“Được, cảm ơn đã nhắc nhở.” Hứa Nguyện cũng không đôi co với cậu, chỉ ngồi lên xe ngựa được người hầu dắt tới, nói, “Ngồi lên đây đi, tôi sẽ trả thù lao cho cậu trước.”

Steven nghe vậy thì nhẹ nhàng nhướng mày, một tay chống người ngồi lên cạnh hắn, hỏi: “Hai đồng vàng kia không phải thù lao sao?”

Hứa Nguyện ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Đó là tạ lễ.”

Thủ pháp cao siêu nhẹ nhàng như vậy, chỉ cần Steven không thừa nhận, không ai biết cậu đã cầm túi vàng của hắn, tội trộm cắp chỉ rơi lên đầu hai kẻ dựng chuyện trộm cướp kia, nhưng thanh niên lại không hề do dự, giúp hắn lấy về còn trả cho hắn.

Cho nên đó là tạ lễ.

Steven mím nhẹ môi, xòe tay cười nói: “Được thôi, nếu anh muốn trả, dĩ nhiên tôi sẽ không từ chối.”

Cậu nghĩ rằng lòng bàn tay sẽ rơi mấy đồng bạc, nhưng thứ rơi xuống lại là một đồng vàng.

Nặng trĩu, làm người kinh ngạc, Steven nắm chặt lòng bàn tay, nói: “Nhiều như vậy? Anh đúng là giàu có.”

“Vẫn ổn.” Hứa Nguyện cười nói, “Đây là cậu nên được.”

Số tiền này là đã giảm bớt, ở một vài thời đại, thù lao ít nhất phải bằng một nửa tiền thuê trong một tháng.

Mà Steven giúp hắn tiết kiệm không chỉ một đồng vàng.

Steven nhìn hắn một cái, bỏ đồng vàng vào túi rồi leo xuống xe, vẫy tay chào rồi bước lữ quán, nói: “Thanh toán xong, lần sau có việc nhớ tìm tôi, tạm biệt, bạn của tôi.”

“Hẹn gặp lại.” Hứa Nguyện nhìn cậu đi vào trong, kéo dây cương xe ngựa rời đi.

Hắn vẫn chưa quay lại lữ quán, mà dựa vào địa chỉ đi đến hai cửa hàng còn lại, lúc tới nơi, Fabian đã đứng trên đường chờ hắn: “Chủ nhân, tôi đã nói chuyện với đám lính đánh thuê ở đây, tạm thời bọn họ sẽ bảo vệ nơi này, một tháng sau sẽ để dong binh đoàn Albo tiếp nhận.”

Chỉ dựa vào chìa khóa thì không thể bảo vệ được, cho dù là một cửa hàng bỏ không, lão Bert cũng không thể không mướn người tới trông coi.

“Vất vả.” Hứa Nguyện đưa chìa khóa qua, “Đã tìm người dọn dẹp rồi chứ?”

“Vâng, có thể bắt đầu ngay.” Fabian nhận chìa khóa, nói.

“Ông làm rất tốt.” Hứa Nguyện xuống xe ngựa, nhìn cửa hàng tuy rằng có hơi cổ xưa, nhưng lại rộng rãi hoa lệ.

Từ nơi này bắt đầu, toàn bộ bánh răng khép lại, tất cả đi vào quỹ đạo.

……

Thành Tanzan là một tòa thành khá giàu có và phồn hoa, cho dù nó không giáp biển, mỗi ngày cũng có không ít người từ ngoài vào thành, cũng có rất nhiều người ở lại nơi này, công hội ở đây rất phồn vinh, ít nhất mỗi người nghiêm túc làm việc đều có thể ăn được bánh mì, thậm chí lúc đêm xuống còn có thể uống một vại bia hoặc rượu mạch nha, tâm sự những tin đồn mình nghe được.

Dường như nó sẽ luôn trôi qua như vậy, cũng không xảy ra chuyện gì quá lớn, nhưng ngoài chuyện về khu rừng của mụ phù thủy, còn có một tin tức mới mẻ khác lưu truyền trong đám thực khách.

Chuyện này bắt đầu từ một cửa hàng có tên Brande, thành Tanzan có rất nhiều cửa hàng, khai trương và đóng cửa đều là chuyện tầm thường, không thể trở thành đề tài trên bàn nhậu, nhưng cửa hàng này trong ngày khai trương lại dâng lên một lễ vật cho tất cả các quý tộc trong thành một phần lễ vật, khiến cho toàn bộ quý tộc đều phái người tham dự lễ khai trương của cửa hàng.

“Là lễ vật gì?” Có người tò mò hỏi.

“Nghe nói là một hộp hương liệu còn thơm gấp trăm lần tinh dầu, chỉ cần xoa một chút, toàn bộ cơ thể sẽ tỏa ra hương thơm mê người.” Người nói híp mắt như đang chìm đắm trong mùi hương bí ẩn này.

“Là hương cao trong tiệm của Myron sao? Nghe nói ngay cả Quốc vương cũng khen không dứt miệng, thậm chí còn đưa nó cho công chúa Andrea mỹ lệ.”

“Ôi Thượng đế, vị công chúa mỹ lệ được nuôi dưỡng trong cung cũng sử dụng hương cao đó sao? Thật muốn ngửi thử xem mùi hương của nó.”

“À, nó và hương cao không giống nhau, nhưng đều được các quý tộc yêu thích, nghe nói có quý tộc dùng nó để nấu đồ ăn, đồ ăn cũng sẽ có hương thơm mê người.”

“Vậy nó nhất định cực kỳ trân quý, nghe nói hương cao lúc trước được bán với giá 50 đồng vàng.”

“Nghe nói loại dầu thơm này rẻ hơn hương cao nhiều, một vại nhỏ như thế này chỉ cần ba đồng vàng.”

“Hóa ra lễ vật là dầu thơm, nghe cũng không quá thần bí.”

“Không, trong mỗi phần lễ vật còn có ba viên kẹo màu hổ phách.”

“Là đường mía sao?!” Có người kinh dị hỏi.

“Không phải, theo lời của Brande tiên sinh thì đó gọi là kẹo hổ phách, màu sắc của nó giống mật ong, tuy rằng không ngọt như mật ong, nhưng rẻ hơn nhiều.”

“Ôi trời, nghe thật thần kỳ.”

“Đúng vậy, nghe nói Brande tiên sinh chia nó thành mấy cấp bậc, rẻ nhất chỉ cần 30 đồng là có thể mua được một viên.”

“Ồ!” Thực khách sôi nổi phát ra tiếng kinh ngạc.

Cho dù là bánh mì rưới vài tia mật ong cũng có giá từ 20 đến 30 tiền đồng, mà một viên kẹo chỉ có Quốc vương mới có thể ăn, hiện tại chỉ cần 30 tiền đồng.

“Cửa hàng của Brande tiên sinh ở đâu?” Đám người gấp không chờ nổi hỏi thăm.

“Nghe nói nằm ở trung tâm đường lớn, là cửa hàng hương liệu của lão Bert cho thuê.”

“Chỗ đó bị Brande tiên sinh thuê rồi sao.”

“Myron sẽ không tức giận chứ?”

“Có lẽ.”

Quán rượu trong thành Tanzan rất nhiều, tin tức cũng truyền rất mau, chỉ ba ngày sau khi Brande cửa hàng đưa tặng lễ vật, tin tức cũng đã thổi quét khắp thành trì.

Dầu thơm có mùi thơm mê muội là thứ thứ mà bình dân không thể mua được, nhưng những viên kẹo ngọt ngào vẫn có không ít người muốn thử nhấm nháp một lần.

Cửa hàng mỗi ngày chưa mở cửa đã bị chen đầy, nhưng vừa khai trương, hàng hóa cũng không đủ, mỗi ngày chỉ là bán trong một buổi sáng thì đóng cửa, nhưng dù vậy, doanh thu mỗi ngày của cửa hàng làm rất nhiều cửa hàng khác hâm mộ không thôi.

Myron tức giận sao? Đương nhiên! Hắn nghe thấy cái tên Brande truyền khắp thành Tanzan thì đã tức đến muốn một kiếm giết chết người trẻ tuổi dối trá kia.

Mà khi hắn mua được một vại nhỏ tinh dầu thơm, hắn biết tuyệt đối không thể để Brande tiếp tục lớn mạnh, nếu không toàn bộ cửa hàng hương liệu của bọn họ đều gặp nguy cơ.

Cửa hàng Brande đóng cửa vào buổi chiều, bỗng nhiên bị lính đánh thuê cầm vũ khí bao vây chật như nêm cối, ngay cả người đi ngang qua cũng chỉ dám đứng xa nhìn náo nhiệt, bàn tán trận tranh chấp này.

“Đó là Myron, xem ra hắn thật sự tức điên rồi.”

“Hắn muốn giết Brande tiên sinh sao?”

“Bởi vì có tinh dầu, hương cao dư lại trong tay hắn không thể bán với giá cao, là tôi tôi cũng tức giận.”

“Tôi nghĩ đội tuần tra sẽ tới nhanh thôi.”

"Tôi nghĩ là không đâu, Myron và đội trưởng đội tuần tra quan hệ khá tốt."

Cửa dưới lầu đóng kín, lính đánh thuê bảo vệ cửa hàng cùng người mà Myron giằng co, đôi bên giương cung bạt kiếm, chỉ là vẫn chưa ra tay.

“Kêu Brande ra đây, ta yêu cầu tên lừa đảo kia cho ta một lời giải thích!” Myron phẫn nộ hô to.

“Hương cao lúc trước quả nhiên là anh bán cho hắn.” Thanh niên tóc đỏ trên lầu dựa vào cửa sổ nhìn xuống, nói với người đàn ông trong phòng đang thản nhiên sửa sang lại tập giấy.

Steven còn đang nghĩ những hương cao xuất phát từ nơi nào, mà khi Brande muốn thông qua cậu để dâng lễ vật lên cho các quý tộc, những hộp gỗ chạm trổ tinh xảo và hộp mật ong mà Brande đưa cho cậu rất giống với hộp hương cao trong cửa hàng Myron, cậu mới suy nghĩ cẩn thận khúc mắc bên trong.

Brande không phải lấy tiền tài từ khu rừng của mụ phù thủy, mà là thông qua những hương cao trân quý và tinh dầu thơm.

Một bí ẩn được giải đáp, trên người hắn lại bao phủ một bí ẩn khác, không ai biết những tinh dầu thuần khiết đó được tinh luyện như thế nào, cũng giống như không ai biết cách chế tạo những viên kẹo hổ phách.

Cùng người này làm bạn, đúng là quyết định sáng suốt nhất cuộc đời này của cậu.

“Cảm xúc của hắn thế nào?” Hứa Nguyện ngước lên, nhìn về phía thanh niên đã thay áo giáp mới tinh đứng cạnh cửa sổ.

Tay nghề của Moreton thật không tồi, áo giáp da mới hoàn mỹ bao lấy vòm ngực và khuỷu tay yếu ớt của thanh niên, phối với thanh kiếm đã được sửa chữa tốt, làm cậu tinh thần sáng láng, giống như thanh kiếm báu có thể tuốt khỏi vỏ bất kỳ lúc nào.

“Rất tức giận, nếu bây giờ anh đứng trước mặt hắn, hắn sẽ không chút do dự một kiếm chém chết anh.” Steven nhìn người đàn ông không có chút hoảng loạn nào, cười nói, “Giờ anh muốn chạy trốn vẫn còn kịp, hắn có thanh danh là Myron thành tín, dù không xung đột chính diện, lên toà án anh cũng sẽ có hại.”

Nơi này xử án bằng thanh danh, người tiếng xấu đồn xa như cậu hoàn toàn không thích toà án, mà Brande là người xứ khác, không hề có danh tiếng gì đáng nói.

“Vậy chờ thêm một lát rồi mời hắn vào.” Hứa Nguyện đứng dậy, mở khóa tủ trong phòng, lấy ra một hộp gỗ đưa cho thanh niên nói, “Đồ cậu muốn.”

“Hàng của anh hình như không khan hiếm như bên ngoài nói.” Steven cầm hộp gỗ, mở nắp nhìn mấy chục hộp nhỏ sắp hàng chỉnh tề bên trong, sau đó đóng lại cười nói.

“Hương liệu trân quý, là bởi vì thưa thớt.” Hứa Nguyện khóa tủ lại, “Chuẩn bị phải đi sao?”

Steven bỏ hộp gỗ túi trên eo, cười nói: “Thành Tanzan hiện tại là địa bàn của Brande tiên sinh, tôi không đoạt khách với anh, tòa thành kế bên có lẽ vẫn chưa có đồ tốt thế này.”

“Đúng thật là một địa điểm không tồi.” Hứa Nguyện duỗi tay ra, “Tiền hàng.”

Steven rũ mắt nhìn tay hắn, thở dài một hơi, cởi túi tiền trên eo xuống vứt qua, ánh mắt né tránh, mắt không thấy tâm không phiền: “Mau cất đi, đừng để tôi nhìn thấy.”

Tuy Brande hợp tác với cậu, để cậu mở đường đến các quý tộc cho cửa hàng Brande, cậu cũng có thể lấy hàng từ Brande, nhưng tiền hàng vẫn phải giao.

Cho dù giá cả thấp hơn bên ngoài, nhưng chỉ một hộp nhỏ như vậy, đã đào rỗng tiền mà cậu chuẩn bị mua hàng.

Hứa Nguyện cất túi tiền vẫn mang theo nhiệt độ cơ thể, nhìn vẻ mặt buồn bực của thanh niên thì cười một tiếng.

Tiếng cười rất khẽ, lại làm lỗ tai Steven nhúc nhích một chút, bỗng nhiên ngoái đầu nhìn về phía người đàn ông đã quay lưng đi đến cạnh bàn.

“Làm sao vậy?” Hứa Nguyện phát hiện ánh mắt nghiên cứu của cậu.

“Không có gì.” Steven dời mắt, tiếp tục mở ra cửa sổ nhìn xuống, cậu chỉ cảm tiếng cười này hơi quen tai, giống như đã nghe ở đâu rồi, hơn nữa còn làm người chán ghét.

Rốt cuộc nghe ở đâu nhỉ?

“Brande, ngươi xuống dưới cho ta, nếu không ta sẽ cho người xông vào!” Tiếng gào tức giận của Myron càng vang dội.

“Hắn có vẻ càng tức giận.” Steven nhắc nhở.

“Bây giờ có thể gặp nhau rồi.” Hứa Nguyện cuốn lại mảnh da dê trên bàn, “Cậu trước chờ ở đây một lát, hắn đi rồi hãy xuống.”

“Ừ.” Steven kêu một tiếng nhỏ trong cổ họng, nhìn người đàn ông mở cửa rời đi, tầm mắt dừng lại trên tủ gỗ.

Nơi này đã được Brande hoàn toàn trang trí lại, không còn nhìn ra dáng vẻ ban đầu, trong phòng trưng bày tủ gỗ, có rất nhiều hộc mở, chưa những trang giấy đã kín chữ viết, cũng có rất nhiều hộc tủ khóa kín, tuy rằng những hộp nhỏ được đóng chặt, nhưng vẫn thẩm thấu ra mùi hương và vị ngọt của kẹo đường.

Cửa hàng Brande mỗi ngày bán một số lượng cố định, nhưng thật ra nơi này còn rất nhiều hàng hóa, mỗi một hộp đều lấp lánh kim quang, cho nên nơi này giống như là một tòa bảo khố, mà tên kia cứ để một mình cậu ở đây.

Steven bực bội gõ chuôi kiếm, chẳng khác nào ném một con chuột vào lu gạo, toàn bộ thành Tanzan sẽ không có ai làm chuyện này, nhưng cố tình người kia lại làm.

Steven không hề keo kiệt dùng những suy nghĩ ác ý nhất để suy đoán một người, tỷ như Brande muốn bắt tận tay bằng chứng cậu ăn cắp, sau đó tống hắn vào tù, hoặc bắt được nhược điểm của cậu, bắt cậu làm việc cho hắn.

Nhưng trăm ngàn suy nghĩ lướt qua, cuối cùng lại hiện lên câu nói hắn từng nói với cậu: “Cậu không phải người sẽ làm chuyện này.”

Có vẻ như hắn muốn đắp nặn cậu thành một người tốt, thật là một kẻ lòng dạ thâm sâu!

Trong lúc Steven suy tư, cửa lầu dưới đã mở ra, Myron mang theo lính đánh thuê hùng hổ vọt vào cửa hàng.

Dưới lầu vẫn chưa vang lên tiếng đao kiếm va chạm, Steven vẫn nắm chuôi kiếm rời khỏi cửa sổ, mở cửa ra ngoài.

Chín cửa hàng hương liệu đã cắm rễ sâu trong toà thành này, kết bạn vô số quý tộc, ngay cả lão Bert hàng năm mở tửu quán cũng không thể trêu vào họ, một khi xảy ra xung đột, chỉ cần trả đủ tiền, Myron có thể để lính đánh thuê gánh tội thay, mà rõ ràng Brande không phải người làm được chuyện này.

Steven nhẹ bước xuống lầu, ngừng ngay cửa thang lầu nghe tiếng nói chuyện từ bên dưới truyền lên.

“Myron tiên sinh đã bán năm hộp hương cao, số tiền kiếm được không chỉ hoàn vốn mà còn kiếm thêm gấp mấy lần mới đúng.” Đây là giọng của Brande, dịu dàng ấm áp, không nhanh không chậm, cho dù Myron lại lên tiếng thì cũng không còn nóng nảy như lúc trước, cũng tạo nên một thái cực hoàn hảo.

“Tuy rằng kiếm gấp mấy lần, nhưng đó là vì ta kết bạn với rất nhiều khách nhân tôn quý, mà ngươi khiến ta thất tín với bọn họ.”

“Myron tiên sinh thành tín, tôi không bán dầu thơm ra ngay lập tức chính là vì tránh để ngài thất tín với bọn họ.” Hứa Nguyện nhìn thương nhân mặt lạnh ở đối diện, cười nói.

Myron khoanh hai cánh tay có chút béo của mình, móng tay gần như đâm vào thịt, đây cũng chỗ mà hắn cảm thấy khó hiểu và may mắn, khi hắn bán những hộp hương cao đã từng thổi phồng khắp nơi rằng chúng nó cực kỳ hi hữu và trân quý, chúng nó là món hàng quý hiếm đứng đầu những hàng hải ngoại.

Nếu cửa hàng Brande vừa mở cửa đã dâng lễ vật có hương cao, hắn nhất định sẽ bị coi là kẻ lừa đảo, mất đi toàn bộ thanh danh và tài phú, bởi vì dù quốc vương có được nhiều tài phú hơn thì cũng không cho phép một thương nhân nho nhỏ trêu đùa ông ta như vậy.

“Ngươi đang uy hiếp ta sao? Brande?” Myron nhìn kỹ chàng trai trẻ tuổi anh tuấn, nói, “Nếu ngươi định làm như vậy, vậy thì trước đó ngươi sẽ yên lặng biến mất trong một góc của tòa thành thị này.”

Gương mặt và giọng nói của đối phương vẫn cứ làm người ta thích, nhưng hắn ta đã không còn dám khinh thường đối phương.

“Myron tiên sinh thân ái, buông bỏ sự đề phòng của ngài đi, tôi không hề có ý định làm vậy đối với ngài.” Hứa Nguyện nhìn ánh mắt cảnh giác của đối phương nói, “Chúng ta đều là thương nhân, thương nhân là mối quan hệ cùng nhau có lợi, chúng ta đều có lợi ích chung.”

“Có ý gì?” Đáy lòng Myron hiện lên một suy nghĩ không thể tin nổi.

Cửa hàng Brande thu vào rất nhiều tiền, đến nỗi làm tất cả cửa hàng hương liệu cảm nhận được nguy cơ, đây mới là nguyên nhân hắn cực kỳ tức giận.

Kho báu lớn như vậy, không có ai sẽ nguyện ý chia sẽ nó, nhưng nếu……

“Hợp tác.” Hứa Nguyện nhìn vẻ mặt thay đổi của hắn, ngồi xuống ghế cười nói, “Myron tiên sinh, mời ngồi.”

Đáy lòng Myron nổi sóng to gió lớn trong thoáng chốc, bọt sóng giống như ngọc trau và vàng bạc, vồn vập làm hắn không đứng vững, nhưng vẫn để người hầu đỡ ngồi xuống ghế, trên mặt lại hiện lên nụ cười ôn hòa thân thiện: “Brande tiên sinh thân ái, đây đúng là một quyết định sáng suốt, ngài muốn hợp tác như thế nào?”

“Mỗi tháng tôi sẽ cung cấp cho ngài nguồn hàng, tùy ngài bán trong thành Tanzan hay là nơi khác.” Hứa Nguyện cười nói, “Ngài sẽ cung cấp hương liệu cho ngài, thế nào?”

Myron đang bị sóng biển đánh dồn dập cũng hơi thanh tỉnh một chút, làm một thương nhân, hắn rất muốn cách tinh luyện những tinh dầu và hương cao, nhưng chuyện này không có khả năng, tạm thời không vội, chỉ cần lúc này không bị đè ép đến suy sụp, một lúc nào đó hắn sẽ phát hiện cửa hàng Brande chế tạo những thứ kia bằng cách nào: “Hợp tác cũng không tồi, chỉ là chuyện này cũng không thể che giấu chuyện lúc trước ngài lừa tôi, những thứ kia không phải hàng hải ngoại.”

“Myron tiên sinh, những cái đó chính là hàng hải ngoại, chỉ là tôi có được rất nhiều nguồn cung cấp trên biển, hàng hóa mới cuồn cuộn không ngừng.” Hứa Nguyện cười.

Myron dĩ nhiên không tin tưởng những lời này, bởi vì cho tới bây giờ hắn cũng không thấy xe vận chuyển từ bờ biển đến cửa hàng Brande, nhưng hắn không tin cũng chẳng sao, những quý tộc tin là được: “Nhưng ngài vẫn làm tôi tổn thất một phần ích lợi, Brande thân ái, chúng ta là bạn thân quen.”

“Myron tiên sinh, là bạn cũ, ngài lấy hàng từ chỗ tôi đã được giảm còn chín phần so với những cửa hàng hương liệu khác, ngài cũng nên để tôi kiếm một chút.” Hứa Nguyện cười rất ấm áp.

Nụ cười trên mặt Myron lập tức cứng đờ, cuối cùng hắn cũng biết vì sao những cửa hàng hương liệu khác không gây chuyện với Brande, hắn luôn cho rằng bọn họ sẽ bắt tay xử lý tên ngựa non mới ra đời này.

Lại quên mất thương nhân luôn đặt lợi ích lên hàng đầu, mà Brande rõ ràng có thể cung cấp cho bọn họ lợi ích lớn hơn trước.

Thành Tanzan có tinh dầu và hương liệu, các quốc gia và thành trì khác vẫn chưa có, bọn họ có thể nhân cơ hội này mở ra thị trường ở nơi khác, làm tài sản của mình cao hơn một tầng.

Nếu hắn muốn đối nghịch với Brande, vậy thì người bị xóa sổ chỉ có thể là hắn.

Myron nghĩ đến đây thì kinh hãi, sau lưng chảy ra một lớp mồ hôi mỏng, hắn nhìn về phía thương nhân trẻ tuổi dịu dàng ngồi đối diện, nở nụ cười chân thành: “Là bạn cũ, để ngài kiếm tiền là chuyện đương nhiên, lúc cửa hàng Brande khai trương tôi không kịp tới chúc mừng, hôm nay là tới để chúc mừng ngài.”

Hứa Nguyện nhìn những lính đánh thuê cầm kiếm vẻ mặt mờ mịt, cười cười: “Đúng vậy, đông người thì náo nhiệt.”

“Ồ, Brande, cảm tạ Thượng Đế để tôi có được một người hợp tác như ngài.” Myron ôm ngực cười nói, “Làm tôi ngay cả lúc ngủ mơ đều sẽ nhịn không được cầu phúc cho ngài.”

“Cảm ơn.” Hứa Nguyện cười nói, “Nhưng giờ chúng ta phải bàn bạc chi tiết về hợp đồng, có lẽ phải để bọn họ lảng tránh một lát.”

“Đương nhiên.” Myron vội nói với các dong binh, “Mau thu hồi thứ trên tay các ngươi, đi ra ngoài đi.”

“Albo, các ngươi cũng ra ngoài trước đi.” Hứa Nguyện mở miệng nói.

“Vâng, chủ nhân.” Albo cũng hoang mang thu hồi đao kiếm, mang theo các thành viên dong binh đoàn ra ngoài, lại nhịn không được quay đầu nhìn thoáng qua hai người đang trò chuyện với nhau vui vẻ ở bên trong.

Chủ nhân thì không nói, ngay từ đầu hắn đã không tức giận vì bị Myron kêu la ầm ĩ, nhưng vị thương nhân kia…… Bọn họ từ thù địch biến thành thân nhân hình như hơi nhanh.

Hai bên lính đánh thuê ra cửa, mất đi khí thế giương cung bạt kiếm lúc đầu, hai bên đều mờ mịt nhìn đối phương, trong ánh mắt cùng chung một cảm xúc: Khó hiểu thật.

“Buổi tối đi uống rượu chung đi?” Vẫn là người mà Myron mang đến thích ứng hơn, mở miệng hỏi.

“Hôm nay không được, trong lúc thay ca làm việc không thể uống rượu.” Albo ôm trọng kiếm mở miệng nói.

“Thật là đáng tiếc.” Đối phương nhún vai không mời nữa, bầu không khí hai bên hòa hoãn hơn rất nhiều.

Hợp đồng bao gồm những quy tắc và điểm yếu rất nhiều, khác với hợp đồng cho thuê bình thường, chỉ bằng một hợp đồng này đã dẫn ra rất nhiều đồng vàng, có thể lên tới hàng ngàn hàng vạn, Hứa Nguyện cũng tốn thời gian khá lâu mới xong.

Sau khi tiễn Myron, ngay cả Hứa Nguyện cũng thấy mình tốn thời gian khá lâu, hắn mang theo hợp đồng đã được ký tên lên lầu, lại thấy thanh niên đang đứng ở cửa thang lầu, không biết đã đợi ở đây bao lâu: “Sao lại chờ ở đây?”

“Ở chỗ này yên tâm.” Steven liếc hắn một cái, khẽ hừ lạnh, ít nhất ở chỗ này cậu chỉ rối rắm có nên lên lầu hay không, chứ không phải rối rắm có nên mở tủ hay không.

“Cảm ơn cậu lo lắng.” Hứa Nguyện nhìn cậu đang đỡ chuôi kiếm, cười nói.

Steven chuyển mắt nhìn về phía người đang đi lên, bỗng nhiên nhớ tới mục đích ban đầu mình ra cửa chờ ở chỗ này, trong lòng lại càng buồn bực: “Tôi nói thật.”

Myron vốn không phải đối thủ của người này, tám cửa hàng hương liệu khác đã đứng chung một chiến tuyến với Brande, Myron chỉ có một con đường sống để đi, hơn nữa con đường này còn trải đầy vàng bạc, một thương nhân như Myron không có khả năng không đi.

“Thôi được, cậu định khi nào xuất phát?” Hứa Nguyện nhìn sắc trời, đi qua bên cạnh trải cậu, “Đi lên trước đã.”

“Sáng mai xuất phát.” Steven nhìn bóng lưng hắn, lại không nhúc nhích, không hiểu sao bây giờ cậu không muốn ở lại chỗ này.

“Để cậu đợi lâu rồi, ăn cơm xong hãy về.” Hứa Nguyện đứng trên đầu cầu thang ngoái đầu lại, nhìn về phía thanh niên đang phụng phịu, mỉm cười.

“Ăn cái gì?” Steven có hơi dao động, cậu chính là kiểu người sáng sớm đã đi là vì tiết kiệm phí rời thành, có người mời ăn cơm mà từ chối không phải tác phong của cậu.

“Sườn dê nhỏ.” Ba chữ vừa thốt lên, Hứa Nguyện thấy hầu hết thanh niên rõ ràng trượt lên trượt xuống.

Cặp mắt xanh biếc cong lên, chân dài chạy ba bước thành hai bước vượt vọt lên: “Vậy tôi không khách khí.”

Vẫn khá dễ dỗ, Hứa Nguyện nghĩ thầm, mở cửa phòng: “Chờ tôi cất đồ một chút.”

“Được.” Steven đứng tại chỗ nhìn cửa phòng đóng lại, thở nhẹ ra một hơi.

Kỳ thật cậu chỉ tự mình dỗi mình mà thôi, nhưng tên này đúng thật là biết cách chăm sóc.

“Chúng ta ăn ở đâu? Sườn dê ở Hồng quán cũng không tệ lắm.” Steven thấy hắn ra ngoài thì hỏi.

Còn quán Benson chỉ có thịt khô hong gió, không hề ướp hương liệu.

“Lần sau nếm thử, hôm nay ăn ở đây.” Hứa Nguyện vừa xuống lầu vừa xắn tay lên, nói, “Fabian đi mua đồ có mua về mấy khối sườn dê, đã tẩm ướp.”

“Anh gọi đầu bếp tới?” Steven đuổi kịp hắn, không xác định hỏi.

“Tôi nấu.” Hứa Nguyện nói, sau đó nghe tiếng bước chân phía sau dừng lại.

Hắn quay lại nhìn đôi mắt hiện rõ nghi ngờ của thanh niên, cười khẽ: “Yên tâm, là thịt tươi, sẽ không khó ăn.”

“A……” Steven ôm theo nghi ngờ đi xuống lầu, tuy cậu không cảm thấy Brande biết nấu ăn, nhưng cho dù chỉ nướng chín, cậu cũng nuốt được.

Thịt tươi tốt hơn thịt khô rất nhiều, đương nhiên điều kiện là phải nấu chín.

“Cậu ngồi ở đây chờ một lát, sẽ nhanh thôi.” Hứa Nguyện đi vào sau bếp, ngăn lại thanh niên muốn bước theo.

“À.” Steven dừng lại, xoay người đi đến ghế dựa ngồi xuống, nhìn cửa bếp đóng lại, trong lòng càng lo lắng hơn lúc nãy.

Tỷ như tên Brande này liệu có bỏ nhầm thứ gì hay không, xử lý có sạch sẽ không, lỡ như nướng khét toàn bộ thì sao, một thương nhân sao lại thích nấu cơm chứ, giờ rời đi còn kịp không?

Mà trong phòng bếp, meo meo nhìn sườn dê đã được ướp gia vị thèm nhỏ dãi: [Ký chủ, tui cũng muốn ăn sườn dê.]

[Có phần của mi, nhưng lát nữa mi phải ăn trong phòng bếp.] Hứa Nguyện thổi lửa, đảo dầu trám dưới đáy chảo.

Lúc trước không có tiền, chỉ có thể dùng dầu hạt lanh để làm nền, nhưng kỳ thật quả trám cũng có thể ép dầu, không chỉ dùng để ăn, tinh luyện ra hương cao cũng mang đến hiệu quả khác biệt không nhỏ.

[Meo!] Meo meo đối với chuyện này không có dị nghị.

Dầu nóng vừa tầm, Hứa Nguyện nhẹ nhàng bỏ sườn dê đã tẩm ướp vào, dầu nóng chạm thịt, bắn ra một ít váng dầu, hương thơm nức mũi tuôn ra, lật đều chiên vàng bốn phía, sau đó thêm mỡ vàng, gia vị và tỏi vào cùng xào nấu, rượu vang đỏ dậy mùi, nháy mắt làm hương thơm bùng nổ tràn ngập phòng bếp.

[Sườn dê, sườn dê, sườn dê!] Đôi mắt meo meo nhìn chằm chằm thịt sườn lầm bầm lẩm bẩm, đây chính là sườn dê do ký chủ làm!

Ký chủ tuy không tham ăn, nhưng hắn biết nấu ăn!

Lại thêm nấm đã được cắt tỉa vào nồi sườn dê, sau khi dọn lên mâm quả thực có thể thơm đến mức đầu óc meo meo quay cuồng.

Steven ngồi bên ngoài, tuy rằng trong đầu luôn nghĩ đến chuyện nên rời đi, nhưng vẫn ngồi tại chỗ không nhúc nhích, dù sao ngay cả cỏ cậu cũng ăn được, trừ khi Brande nướng sườn dê cháy thành cục than, không thì nhất định sẽ có chỗ ăn được.

Nhưng mà ngồi một lát, cậu lại không ngửi thấy mùi cháy khét, ngược lại mùi thịt dê thơm lừng thoang thoảng bay ra, câu lấy con sâu đói trong bụng cậu.

Steven nhìn về phía phòng bếp, cả người thả lỏng, tuy không biết hương vị thế nào, nhưng có lẽ là ăn được.

Mà kết luận này của cậu sau khi nhìn thấy Hứa Nguyện bưng mâm ra khỏi phòng bếp thì hoàn toàn thay đổi, không hề có mùi cháy khét, khi cửa phòng bếp mở ra, hương thơm vốn bị che giấu cứ như mở vại bia bị sốc lên nhiều lần, hàng trăm hàng ngàn giọt phun trào tứ tung, lúc nãy chỉ là sâu đói trong bụng muốn ăn thử, còn bây giờ khi mâm đã bày ra trước mặt cậu, đám sâu đói thèm thuồng đã gào thét cuồng hoan.

Dầu thơm lan tỏa, hương khí bốn phía, dầu mỡ vẫn còn nóng hổi nhảy tí tách trên sườn dê chiên vàng, hơi nóng bốc lên, Steven còn chưa ăn vào miệng cũng có thể xác định hương vị của nó sẽ không tồi.

“Cậu có quen dùng dao nĩa không?” Hứa Nguyện đặt mâm xuống, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của thanh niên thì cười nói.

“Hả?” Steven miễn cưỡng dời mắt khỏi khối sườn dê.

“Cần dùng dao nhỏ cắt ra, dùng tay cầm rất nóng.” Hứa Nguyện giải thích.

“Có thể.” Steven gật đầu.

“Rượu nho có được không? Hương vị sẽ tốt hơn một chút.” Hứa Nguyện lại hỏi.

Thanh niên gật đầu, ánh mắt lại đặt lên sườn dê, gặp nhau rồi thật khó lìa xa.

“Chờ một lát.” Hứa Nguyện cười khẽ, xoay người vào phòng bếp.

Nơi đó còn giữ lại một khối sườn dê đã bị meo meo không sợ nóng gặm hơn một nửa, Hứa Nguyện cầm lấy bánh mì nướng và dao nĩa, cũng đem ly và vại rượu trên tủ bát ra, lần lượt đặt lên bàn.

“Cảm ơn.” Steven nhận lấy dao nĩa, đã hiểu bí quyết trong đó.

Hứa Nguyện ngồi xuống đối diện, thấy thanh niên đã thuần thục cắt thịt thành những khối vừa miệng.

Ở thời đại này, cho dù quý tộc ăn cơm phần lớn cũng dùng tay xé thịt, dao nĩa là do hắn vừa chế tạo ra, rất thích hợp để ăn đồ nóng, không ngờ thanh niên mới vừa nhìn là có thể dùng thành thạo như vậy.

Có lẽ thường xuyên dùng dao cắt đồ ăn.

Hứa Nguyện bắt đầu cắt thịt, Steven đã dùng nĩa ghim một miếng thịt còn hơi nóng vào miệng, vị đậm đà tinh tế hoàn toàn không phụ lòng mùi hương lan tỏa của nó, mùi vị phong phú hòa quyện nơi đầu lưỡi, mỹ vị hơn bất cứ món ăn nào Steven đã từng nếm qua.

Cậu ăn một miếng, lại nhịn không được tiếp miếng thứ hai thứ ba, nói là sườn dê nhỏ, nhưng cân nặng và số lượng vẫn khá nhiều, khi miệng mồm ngán dầu mỡ thì cắn một miếng nấm mềm mại thơm ngon, nếm một ngụm rượu vang đỏ, cả người như đắm chìm trong hương vị mông lung này, khiến người muốn nuốt nguyên cả mâm đồ ăn.

Trên bàn cơm khá yên tĩnh, chỉ có tiếng chén đĩa va chạm thỉnh thoảng vang lên, Hứa Nguyện nếm sườn dê được khống chế thời gian và lửa hậu không tệ lắm, trong lòng đang nghĩ thịt tươi quả nhiên tốt hơn nhiều, nếu như nấu trước khi bàn chuyện hợp tác với Myron, hương vị sẽ càng ngon hơn nữa, lại phát hiện ánh mắt đối diện đang nhìn chằm chằm mình.

Hắn ngước mắt lên, thấy thanh niên đã càn quét sạch sẽ đĩa đồ ăn trước mặt, nhìn ánh mắt cực kỳ nghiêm túc của cậu, cười nói: “Ăn no không?”

“Ừm.” Steven lên tiếng, đĩa của cậu có năm khối sườn dê, hiện tại chỉ dư lại năm cục xương, tuy rằng vẫn chưa đã thèm, nhưng cậu thật sự đã no, chỉ là đây không phải vấn đề cậu để ý, “Anh định mở quán ăn bán sườn dê sao?”

“Không có.” Nghe Hứa Nguyện nói ra đáp án, vẻ mặt thanh niên lập tức trở nên buồn bực.

“Hương vị không tồi chứ?” Hứa Nguyện nhìn thanh niên đã dời tầm mắt.

“Đúng vậy, tôi đoán ngay cả Quốc vương cũng không nhất định có thể ăn được mỹ thực cỡ này.” Steven đẩy đĩa đồ ăn qua một bên, lau tay và miệng rồi nâng má liếc về phía người đàn ông đối diện.

Cậu không ngờ sườn dê có thể làm ra mỹ vị như vậy, làm thái độ tôn sùng của cậu đối với sườn dê của Hồng quán chỉ còn lại đốt chín và chán ngấy.

Nếu Brande đồng ý bán, cho dù cậu nhịn đau cũng sẽ thỉnh thoảng đến ăn, nhưng người này quả thực là hóa than của tội ác, nói cho cậu thế gian có mỹ vị như vậy, sau đó lại bảo cậu có tiền cũng ăn không được.

Cuối cùng cậu cũng hiểu được vì sao các quý tộc theo đuổi đường mía không rời không bỏ, đúng là thương nhân vạn ác.

“Thích thì lần sau đến tôi lại chiêu đãi.” Hứa Nguyện cười nói.

Steven kinh ngạc ngước lên, nhìn người đối diện mang theo nụ cười ôn hòa, sau đó kéo tay hắn lại, cười nói: “Brande thân ái, dù tôi có ở đâu đi nữa, chúng ta đều sẽ là bạn tốt nhất thế giới này.”

Thế giới này quả nhiên có sứ giả của thượng đế, chính là Brande.

“Steven thân ái, những lời này cậu đã nói với bao nhiêu rồi?” Hứa Nguyện nhìn ánh mắt nóng bỏng chân thành của thanh niên.

“Ồ, chỉ có lần này là thật, anh phải tin tưởng tôi.” Steven thấy vẻ trêu đùa trong mắt hắn.

“Tôi đoán lời này cậu cũng từng nói với người khác.” Hứa Nguyện cười nói.

Steven cảm thấy hắn hiểu rõ mình hơi nhanh, tuy rằng đúng là cậu đã nói qua, nhưng lần này thật sự rất chân thành: “Vậy làm thế nào anh mới có thể tin tưởng tôi, bạn tốt nhất của tôi?”

“Nếu cậu nguyện ý thề trên tất cả tài sản của cậu.” Hứa Nguyện cười.

Steven nhếch đuôi lông mày, rụt tay lại: “Xem như tôi chưa nói.”

Lúc này cậu rất chân thành, nhưng cậu sẽ không để tài sản của cậu gặp nguy hiểm cho dù là tỉ lệ nhỏ nhất.

“Thôi được rồi, lần sau trở về tới tìm tôi là được, chuyện này với tôi mà nói không phải chuyện gì khó.” Hứa Nguyện nhìn thanh niên nhẹ nhàng ngó qua mình.

Có người cùng ăn cơm cũng không tệ lắm, chỉ là con người luôn có lúc chia ly, hắn không muốn lúc ăn cơm còn phải suy nghĩ những chuyện lục đục với nhau, mà thanh niên trước mặt chỉ chuyên tâm ăn uống, khiến lòng hắn cảm thấy không tồi.

Hắn muốn sinh hoạt ở thế giới này lâu dài, hoàn thành nguyện vọng của người khác là chuyện quan trọng, nhưng sống tốt cuộc đời của mình cũng quan trọng không kém, tiếp xúc với thế giới, cũng cần có một ít bạn bè cùng chung chí hướng, như vậy mới không bị cô lập bên ngoài thế giới, chỉ biết thờ ơ lạnh nhạt.

“Được, cảm ơn anh chiêu đãi.” Steven cười nói, cậu biết người đối diện có lẽ không hề tin chuyện ma quỷ gì mà bạn bè tốt nhất, nhưng bọn họ hiện giờ cũng coi như là bạn bè.

“Đừng khách sáo.” Hứa Nguyện tiếp tục ăn đồ ăn của mình.

Steven cũng không sốt ruột rời đi, chỉ cho rót cho mình ít rượu chậm rãi nhấm nháp, ánh mắt thỉnh thoảng dừng trên người đối phương, khác với cách ăn nhanh chóng của cậu, cách đối phương dùng bữa phải nói là ưu nhã hơn nhiều, ngay cả tiếng dao nĩa chạm đĩa cũng rất nhẹ, dường như mỹ thực cũng không khiến hắn dao động.

Có thể làm ra món ngon như vậy, nhất định đã từng ăn qua rất nhiều, sao lúc đầu gặp nhau hắn lại giả nghèo túng như vậy? Nếu bảo là gia tộc nghèo túng, nhưng thủ đoạn và năng lực của hắn không hề khuyết thiếu, nếu không cũng không thể có chỗ đứng trong thành Tanzan nhanh như vậy.

Không lẽ là tinh linh vương tử gặp nạn, nhưng hình như hắn không phải người, hay là vương tử Miêu tộc vì cạnh tranh thất bại mà bị đuổi khỏi tộc đàn?

Steven nghĩ đến đây thì cảm thấy đúng là vớ vẩn, nhưng càng nghĩ thì càng có nhiều chỗ hợp lý.

“Ánh mắt cậu nhìn tôi có hơi kỳ quái.” Hứa Nguyện ngẩng đầu nhìn thanh niên đang phức tạp liếc hắn.

“Không, tôi chỉ đang suy nghĩ chuyện thám hiểm thôi.” Steven dời mắt nói.

“Thám hiểm có chuyện gì kỳ lạ sao?” Hứa Nguyện hỏi.

“Có.” Steven nhẹ nhàng chuyển mắt, nói với người đói diện, “Tỷ như tôi đã thấy mỹ nhân ngư trong truyền thuyết.”

Hứa Nguyện cũng ngạc nhiên: “Thật sự? Có bộ dáng gì?”

“Đúng vậy.” Steven gật đầu, hình như Brande rất hứng thú với cá, “Lớn như người bình thường vậy, chẳng qua nó đã khô quắt vì bị phơi nắng, nửa người trên giống con khỉ, nửa người dưới giống cá nheo.”

Steven vừa nói vừa quan sát vẻ mặt đối phương, lại không phát hiện cái gì khác thường.

“Có thể bị khâu lại không?” Hứa Nguyện hỏi.

Nhân ngư thế giới này có trăm ngàn dáng vẻ, hoặc là đẹp đến mức tận cùng, hoặc là hung ác cực kỳ, các tiểu thế giới cũng không giống nhau, có một vài truyền thuyết rằng chúng được tạo ra từ tín ngưỡng, người nghĩ nó có dáng vẻ gì, nó sẽ mang dáng vẻ đó.

“Không, tôi kiểm tra rồi, đúng là thiên nhiên tạo thành.” Steven cảm thấy hắn hứng thú với chuyện của mình thì đúng hơn.

Hơn nữa dấu răng lúc này của hắn đều là dấu răng con người, làm bạn bè, tìm tòi nghiên cứu giống loài của đối phương kỳ thật cũng có hơi mạo phạm.

“Nghe rất thần kỳ.” Hứa Nguyện nói, tuy rằng khó mà gọi đó mỹ nhân ngư, “Sau đó nó đã đi đâu?”

“Bị một nhà sưu tập thu đi rồi, nghe nói bán với giá 63 đồng vàng và 12 đồng bạc.” Đôi khi Steven cũng không hiểu nổi sở thích của người giàu.

Hứa Nguyện nghe số tiền cụ thể kia thì cười: “Chuyện bao lâu rồi?”

“Ba năm trước.” Steven trả lời xong thì nhẹ nhướng mày, “Tôi cũng không muốn nhớ rõ như vậy, tôi chỉ không thể hiểu được.”

63 đồng vàng có thể mua bánh mì đếm hết, nhưng người nọ lại dùng để mua một con cá khô.

“Ừ, tôi cũng không hiểu.” Hứa Nguyện cười gật đầu.

Steven nhìn hắn, thoải mái bật cười, cậu nhìn đối phương đã ăn xong, đứng dậy nói: “Để tôi dọn cho.”

“Không cần, ngày mai cậu phải lên đường, về sớm nghỉ ngơi đi.” Hứa Nguyện liếc nhìn phòng bếp, nói.

Steven khựng lại, cũng cười nói: “Xác định không cần?”

“Ừm.” Hứa Nguyện nhìn qua, “Trên đường chú ý an toàn.”

“Được.” Steven từ bỏ ý định, cũng như cậu không muốn bị đối phương nhìn thấu mọi chuyện, Brande cũng có một ít chuyện không muốn cậu biết, ít nhất trước đây chưa từng có người bạn nào nhắc nhở cậu lên đường chú ý an toàn, “Có cần tôi giúp anh tìm thứ gì không?”

“Không cần cố ý tìm, nếu thấy được một ít đồ vật mới lạ, có thể mang về để tôi xem xem.” Hứa Nguyện cười nói, “Những chuyện không đúng sự thật và trải nghiệm mới lạ cũng được.”

“Được.” Steven kéo ra ghế đứng lên, “Vậy tôi đi về trước, hẹn gặp lại.”

“Hẹn gặp lại.” Hứa Nguyện nhìn thanh niên rời đi, đứng dậy đi theo tới cửa, nhìn đối phương đội mũ choàng, ngoái đầu nhìn hắn nở nụ cười, sau đó bước vào bóng đêm.

Hứa Nguyện khép cửa lại, nhốt bóng đêm ngoài cửa, xoay người vào phòng bếp, nhìn dấu răng mèo rõ ràng trên xương cốt, nghĩ có lẽ mình nên nuôi một con mèo thật.

Ít nhất không cần mỗi lần nấu ăn đều để hắn rửa chén.

*****

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play