tuệ". Khái niệm này từng xuất hiện trong một bức thư năm 1675 của Isaac Newton: "Nếu tôi có nhìn xa hơn những người khác thì đó là nhờ đứng trên vai người khổng lồ".
“Nói như anh thì thương nhân toàn thiên hạ đều phải lỗ nặng.” Steven ôm cánh tay khẽ cười, “Không khôn khéo chút nào.”
“Tôi chỉ là hy vọng cậu đừng vì chuyện này mạo hiểm.” Hứa Nguyện ướp xong thịt thăn, cắt nhỏ rồi thêm hương liệu vào đặt qua một bên, xoay người nhìn cậu, “Nếu có một ngày cậu có được nhiều tiền, trả lại cho tôi thì dĩ nhiên tôi rất vui vẻ, nhưng đừng đặt nặng nó trong lòng, giúp tôi lấy một bình rượu nho.”
Trái tim đập miên man của Steven bởi một câu cuối cùng mà trở lại bình thường, cậu mở tủ lấy ra một bình rượu nho đặt lên bàn, sau đó đứng ngay cửa bếp nhường lại vị trí, ánh mắt đã không còn cách nào rời khỏi người đàn ông.
Quả nhiên cậu động lòng là do tên này quá đỗi dịu dàng.
Hắn không tự giác khiến cậu yêu đơn phương, chính mình lại đứng ngoài cuộc.
“Hừ……” Steven nhìn hắn đang bận rộn nấu ăn thì khẽ hừ một tiếng.
Hứa Nguyện ngoái đầu nhìn lại, khó hiểu nhìn vẻ mặt trách móc của thanh niên: “Sao vậy?”
“Không có gì.” Steven nhẹ nhàng dời mắt, “Chỉ là đột nhiên cảm thấy hơi tức giận.”
Lúc này Hứa Nguyện thật sự không nhìn rõ cảm xúc biến đổi thất thường của cậu, lúc nãy hắn có nói lời nào khiến cậu tức giận à, ồ, hình như có: “Tôi cảm thấy cậu có khả năng kiếm được mười ngàn đồng vàng, không phải xem thường cậu.”
Steven thấy hắn an ủi mình, lửa giận trong lòng dường như càng bốc cao hơn, nhiệt độ nóng bỏng lại cuồn cuộn không ngừng, cũng làm trái tim cậu bỏng cháy.
“Không phải tôi cảm thấy anh xem thường tôi.” Steven cong môi, “Brande tiên sinh thân ái, năng lực nhìn thấu nhân tâm của anh yếu đi rồi.”
“Tôi cũng không phải luôn luôn nhìn thấu.” Hứa Nguyện nhìn cậu lại vui vẻ lên thì cười nói.
Tuy rằng hắn đi qua rất nhiều tiểu thế giới, trải qua rất nhiều nhiệm vụ, cũng gặp qua rất nhiều người, nhưng nhân phẩm, tính cách đều khác nhau, tựa như trên thế giới không có hai chiếc lá nào hoàn toàn giống nhau, cho dù là cùng một chiếc lá, ở những vũ trụ khác nhau đều sẽ có trạng thái khác nhau, con người cũng vậy, tính cách có lẽ tương đồng, nhưng mỗi người đều là độc nhất vô nhị, không có khả năng nhìn thấu hoàn toàn.
“Lúc này tôi mới thấy anh giống con người.” Steven nhìn hắn cười nói.
“Tôi vốn là người mà.” Hứa Nguyện nói.
Steven tin hắn mới lạ…… Không đúng, cậu không chỉ thích một người đàn ông, còn thích một sinh vật phi nhân loại?
“Nguyên hình của anh là gì?” Steven không nhịn được trực tiếp hỏi.
Nhân loại cùng phi nhân loại, vẫn có hơi vượt quá tưởng tượng của cậu.
Tuy rằng cậu đoán là mèo, nhưng người này chưa từng biến thành mèo.
“Tôi thật sự là người.” Hứa Nguyện nghiêm túc nói.
Ngón tay Steven gõ nhịp nhàng lên cánh tay: “Không sao cả, dù anh không phải người, tôi cũng sẽ không khai anh ra.”
Hứa Nguyện nghe vậy thì bật cười: “Cảm ơn.”
Steven đợi một hồi lâu, vẫn không nghe hắn tự nói thân phận: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó nên ăn tối.” Hứa Nguyện gắp thịt thăn chiên giòn lên đĩa, cười nói, “Cậu không đói bụng sao?”
Steven nhìn thịt thăn thơm nức bốn phía, phát hiện mình rất đói bụng, nhưng như vậy thì càng thêm khả nghi!
Trong lòng mang theo nghi vấn, nhưng Steven vẫn không tìm được cơ hội mở miệng, mà sau khi ăn xong, hắn lại đi vào phòng làm việc, phải đối mặt với vấn đề học chữ.
“Học cho tốt, học xong toàn bộ thì chúng ta chuyển sang viết chính tả.” Hứa Nguyện đặt một trang bảng chữ cái trước mặt cậu, “Trước khi ngủ chắc đủ thời gian để cậu học xong rồi chứ?”
“Đương nhiên.” Steven không có khả năng nhận thua.
Đây cũng là cơ hội khó có được để cậu có thể biết chữ.
Sau đó cậu chìm ngập trong những ký tự rườm rà mà quên mất chuyện kia, lúc nhớ lại thì đã qua ngày hôm sau, mà cả một ngày đó không thấy bóng dáng Brande đâu.
……
Thành Tanzan vẫn ầm ĩ trước sau như một, tin tức lớn lớn bé bé lưu thông.
Tỷ như cửa hàng Brande ngoài những thương phẩm bán ra mỗi ngày, lại tăng thêm một loại giấy phẳng phiu cực kỳ mềm dẻo, nó càng trắng và tinh tế hơn so với cuộn da dê, trừ bỏ không thể dùng dao để cào mực nước xóa hay sửa chữ như cuộn da dê, thì hầu như không có khuyết điểm, thậm chí mặt trên còn có hương thơm nhàn nhạt, vừa bán ra đã bị các quý tộc cướp sạch.
Lại tỷ như Hante tổ chức yến tiệc này đến yến tiệc khác, dường như gã có được tài phú vô cùng vô tận, thậm chí có thể mặc bộ quần áo hoa lệ nhất, tản bộ trong hoa viên của quốc vương, gã không keo kiệt mà chia tiền cho người nghèo, trở thành một nhân vật vĩ đại hi hữu trong miệng những người bạn, là một vị nhân sĩ hào hiệp.
Tuy rằng mấy tin tức này đều không đủ để thay đổi thành Tanzan.
“Ôi, cảm tạ Hante vĩ đại giúp chúng ta thưởng thức trang giấy mỹ lệ như vậy!” Một người bưng chén rượu hết lời ca tụng trang giấy tản ra mùi hương.
“Tôi cảm thấy nó rất thích hợp để sao chép một quyển thánh thơ, sau đó đặt ở trong phòng.” Một người bạn khác nói.
“Đúng vậy, nếu có thể đưa vào tu viện để sao chép một quyển viết tay, nói không chừng sau khi chết có thể lên thiên đường.”
“Nghe nói từng có một vị Tử tước dùng một tòa trang viên để đổi một quyển chép tay trân quý, nếu dùng loại giấy có hương thơm này, tôi nghĩ thiên sứ càng dễ giáng trần hơn.” Bọn họ không chút bủn xỉn kể ra những biện pháp có thể tiêu tiền, bởi vì Hante sẽ không tức giận vì chuyện này, gã rất giàu có, tài phú vĩnh viễn không tiêu hết.
“Đây là một ý kiến không tồi.” Hante vuốt ve những trang giấy hưng phấn nói, “Vậy ngày mai đưa thứ này vào tu viện đi, chỉ có ngôn ngữ thần thánh mới có thể viết lên mặt giấy trân quý này.”
“Chỉ có Hante vĩ đại mới xứng có được thánh kinh trân quý.”
“Đây chính là vật ngay cả Quốc vương xưng khó có được.”
“Đây là độc nhất vô nhị.”
Rượu vẫn chưa uống chưa đô, vô số lời thổi phồng tan đi khi Hante tiến vào phòng, gã cẩn thận khóa kỹ cửa phòng, không dám sơ ý uống say bí tỉ như lần trước nữa.
Tuy rằng lúc ấy không có ai lấy đi hộp mồi lửa của gã, nhưng trong một đêm bị mất rất nhiều đồ vật vẫn khiến Hante nghĩ mà sợ.
Nhưng giờ thì gã rất yên tâm, bởi vì gã có một nơi ở xa hoa, có vô số lính đánh thuê canh giữ bên ngoài, thậm chí còn có quỷ cẩu trong bảo tàng.
Gã xác định bên ngoài không có động tĩnh thì lấy ra hộp mồi lửa cũ mèm bên hông ra, bật hộp mồi lửa một lần, quỷ cẩu có đôi mắt to như chén trà xuất hiện, tứ chi cường tráng, làm nó trở nên cực kỳ uy vũ.
“Lấy cho ta một ít tiền vàng.” Hante sờ túi tiền đã xẹp bên eo, nói với quỷ cẩu trước mặt.
Quỷ cẩu trước mặt rất nghe lời gã, nhanh chóng biến mất tại chỗ, lúc xuất hiện thì trong miệng đã ngậm túi tiền rất lớn.
“Dù xem qua bao nhiêu lần, vẫn luôn cảm thấy đây là một kỳ tích.” Hante cầm lấy túi tiền, nhét hộp mồi lửa vào đai lưng rồi an tâm nằm xuống giường.
Nhưng dạo này uống khá ít rượu, không có chuyện gì cần gã nhọc lòng, mỗi ngày ăn nhậu chơi bời làm gã rất khó đi vào giấc ngủ.
Cuộc sống hiện tại của gã còn giàu có hơn cả Quốc vương, thậm chí có những món đồ mà Quốc vương không nhất định có được, nhưng gã lại không có được một thứ của Quốc vương.
Công chúa Andrea, vị điện hạ bị tiên đoán sẽ gả cho một người binh lính, bởi vậy bị Quốc vương nhốt ở tòa cung điện bị bao phủ bởi mấy lớp tường cao.
Nghe nói nàng lớn lên mỹ lệ như ánh trăng, những thứ có thể lọt vào mắt xanh của nàng đều cực kỳ trân quý, nghe nói nàng còn thích hương cao của cửa hàng Brande, nhưng đáng tiếc tuy rằng gã có được được hương cao đỉnh cấp, nhưng chỉ có Quốc vương mới có thể ra vào cung điện để gặp nàng.
“Mọi người đều không thể đến xem vị công chúa kia, đúng là một việc lạ.” Hante từ trên giường xoay người ngồi dậy nói, trước kia không thể nhìn thấy nàng, bởi vì gã không được Quốc vương cho phép, nhưng chẳng lẽ năng lực lúc này của gã còn không thể liếc nhìn nàng một cái sao?
Gã lấy bật lửa từ bên hông ra, bật một lần, quỷ cẩu vừa đưa tiền xong đã biến mất lại xuất hiện một lần nữa.
“Giờ là nửa đêm, thời điểm không tồi.” Hante nhìn quỷ cẩu, nói: “Ta muốn gặp công chúa Andrea mỹ lệ, dù trong chốc lát cũng đã thõa mãn.”
Quỷ cẩu chớp đôi mắt to như chén trà, vèo một tiếng chạy ra cửa.
Hante nắm hộp mồi lửa đợi trong phòng, trong lòng hồi hộp chờ mong chưa từng có, không biết vị công chúa kia có mỹ lệ như truyền thuyết hay không, nếu gã có được nàng, vậy không phải còn vĩ đại hơn cả Quốc vương sao?
Quỷ cẩu chạy ra phòng, nháy mắt biến mất trong gió, đường phố nửa đêm rất vắng vẻ, mấy con ma men chỉ có thể cảm nhận được một cơn gió thổi qua, cũng không thấy rõ con quỷ cẩu cực kỳ nhanh nhẹn kia, không có gì có thể ngăn cản nó, vậy nên tốc độ của nó cực nhanh.
Nhưng khi nó sắp đến vương cung, lại nghe thấy tiếng bước chân vọng ra từ cuối con đường, một tiếng tiếp một tiếng, cực kỳ quen thuộc, nhưng vẫn không đủ để nó chạy chậm lại, con người không có khả năng ngăn cản nó.
Lúc nó sắp đụng đến bóng người đi trong đêm kia, đang định nhảy vụt qua thì thấy được một đôi mắt kim sắc ngậm ý cười.
Cảm giác trói buộc quen thuộc nháy mắt truyền khắp toàn thân, làm nó bị hạ gục trong nháy mắt, lỗ tai gục xuống dưới nghe thấy âm thanh dịu dàng lại quen thuộc: “Đã lâu không gặp.”
Cùng với âm thanh âm kia, dây thừng vung đến như muốn tròng lên miệng nó, quỷ cẩu theo bản năng giãy giụa, dây thừng lại quấn chặt cổ nó, nháy mắt bò lên trói miệng, sau đó tứ chi cũng bị trói buộc, cho dù nó giãy giụa đá vỡ một cánh cửa ven đường, cũng không thể tránh thoát dây thừng còn cứng hơn lần trước.
“Đây là dây thừng tẩm dầu, tránh không thoát.” Chủ nhân đôi mắt kim sắc kéo chặt dây thừng, dịu dàng sờ mắt nó, cười nói, “Là Hante bảo ngươi tới sao?”
“Ừm, ta biết ngươi chỉ nghe theo mệnh lệnh.” Hứa Nguyện trượt xuống người nó, đứng trên mặt đất lắc đầu, “Chỉ là có chút đáng tiếc.”
“Ô……” Quỷ cẩu cũng không hiểu ý hắn, chỉ nức nở giãy giụa, nhìn người kia dần dần đi về phía mà nó chạy đến.
Nửa đêm là thời điểm rất tốt, cho dù có người liên tục ngã xuống đất, cũng khó làm đội tuần tra chú ý, mà các dong binh canh gác cho dù chú ý tới, lúc ngửi được mùi hương ngọt ngào mất đi sức lực, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Nơi ở xa hoa đâu đâu cũng có người say mèm nằm trên đất, bóng người nhẹ nhàng tránh chướng ngại vật, dừng lại trước cánh cửa khóa kín, dùng một thanh kim loại gấp khúc cắm vào ổ khóa.
Xoay vài vòng, cửa cùm cụp mở khóa, bên trong cánh cửa vang lên tiếng của Hante: “A, rốt cuộc cũng quay lại……”
Nhưng gã không kịp hỏi xong, một tiếng bùm lăn xuống đất, Hứa Nguyện rút thanh kim loại ra, đứng ngoài cửa đếm đến mười, lúc đẩy cửa thì người bên trong đã ngã xuống đất hôn mê bất tỉnh, tuy rằng ngón tay gã nắm chặt thảm dưới thân, một tay khác cầm chuôi kiếm bên hông, nhưng cũng không đủ giúp gã chống lại mê hương.
Hứa Nguyện tới gần ngồi xổm xuống, nhặt hộp mồi lửa rơi trên mặt đất, bật lên một lần, quỷ cẩu lúc nãy bị trói lập tức xuất hiện trong phòng, khó hiểu nhìn người trước mặt.
Hứa Nguyện giơ tay, quỷ cẩu cúi cái đầu to lớn xuống, được một bàn tay ấm áp vuốt ve thì nức nở một tiếng, điên cuồng ngoắc đuôi.
“Được rồi, trở về đi.” Hứa Nguyện thu tay lại, lệnh một tiếng, quỷ cẩu ngay lập tức biến mất.
Hứa Nguyện bỏ hộp mồi lửa vào túi, không quay đầu lại rời khỏi nơi này.
Bóng lưng hắn biến mất trong bóng đêm, không có người nào phát hiện tung tích, hoặc là nhìn thấy mặt hắn, ngay cả các dong binh gác dưới lầu cũng không phát hiện một bóng người trèo từ nóc nhà xuống, nhảy qua cửa sổ.
Tiếng rơi xuống đất cũng bị thảm dày che chắn, không đủ để kinh động bất kỳ ai.
Chỉ là khi hắn trở tay đóng cửa sổ, đôi mắt đã thích ứng với bóng tối mới thấy được một người đang dựa vào tường, nghe được tiếng trêu chọc quen thuộc: “Không ngờ cách Brande tiên sinh ra cửa lại đặc biệt như vậy.”
Giọng nói của đối phương mát lạnh như ngọc thạch, dù là âm thanh hay ngữ điệu đều dễ dàng phân biệt.
Hứa Nguyện đóng cửa sổ, xoay người bước lại gần, nhìn thanh niên mặc áo ngủ lại mang theo kiếm thì cười nói: “Sao còn chưa ngủ?”
“Tưởng có trộm.” Steven nhìn người đang ông mang theo hơi lạnh từ bên ngoài vào, khẽ nheo mắt lại, “Không ngờ là Brande tiên sinh đi ra ngoài một chuyến.”
Cậu còn đang suy nghĩ vì sao bên ngoài phòng không có lính đánh thuê, cũng không cử người canh gác nóc nhà, không ngờ là vì chủ nhân nơi này muốn để lại một đường.
Người này dù là thân thủ hay sức mạnh đều không thua kém cậu, nếu không phải cậu rất cảnh giác, chỉ sợ cũng không phát hiện được.
[Làm sao bây giờ?! Bị mỹ nhân phát hiện!] Hệ thống nằm trên vai ký chủ kinh hoảng xoay quanh.
[Đừng hoảng hốt, cậu ấy cũng không thể làm gì mi.] Hứa Nguyện cười trấn an.
[Nhưng cậu ấy có thể đem ngài……] Meo meo gấp gáp, nhưng nó phát hiện mỹ nhân hình như cũng không thể làm gì ký chủ.
Cho dù phát hiện hộp mồi lửa, cũng không thành vấn đề.
“Steven không hổ là nhà thám hiểm ưu tú nhất.” Hứa Nguyện cười nói.
Hắn đưa lưng về phía cửa sổ, tuy rằng rất tối, nhưng chút ánh sáng xuyên qua cửa sổ vẫn phác hoạ ra thân hình hoàn mỹ của người đàn ông, lại cặp mắt kim sắc dịu dàng kia ẩn giấu trong bóng tối.
Hắn khen cậu, nhưng cảm giác xâm lược trên người lại không thể che giấu, Steven vốn nên cảnh giác, nhưng một màn này lại khiến tim đập điên cuồng: “Biết vậy anh còn không kiêng dè tôi.”
Bởi vì cậu cảm thấy vô luận người này có bí mật gì, cũng vĩnh viễn không làm hại cậu.
“Bị cậu phát hiện cũng không sao.” Hứa Nguyện đến gần rồi vài bước rồi nói, “Nhưng mà tính cảnh giác của đám người Albo thật sự không mạnh bằng cậu.”
“Đương nhiên.” Steven cảm thấy mặt mình nóng lên, bởi vì lời nói tin tưởng của hắn mà lồng ngực sôi trào, thậm chí ỷ vào xung quanh tối đen mà nhìn hắn chằm chằm, “Tôi ra ngoài thám hiểm một mình đấy.”
Dong binh đoàn Albo rất mạnh, nhưng bọn họ là đoàn đội, năng lực đơn chiến đều kém cậu, nhưng nếu bọn họ cùng nhau xông lên, không có ưu thế về địa hình thì cậu chưa chắc đánh lại được.
“Đi đâu vậy?” Steven thu hồi ánh mắt, làm như lơ đãng dò hỏi.
“Ừm……” Hứa Nguyện hơi trầm ngâm cười nói, “Giúp người làm niềm vui.”
Steven cười nhạo một tiếng, không hỏi lại: “Được thôi, mau nghỉ ngơi đi, Brande tiên sinh thích giúp người làm niềm vui.”
Hứa Nguyện cũng vào phòng, động tác rất nhẹ nhàng, meo meo đang nằm trong ổ cũng chỉ giật giật lỗ tai, vùi đầu càng sâu, hệ thống nhảy từ trên vai hắn xuống, tới ổ mèo chen chúc cùng với meo meo đã lớn hơn nó một vòng.
Hứa Nguyện cười khẽ, đem túi đồ có chứa hộp mồi lửa bỏ vào ngăn kéo, sau đó cởi quần áo đi ngủ.
Mọi âm thanh đều lắng xuống, Steven nằm trên giường cách vách lại nhìn chằm chằm đỉnh giường không ngủ được, cậu biết Brande tin tưởng cậu, nhưng đêm nay Brande dường như không giống bình thường, hắn tín nhiệm cậu, bị cậu phát hiện bí mật cũng không sao cả, nhưng cũng sẽ không chủ động nói bí mật cho cậu.
Kỳ thật cũng không có gì phải giận dỗi, bởi vì cậu cũng không thích bí mật của mình bị người khác tìm tòi nghiên cứu, Steven hiếm khi rối rắm do dự, không biết có nên tiếp tục tìm hiểu bí mật của hắn hay không.
Nhưng dù đối phương có bộ dáng gì, người cất trong đáy lòng nào dễ lấy ra như vậy.
Thôi…… Steven kéo chăn lên nhắm mắt lại, bây giờ nhìn người kia cũng đã khiến cậu sung sướng và thoải mái rồi.
……
Thành Tanzan vốn nên nghênh đón một buổi sáng yên bình, thì đột nhiên trong lúc Steven dùng bữa sáng, một lượng lớn đội tuần tra cưỡi ngựa qua trước cửa, dường như vội vàng chạy tới nơi nào đó.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Không rõ lắm……”
“Ồ, chẳng lẽ có kẻ địch chiếm thành sao?”
“Nghe nói tối hôm qua tất cả người trong nhà Hante đều bị đánh ngất xỉu!”
“Cái gì?! Là đạo tặc xông vào sao?”
“Không biết, nghe nói chưa thấy người thì đã ngã xuống đất bất tỉnh.”
“Ôi Thượng đế, hơn mười lính đánh thuê cũng không thấy được là ai, vậy thì thật đáng sợ.”
“Nghe nói có người thấy một bóng người đi ngang trên đường.”
“Trời ơi, chẳng lẽ u linh hay quỷ hút máu sao?”
“Hay là mụ phù thủy trong rừng xông vào?”
“Thành Tanzan gặp nguy hiểm sao.”
Vốn dĩ đã rất hỗn loạn, một khi có người cung cấp tin tức, đủ loại suy đoán nhanh chóng lan truyền.
Steven kéo ghế ngồi xuống cạnh cửa nhìn từng đội tuần tra vội vàng đi trên đường, vừa vểnh tai nghe những tin đồn mà người qua đường bàn tán, vừa cắn bánh mì kẹp thịt trong tay.
Không cần Brande ra tay, cũng rất đơn giản ngon lành.
“Steven, cậu không lo lắng sao?” Người ngồi nghỉ chân bên đường đồ ăn trong tay cậu phát thèm.
“Không phải vẫn chưa biết rõ là chuyện gì sao.” Steven nghe tiếng bước chân xuống lầu và tiếng người hầu chào hỏi thì nhìn qua, thấy được người đàn ông ưu nhã đi đến, khác hẳn với đám đông hỗn loạn ồn ào trên đường, “Chào buổi sáng, nghe nói Hante đã xảy ra chuyện.”
“Buổi sáng tốt lành, xảy ra chuyện gì?” Hứa Nguyện thấy thanh niên nhướng mày nhìn mình đầy thâm ý thì cười hỏi.
Steven quan sát vẻ mặt hắn, có thể xác định tên này có liên quan đến chuyện xảy ra ở chỗ Hante, nhưng lúc trước rõ ràng hắn không có hứng thú với Hante, Steven có thể chắc chắn đó không phải giả vờ, mà là thật sự không hề có hứng thú.
Nhưng chuyện tối hôm qua lại làm điên đảo hiểu biết của cậu.
“Nghe nói hơn mười lính đánh thuê ở chỗ Hante đều bị sinh vật vô hình đánh gục.” Steven mở to mắt khoa trương, “Thật là đáng sợ.”
“Nghe đúng là đáng sợ.” Hứa Nguyện tán thành.
Steven nhướng một bên mày, giờ thì cậu hoàn toàn xác định hắn chính là người gây ra chuyện này, chỉ là những người đó khó mà bắt được hắn.
“Nghe nói Hante mất một bảo vật rất quan trọng.” Tin đồn mới nhất vẫn tiếp tục lan truyền.
“Là cái gì?” Rất nhiều người hứng thú với chuyện này, bởi vì trước kia dù Hante mất cái gì cũng sẽ không đi tìm.
“Không rõ lắm, hắn chỉ nói là bảo vật rất quan trọng, nhưng không chịu nói là cái gì.”
Steven ngưng mắt, hơi nghiêng đầu nhìn người đàn ông đã đi tới bàn ăn bữa sáng, trong lòng có một suy nghĩ vớ vẩn.
Cậu nghĩ có lẽ Brande đã sớm biết chìa khóa để mở ra bảo tàng của Hante là cái gì.
*****
Editor: Trong truyện cổ tích thì bật lửa một cái sẽ gọi ra con chó có đôi mắt to như chén trà, nó canh giữ tiền đồng, bật lửa hai cái thì gọi ra một con chó to như bánh xe nước, nó canh giữ đồng bạc, bật lửa ba cái thì gọi ra một con chó khổng lồ to như một toà tháp, nó canh giữ đồng vàng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT