Nhóc Zombie Chỉ Muốn An Nhàn Thôi

chương 9: Quỷ Súc


1 tháng

trướctiếp

Editor: Cô Rùa

*

Nhà kho tăm tối im thin thít, như thể được ngăn cách với tất cả âm thanh ở bên ngoài. Cho dù đang đứng trước mặt thằng nhóc kia, Ninh Túc cũng chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy đường nét của nó.

Hai tay hai chân của nó quỳ trên đất, không khác gì với những con vật ở ngoài kia, lúc này nó đang ngưỡng đầu lên nhìn cậu.

Bên phải đen sì không có gì cả, con mắt bên trái chính là thứ ánh sáng duy nhất mà Ninh Túc có thể nhìn thấy bên trong kho hàng này, nó ngưng tụ lại rồi phát ra ánh sáng nhàn nhạt.

Và nó đang nhìn thẳng vào Ninh Túc.

Ninh Túc cũng nhìn nó, ánh mắt sáng quắc.

Đứa bé không mở miệng nói chuyện, Ninh Túc cũng không nóng vội, cậu thong dong đút tay vào túi, nơi đó có con mắt còn lại của nó.

Đứa bé vẫn bất động nhìn cậu chằm chằm, không rời mắt khỏi túi.

Khóe miệng Ninh Túc nhếch lên, từ trong túi lấy ra một viên kẹo, dùng đầu ngón tay bắn về phía bức tường đối diện.

Viên kẹo được bọc trong giấy đen, giống như một viên đạn pháo nhỏ lao đi với vận tốc khó tin, mắt đứa bé lóe lên một cái, trước khi nó kịp phản ứng thì viên kẹo đã xuyên thủng một lỗ trên bức tường.

Ánh sáng lọt qua lỗ thủng chui vào bên trong, đúng lúc chiếu xuống người nó. Trong giây phút đó, Ninh Túc cũng nhìn thấy được bộ dạng của thằng bé.

Thằng bé chống tay xuống đất và ngước lên nhìn cậu, trên khuôn mặt xám tím chỉ có một con mắt duy nhất, con mắt đó to và tròn như một quả nho đen.

Hốc mắt bên phải đen đến không nhìn thấy điểm cuối, bên trong như ẩn chứa một thế giới tăm tối vô biên.

Tuy nhiên, có một sự khác biệt nhỏ giữa bên có tròng mắt và bên không có tròng mắt, màu da hoặc vị trí của nó khiến người ta nhất thời không kịp nghĩ gì.

Đứa bé phản ứng rất nhanh, khi ánh sáng vừa chạm lên người nó thì một giây sau nó đã vọt vào trong bóng tối, tốc độ nhanh đến không tưởng.

Nhưng đáng kinh ngạc hơn nữa là nó đụng phải một đôi chân thẳng tắp của ai đó.

Ninh Túc cúi đầu nhìn nó, đắc ý nói: “Oắt con, ở trong bóng tối mà còn muốn thoát khỏi bàn tay Như Lai của tao sao?”

Cậu xách cổ nó lên, “Mày không thích ánh sáng mà chỉ thích chui rúc trong bóng tối đúng không? Được thôi, tao cũng thích bóng tối.”

Ninh Túc xách nó đi về phía trước, trong bóng tối dày đặc không biết cậu ngồi lên cái gì, sau đó cậu thả nó xuống đất, “Đứng tao xem nào.”

Thằng bé lần đầu đứng lên, lảo đảo lắc lư hệt như một con lật đật dưới tay Ninh Túc.
“Đặt hai chân lên đất, giống như trước đó mày chống hai tay dưới đất vậy á.”

Sau nhiều lần cố gắng, cuối cùng thằng bé đã có thể đứng vững được.

Ninh Túc hài lòng buông ra, đồng thời lấy con ngươi từ trong túi giơ lên làm một động tác nguy hiểm, “Nhóc con, mau nói cho tao biết chuyện gì đang xảy ra với thôn Hòe Dương, nếu không tao sẽ bóp nát con mắt này của mày.”

“…”

Thằng bé đứng còn không vững trơ mắt nhìn cậu.

Ninh Túc không hề có xíu xiu xấu hổ nào khi bắt nạt con nít, “Nói mau!”

Thằng bé vẫn im lặng.

Ninh Túc đá đá chân nó, “Nói coi, nếu không tao đánh mày á.”

Sau nhiều lần đe dọa và dụ dỗ, đứa bé vẫn không hề hé răng, chỉ dùng một con mắt đen sì sì và một cái lỗ tối thui nhìn cậu.

Khi Ninh Túc chuẩn bị dùng biện pháp đặc biệt nào đó thì thằng bé đang chật vật bỗng nhào vào lòng Ninh Túc.

Bàn tay nhỏ bé mềm mại lành lạnh vòng qua cổ Ninh Túc, nó vùi đầu vào cổ Ninh Túc, liếm nhẹ lên cổ cậu như một chú cún con.

Ninh Túc sửng sốt một chút, quay đầu lại nhìn, đập vào mắt cậu là làn da xám tím của đứa bé, dưới lông mày ngắn ngủn có một cái lỗ đen vừa to vừa tròn, cái miệng chúm chím tím tái.

Khỉ thật, còn dám chơi mỹ nhân kế với tao.

.

Chúc Song Song đi cùng nhóm với Trần Thiên, bọn họ vội chạy đến chỗ tên béo đập chết con chó.

Nghe khỉ ốm kể tên béo đập đầu chó là một chuyện, nhưng tận mắt chứng kiến thì vẫn là một chuyện khác, chưa kể cái xác đã để qua một ngày trời.

Chúc Song Song cố gắng không ói ra tại chỗ, chuyển ánh mắt từ cái đầu bấy nhầy sang cái bụng cũng thảm không kém của con chó, nhưng bỗng dưng mắt cô mở to ra.

Mang theo cảm xúc không tên, cô nói với khỉ ốm: “Thảo nào anh nói con chó đực của nó tới báo thù, thì ra con chó này đang có bầu.”

Cô là một người có khả năng đồng cảm mạnh mẽ, cũng bắt đầu hình dung ra cảnh tượng lúc con chó đen mang bầu bị hạnh hạ đến chết sẽ tuyệt vọng và bi thương đến cỡ, chắc chắn tiếng nức nở thảm thiết của nó cũng chẳng kém gì với tiếng chó sủa thê lương ở biệt thự.

Giọng điệu của cô không được tốt lắm, nhưng khỉ ốm cũng chẳng màng quan tâm, hắn mở mắt trông mong nhìn Trần Thiên.

Ngay khi hắn sụp đổ, áo đen cũng mặc kệ hắn, chỉ có Trần Thiên là giúp hắn, bây giờ hắn đã xem Trần Thiên như trụ cột.

Trần Thiên kiểm tra rồi nói với khỉ ốm: “Cậu thành tâm xin lỗi con chó đi, sau đó tự tay chôn cất nó.”

Khỉ ốm vội gật đầu.

Bên này họ cũng không phát hiện ra được gì, để khỉ ốm lo liệu chôn cất con chó xong, bọn họ cũng lập tức trở về lò mổ ngay.

.

Bên trong lò mổ, sau khi đồ tể chặt bỏ đầu con bò, hắn cầm rìu bằng một tay và bước ra ngoài với thân thể nặng nề của con bò trong tay còn lại.

Bọn họ thấy hắn có thể kéo con bò nặng 250 đến 300 ký bằng một tay dễ dàng như vậy lại càng sợ hắn hơn, khi hắn nhấc chân lên, từng người chơi đều lùi lại nhường đường cho hắn.

Đồ tể lôi con bò đến cái thớt bẩn thỉu trên mặt đất, giơ rìu lên chặt con bò và nói: “Lò mổ đóng cửa lúc bốn giờ rưỡi chiều.”

Chiếc rìu sắc bén chặt đứt xương con bò, máu bắn tung tóe lên tạp dề lẫn cằm và tóc của đồ tể, sau đó men theo đường nét trên cằm rồi nhỏ giọt xuống đất.

Mọi người biết hắn có ý đuổi người, nhưng họ cũng không dám làm trái ý hắn, chỉ do dự một chút rồi cùng đi ra ngoài.

Tô Vãng Sinh lập tức chạy vào một góc, “Ninh Túc ơi!”

Nghe thấy bên ngoài có người gọi, đứa bé đang rúc vào cổ Ninh Túc đột nhiên ngẩng đầu, một giây sau đã biến mất ngay trên người Ninh Túc.

Có điều lần này Ninh Túc không định để nó dễ dàng trốn thoát, cậu còn muốn hỏi nó về chuyện xảy ra ở cái thôn này, có như vậy thì ba ngày sau cậu mới có thể nằm chơi xơi nước  được.

Ngay tại khi đứa bé biến mất, Ninh Túc nhắm mắt lại vểnh tai lên, cũng biến mất ngay tại chỗ như một bóng ma.

Trong bóng tối, Ninh Túc đuổi kịp theo đứa bé và nắm lấy cổ tay nó như một cơn gió.

Bàn tay thon dài trắng nõn với những đốt ngón tay nổi bật xuyên qua bàn tay nhỏ màu xám tím, như thể xuyên qua một tầng sương mù màu xám.

Ninh Túc cau mày, lập tức đổi sang nắm lấy bàn tay còn lại của nó, lần này thật sự bắt được.

“Ninh Túc! Cậu ở đâu? Cậu không sao chứ?!”

Ninh Túc nhấc tay lên, cảm thấy trọng lượng không đúng.

Cậu mím môi, đi về phía cửa ra, “Tôi đây.”

Đợi đến khi Tô Vãng Sinh nhìn thấy Ninh Túc, cũng là lúc hắn trông thấy tay trái cậu cầm một cái tròng mắt, tay phải cậu cầm một cái tay nhỏ.

Tô Vãng Sinh: “…”

Lúc Chúc Song Song và những người khác quay trở lại lò mổ, cổng lò mổ đã được khóa bằng xích sắt.

Vừa về biệt thự Chúc Song Song đã gõ cửa phòng bọn họ, Tô Vãng Sinh ra mở cửa cho cô, bước vào trong cô đã nhìn thấy Ninh Túc đang ngồi trên bệ cửa sổ ăn hoa lăng tiêu.

Ánh hoàng hôn màu vàng ấm áp rọi lên người cậu, vầng sáng mỏng manh quấn lấy mái tóc mềm mại của, sống lưng cậu thẳng tắp, động tác ăn hoa chậm rãi ung dung.

Nhìn thấy khung cảnh đẹp như tranh vẽ này, Chúc Song Song chẳng hiểu sao lại cảm nhận được một cảm xúc gọi là tủi thân.

Cậu không được phép ăn thịt trong tiệc cưới, ngay cả rau xanh cũng chưa ăn miếng nào.

Lúc này trông cậu như một đứa trẻ bị ngược đãi bởi những kẻ xấu xa, vì bị bỏ đói mà chỉ có thể tìm nơi cỏ dại để ăn tạm bợ.

“…”

Chúc Song Song vội đưa số kẹo mình mới vơ vét được từ nhóm của Trần Tình cho cậu.

Tâm trạng của Ninh Túc tốt hơn rõ rệt.

Chúc Song Song ngồi trên bệ cửa sổ với cậu, nhìn cậu ăn từng đóa hoa, hỏi: “Ăn ngon không?”

Ninh Túc gật đầu, “Ăn cho no thôi, cỡ cô ăn một đóa hẳn là no rồi, có muốn ăn thử không?”

Hoa lăng tiêu kia càng nhìn càng quỷ dị, chất lỏng từ cánh hoa thật sự rất giống với máu tươi, màu xanh lục của dây mây kết hợp với màu đỏ trông như những mạch máu.

Chúc Song Song vội lắc đầu, “Tôi no rồi, cậu ăn đi.”

Ninh Túc gật đầu, lại bỏ một đoá vào miệng.

Rõ ràng ăn hoa khiến cậu cảm thấy sung sướng và thoải mái, cậu còn đung đưa chân ngoài cửa sổ, hỏi Chúc Song Song: “Trước kia cô viết kịch bản zombie kể về cái gì vậy?”

“Uầy, nói là phim Zombie, nhưng thật ra là ngôn lù trá hình đấy.” Chúc Song Song bất đắc dĩ nói, “Chịu thôi, bây giờ người ta chỉ chuộng phim tình yêu ngọt ngào.”

Ninh Túc hơi trợn to mắt, “Yêu sao? Zombie cũng có thể yêu sao?”

“Tất nhiên rồi, trước khi thành zombie thì họ cũng là người mà, những zombie vẫn còn ý thức và suy nghĩ thì chắc chắn sẽ còn nhân tính.”

Chúc Song Song chống hai tay lên bệ cửa sổ, ngẩng đầu đón ánh hoàng hôn ấm áp, “Chỉ cần có nhân tính thì nhất định sẽ có thể yêu.”

Một cơn gió thổi qua, giàn hoa lăng tiêu phập phồng trong gió như dòng máu dập dờn bên cửa sổ.

Ninh Túc ‘ừ’ một tiếng, híp mắt lại.

Tô Vãng Sinh: “Hai người à, đừng nói đến chuyện yêu đương nữa được không, mau xuống dưới đi, nhóm Trần Thiên đang đợi kìa.”

Tối hôm qua bọn họ ở biệt thự thu thập manh mối, tất nhiên đêm nay không thể lãng phí thời gian ở biệt thự nữa, đã là đêm thứ hai, nhất định phải ra ngoài điều tra.

Trần Thiên và Trần Tình đi theo bọn họ bàn bạc cho hành động tối nay.

Trước đó bọn họ đã trao đổi thông tin ngắn gọn.

Trần Thiên cho biết: “Trước đây tôi luôn tự hỏi tại sao thôn làng này lại giàu đến vậy, chỉ là không ngờ một thôn tâm linh lại phát triển như thế, còn có cả livestream nữa, mà cái nghề này quả thực có thể kiếm được rất nhiều tiền.”

Trần Tình tiếp lời hắn: “Nội dung livestream và cửa hàng thú cưng của phù dâu cũng cần phải lưu ý.”

“Bọn tôi sẽ tập trung vào phù dâu.”

“Cô dâu thì không cần phải nói, cô ấy cũng giống như Ân Đại Quân, cũng là gả từ bên ngoài vào, theo dõi cô ấy chắc chắn có thể tìm được nguyên nhân cái chết của Ân Đại Quân, nếu Ân Đại Quân là Qủy chủ, vậy trò chơi này coi như đã được giải mã.”

Tô Vãng Sinh nói: “Còn đồ tể bên lò mổ cũng rất có vấn đề.”

Trần Thiên nói: “Cho nên đêm nay chúng ta sẽ chia thành ba nhóm để theo dõi ba người này.”

“À, hôm nay cũng coi như là đêm tân hôn của cô dâu chú rể, thế chẳng phải là đi nghe trộm góc tường nhà người ta sao?” Chúc Song Song nói, “Nếu vậy Ninh Túc không được đi bên này.”

Ninh Túc: “?”

Sao cũng được.

Trần Thiên suy nghĩ một chút, “Dựa theo tình huống hiện tại, bên cô dâu sẽ tương đối an toàn hơn, bên đó có chút kỳ quái cần phải lưu ý, vậy Song Song và Tô Vãng Sinh đi bên này đi.”

Hắn biết trước kia Tô Vãng Sinh là đạo sĩ.

“Không thành vấn đề.”

Trần Thiên lại nhìn Ninh Túc, ánh mắt có hơi sâu xa, “Ninh Túc và Trần Tình theo dõi đồ thể, OK không?”

Tô Vãng Sinh nhớ lại cảnh tượng đồ tể dùng rìu chặt đầu con bò và dùng một tay kéo xác con bò thì nói: “Bên đồ tể có vẻ nguy hiểm nhất, hai người họ đi có ổn không?”

Trần Thiên nhìn Trần Tình, Trần Tình lập tức cởi chiếc khăn lụa màu xám trên cổ cô, choàng lên đầu mình.

Cô gái 1m73 cứ thế biến mất.

“…”

Má, đồ chơi ngon vậy, hèn gì lúc trước tên béo lại sợ hai người này, tại một lúc nào đó việc tàng hình thực sự rất đáng sợ bởi vì không thể đề phòng được.

Trần Tình ló đầu ra khỏi khăn, “Vào thời khắc quan trọng có thể kéo thêm một người tàng hình, còn thắc mắc gì không?”

Hai mắt Ninh Túc sáng lấp lánh, lắc đầu nguầy nguậy.

Trần Thiên: “Vậy tôi dẫn người theo dõi phù dâu, đi điều tra cửa hàng thú cưng của cô ta.”

Phân công xong, trời vừa tối bọn họ đã hành động ngay.

Ninh Túc và Trần Tình đứng trước cổng lò mổ. Bên ngoài khóa cửa, cửa là hàng rào sắt, bọn họ có thể đứng ngoài nhìn được cảnh tượng bên trong.

Không giống như ban ngày, bên ngoài lò mổ vào ban ngày trông rất âm u nhưng ban đêm lại sáng hơn bên ngoài.

Sau khi hoàn thành công việc, đồ tể đốt hai đống lửa ngay trong sân, hắn đang thu dọn đống xương trắng hếu dính đầy máu dưới ánh trăng lạnh lẽo.

Có lẽ là của con bò hồi chiều, hắn gom xương lại, sau khi xác nhận không còn thiếu gì thì ném hết vào một cái hộp trong lò thiêu.

Không biết hắn làm vậy là có ý gì.

Tiếp theo, đồ tể lại dùng dây thừng kéo một con lợn còn sống đến lò thiêu, hắn nhét con lợn vào trong một chiếc hộp khác.

Sắc mặt Trần Tình có hơi khó coi, có phải tên béo cũng bị nhét vào lò thiêu giống vậy không?

Trong quá trình thiêu, đồ tể đứng bên giếng nước rửa sạch máu tươi và mỡ từ thịt nát dính trên tóc, sau đó cởi đồ và bắt đầu tắm rửa.

Trần Tình ngoảnh mặt đi.

Trong khoảng thời gian này, Ninh Túc lại nhìn về phía góc kho hàng.

Ngay khi cậu vừa xuất hiện trong lò mổ thì đứa bé đó cũng xuất hiện.

Không biết có phải do thiếu tay không mà đứa bé không còn đứng bằng bốn chân nữa, mà là vịn khung cửa đứng mé mé bên đó, dùng một con mắt nhìn chằm chằm cậu.

Có lẽ là do ánh trăng rất sáng, con mắt của nó cũng sáng theo, ngưng tụ thành một khối ánh sáng trắng.

Hẳn là đồ tể đang đợi hỏa thiêu kết thúc và bọn họ cũng vậy.

Chiếc khăn tàng hình của Trần Tình có thời gian cooldown[1], cho nên bọn họ không có sử dụng nó ngay mà là ngồi xổm ở một góc bên ngoài cửa, bí mật quan sát.

[1] THỜI GIAN COOLDOWN: THỜI GIAN HỒI CHIÊU.

Khi hai chân đều muốn tê liệt, đồ tể cuối cùng cũng lấy tro ra khỏi lò đốt.

Mặt hắn không có cảm xúc mà chờ tro nguội, sau đó bỏ vào hai chiếc túi vải bố, buộc vào thắt lưng rồi đi về phía cửa.

Trần Tình lập tức dùng khăn lụa che hai người đang ngồi xổm trên mặt đất.

Tiếng bẻ xích vang lên rõ mồn một trong đêm tĩnh lặng, đồ tể bước ra từ lò mổ và dừng lại khi đi ngang qua bọn họ.

Trần Tình nhìn chằm chằm vào đôi giày da quân đội màu xanh của đồ tể và nín thở, căng thẳng đến mức không dám thở.

Sau khi tắm xong, mùi máu tanh nồng nặc trên người đồ tể đã nhạt đi rất nhiều, nhưng mùi hôi thối thì vẫn không hề mất đi, nó không dễ gì tan biến sau thời gian dài ngâm mình trong đống máu thịt được.

Đồ tể nhấc chân đi về phía trước.

Trần Tình thở phào nhẹ nhõm, sau khi hắn đi được một đoạn khá xa mới kéo Ninh Túc không biết đang nhìn cái gì đi theo sau.

Đồ tể chậm rãi đi dưới ánh trăng, đi qua hai con đường và đến nhà tang lễ phía sau của thôn Hòe Dương.

Nhà tang lễ dựa lưng vào núi, cây hòe trên núi về đêm im lìm như những bóng ma quỷ dị khiến phía sau nhà tang lễ càng trở nên u ám âm trầm

Ninh Túc và Trần Tình nhìn nhau, không biết đồ tể tính làm gì ở đây với tro của hai con vật kia.

Trần Thiên bảo khỉ ốm chôn cất con chó mực bị đập chết, lẽ nào tên đồ tể này cũng muốn an táng cho những con vật này như con người?

Ngay sau đó bọn họ liền biết đáp án không phải như vậy.

Đồ tể đã làm một điều kỳ lạ và hoàn toàn không thể hiểu nổi tại nhà tang lễ vào đêm khuya.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp