Nhóc Zombie Chỉ Muốn An Nhàn Thôi

chương 16: Quỷ Súc


1 tháng

trướctiếp

Editor: Cô Rùa

*

Trần Thiên và Trần Tình có tố chất tâm lý cao, sau khi nhận ra nơi đây quỷ dị, bọn họ nhanh chóng thoát ra khỏi cảm xúc đau thương vã đỡ nhau đứng lên.

Trần Thiên xé áo trên người xuống quấn quanh những vết thương và lỗ thủng tương đối nặng của Trần Tình.

Thấy đồ tể không ư hử gì, cả ba cẩn thận đi đến bên miệng giếng trong lò mổ, rửa sạch chất nhầy ở trên người.

Không biết chất nhầy này cụ thể là cái gì, vừa trơn vừa dính, bỏng hết cả da.

Thấy Ninh Túc nhìn cánh tay lành lặn không chút sứt mẻ của mình, Trần Thiên nói: “Kỹ năng của tôi là mình đồng da sắt.”

Ninh Túc: “.”

Sướng dữ dọ.

Trần Thiên chân thành nói: “Cảm ơn cậu đã cứu hai em anh tôi, về sau cậu muốn vật phẩm gì của bọn tôi thì cứ việc nói.”

“Cảm ơn cậu.” Trần Tình cũng nói.

Thật ra cô rất tò mò, tại sao những cái tay quỷ dưới thân Ninh Túc lại khô héo, nhưng bây giờ Ninh Túc là ân nhân cứu mạng của họ, Trần Tình cũng không định tọc mạch chuyện riêng của cậu.

Ninh Túc: “Không cần cảm ơn, hai người chết thì lấy ai giải mã.”

“…”

Cuộc nói chuyện đến đây là kết thúc.

Ba người sửa sang lại một chút, thấy đồ tể vẫn chìm đắm trong việc chặt thịt mà chẳng mảy may để ý đến họ, nên khẽ khàng đi về phía cửa lò mổ.

Thời gian gấp gáp, bọn họ phải mau chóng thăm dò thế giới này.

Một lần nữa nhìn thấy thịt người trắng hếu mà đồ tể đang chặt, Trần Tình lại muốn nôn thốc lần hai.

Cô ngoảnh mặt đi, nhanh chóng rời khỏi chỗ này.

Khi ba người ra đến cửa, đồ tể bỗng dưng ngừng chặt thịt, hắn ngẩng đầu nhìn bọn họ, lộ ra nụ cười hệt như ở cái đêm bên sông.

Vừa bước ra ngoài, Trần Thiên nhìn lên bầu trời vàng như nến kia mở miệng nói: “Thời gian ở đây động bộ với thế giới bên ngoài, hiện tại đã hơn 8 giờ sáng.”

Trần Tình quan sát đường phố và dãy biệt thự bên ngoài, “Nơi đây giống hệt với thôn Hòe Dương.”

Trần Thiên nói: “Đây là thôn Hòe Dương, nhưng nó có thể là một thời không khác mà trước đây chưa ai từng nhìn thấy và có sự đồng bộ hóa với thôn Hòe Dương ở thế giới ngoài.”

Có điều đường xa nơi đây vắng tanh, dân cư thưa thớt.

Trong lúc Trần Thiên và Trần Tình nói chuyện, họ bắt gặp một người đang hoảng loạn chạy về phía họ.

Chân gã hình như bị gãy nên chạy rất khó khăn, vừa kéo lê chân chạy vừa sợ hãi quay đầu lại.

Khi nhìn thấy ba người họ, gã như vớt được phao cứu hộ, hai mắt trợn to gào lên: “Cứu tôi, cứu tôi với!”

Trần Tình thấy hắn chạy rất vất vả, theo bản năng muốn tiến lên đỡ hắn nhưng lại bị Trần Thiên giữ lại.

“Em nhìn trên mặt đất đi.” Trần Thiên hạ giọng nói.

Ninh Túc và Trần Tình cùng nhìn xuống đất.

Trên đất không có bóng.

Mặt trời nơi đây thật sự rất mờ, nhưng vẫn đủ để có thể soi rõ bóng người, ba người họ đều có bóng, chỉ có ‘người’ này là không.

Trần Tình rít nhẹ một tiếng.

Bọn họ không ngờ tới sẽ có một ngày có một con quỷ chạy đến cầu cứu họ. Điều này thật sự có hơi kinh dị rồi đấy.

Con quỷ này rất giống với con người, trông nó chẳng đáng sợ hay khủng bố chút nào, thậm chí còn hơi chật vật khi lê đôi chân cong queo của mình đến.

“Cứu tôi với! Làm ơn!” Con quỷ như biết họ đang nghĩ gì, “Chúng ta đều là người!”

Đúng, bọn tôi đều là người, còn ông thì hông.

Ninh Túc nghiêm túc hỏi: “Anh bị sao vậy? Sao lại muốn bọn tôi cứu?”

“Tôi bị bạo lực gia đình!”

“…”

‘Người’ kia chạy đến trước mặt bọn họ, than thở khóc lóc nói: “Xin các cậu làm ơn làm phước cứu lấy cái thân tội nghiệp này, tôi thật sự không muốn trở về cái nhà đó, tôi muốn thoát khỏi nơi đây!”

“Mọi người không biết tôi đã trải cuộc sống quỷ quái gì đâu, đó không phải là cuộc sống dành cho con người, bởi vì nó chẳng bằng một con súc sinh nữa!”

Nếu đổi lại là một thôn làng nghèo nàn và xa xôi, hoặc đổi một cái giới tính, tốt nhất là có thêm một cái bóng thì bọn họ có thể tin rằng đây là một người bị bắt cóc và họ nhất định sẽ dang tay ra giúp đỡ.

Nhưng khi một con quỷ nói về ‘cuộc sống quỷ quái’, ‘không phải cuộc sống dành cho con người’ dường như cũng không có vẻ gì đáng thương lắm.

Ngay khi cả ba người im lặng, nét mặt của “người” kia chợt trở nên vô cùng sợ hãi.

Sắc mặt ba người họ cũng thay đổi.

Đằng sau tiến tới là một… Có thể miễn cưỡng gọi đó là một đứa trẻ.

Mặt dê thân người.

Nó mặc quần áo, lộ ra những lọn lông dê mềm mại trên cẳng chân và cánh tay.

Nó nằm úp sấp trên mặt đất như một con dê bình thường, đôi mắt không có chất hữu cơ nhìn chằm chằm vào họ một cách ngây thơ và hững hờ.

Cũng không thấy bóng đâu.

Vẻ mặt ba người càng thêm nghiêm trọng nhìn nó.

Có lẽ, đề mục đã xuất hiện ngay trước mặt họ rồi. Sinh thái, chính là hình thái sinh vật mà Ninh Túc nói đến.

Bọn họ quan sát đứa trẻ kia một lúc, thì đột nhiên có một người phụ nữ không biết từ đâu xuất hiện nhướng cặp mày hình rắn nhìn họ, bên môi lộ ra ý cười sâu xa, “Là người à?”

“Đúng lúc hôm nay thôn Hòe Dương bọn tôi có một cái đám cưới, cùng tới chúc mừng nhé.”

Ngày đầu tiên họ vào phó bản cũng là tầm 8 giờ sáng, khi đó cũng có một đoàn xe cưới, cô dâu chú rể còn nhiệt tình mời họ đi ăn cưới.

Lần này vẫn là 8 giờ sáng, bọn họ vừa mới đặt chân vào thế giới bên trong, lại được mời đi ăn cưới.

Ninh Túc gật đầu, “Được.”

Cậu nhìn thoáng qua đứa trẻ mặt dê hình người kia, không còn bất cứ hy vọng được ăn thịt.

‘Người phụ nữ’ che miệng cười khúc khích, tiếng cười lạnh lạnh quỷ dị, “Vậy đi theo tôi nào.”

Cả ba im lặng hai giây, đi theo cô ta.

Bọn họ đều biết, hôn lễ ở thế giới bên ngoài rất quan trọng, đương nhiên nơi này cũng sẽ quan trọng không kém, nếu muốn giải mã thì phải cần thiết tham dự.

Thôn Hòe Dương được bao phủ dưới ánh nắng vàng sậm cùng với làn sương nhè nhẹ, khiến nó trông trở nên ảm đạm và mờ ảo hơn.

‘Người phụ nữ’ đi đằng trước bước đi thật uyển chuyển, giống như đang trôi nổi trên mặt đất, đúng là họ cũng không nhìn thấy chân cô ta dưới chiếc váy xếp ly màu đỏ dài kia.

Bên kia, nam quỷ và đứa trẻ mặt dê cũng đi theo cô ta, nam quỷ gục đầu trong tuyệt vọng, quỷ vốn không có thực thể, nhưng thân thể hắn lại nhìn như rất nặng nề.

Nhận thấy bọn họ đang nhìn mình, nam quỷ cũng quay lại nhìn họ và nở một nụ cười đau khổ và tuyệt vọng.

Ninh Túc: “Anh zai, anh họ gì vậy?”

Trần Thiên Trần Tình: “…”

Nam quỷ hình như cũng rất bất ngờ khi nghe Ninh Túc hỏi như vậy, chua xót nói: “À, tôi họ Vương.”

Ninh Túc: “Ò.”

“Nghe nói thôn Hòe Dương các anh chỉ có họ Vương, Lý, Triệu, Tôn và Ngô, anh là người… Là quỷ nhà họ Vương nhỉ?”

Trần Thiên và Trần Tình rùng mình, lập tức nhìn thẳng nam quỷ.

Nam quỷ ủ rũ cúi đầu xuống, lẩm bẩm nói: “Tôi ước gì không phải.”

Ninh Túc lại ‘ò’ một tiếng, cậu nhìn về phía đứa trẻ đi bên cạnh nam quỷ, đứa trẻ rất giống con dê, hai tay hai chân đều chấm đất bước đi.

Thằng nhóc kia từ đầu cũng chỉ biết bò trên đất, là bởi vì những đứa trẻ ở đây đều đi như vậy sao?

Đi được một đoạn đường dài, suy đoán của Ninh Túc cuối cùng cũng được xác thực.

Xuyên qua con đường từ lò mổ, chính là quảng trường nhỏ của thôn Hòe Dương, nơi này có rất nhiều ‘người’.

Sau khi thấy cảnh tượng trước mặt, da đầu ba người đều tê rần, đặc biệt là Ninh Túc và Trần Thiên. Đây là lần đầu tiên Ninh Túc không giữ được bình tĩnh, dù cậu là cái gì đi nữa thì giới tính của cậu vẫn là nam.

Tất cả “người” và “động vật” trong quảng trường đều nhìn họ.

Bắt mắt nhất trong số đó vẫn chính là mấy đứa trẻ, miễn cưỡng có thể gọi là ‘thú nhân’.

Bọn họ một là mặt chó thân người, mặt trâu thân người, hoặc là mặt người thân thú, cũng có ‘người’ toàn thân mọc đầy lông động vật.

Thứ hai là các loài động vật, chúng nó đứng trong quảng trường, tuy chúng rất giống với những động vật bên ngoài, nhưng biểu hiện của chúng rất kỳ lạ và uy nghiêm, hiển nhiên chúng có địa vị vô cùng cao, thậm chí còn cao hơn rất nhiều ‘người’.

Thứ ba là những con quỷ hình người, chỉ cần nhìn vị trí chúng đứng là có thể biết được cấp bậc của chúng.

Có một số “Quỷ” địa vị rất cao, ví dụ như ba ‘người phụ nữ’ và một ‘người đàn ông’ đang đứng ở trung tâm quảng trường.

Còn có rất nhiều “người” hiển nhiên còn không bằng “thú nhân”, bọn họ đều đang quỳ trên mặt đất, trong đó “đàn ông” chiếm đa số, còn có một người bị xích như con chó, quỳ rạp bên chân một con trâu.

Sương mù ở quảng trường đã mỏng đi rất nhiều, ánh mặt trời vàng nến ảm đạm chiếu thẳng vào bọn chúng, nhưng không một ai có bóng cả.

Mặt bọn chúng trở nên vàng vọt trong làn sương mờ, lặng lẽ quan sát ba người.

Cả ba người đều bị sốc và cơ thể đều căng chặt.

Cuối cùng bọn họ cũng biết tại sao trong tên phó bản này lại có một chữ ‘Quỷ’, bởi vì thôn Hòe Dương ở bên kia là một quỷ thôn.

Xung quanh bọn họ đều là quỷ.

Nữ quỷ mặc váy đỏ dẫn họ đến trung tâm quảng trường, “Đã tìm được Vương Tiêu rồi, mà càng thú vị hơn chính là ở đây có tới tận ba người nữa.”

Bốn con quỷ mặt không cảm xúc nhìn bọn họ, trong đó có một nam quỷ nhếch khóe miệng đỏ máu lên, “Welcome, thôn Hòe Dương bọn tôi hiếu khách lắm.”

“…”

“Đúng lúc tham dự hôn lễ hôm nay luôn nhỉ?” Nam quỷ cười nói.

Ninh Túc gật đầu, cậu nhìn một lượt, “Mà sao không thấy cô dâu chú rể đâu vậy?”

Trần Thiên và Trần Tình: “…”

Cậu là ông hoàng xã giao à?

Nữ quỷ váy đỏ cười: “Đừng nóng vội, chú rể và cô dâu vẫn còn chưa xác định.”

“…”

Trong số năm con quỷ đứng ở trung tâm quảng trường, có một nữ quỷ với mái tóc xõa trước mặt hệt như Sadako giơ ​​một tờ giấy đỏ lên, giọng nói đanh lại hơi run run: “Dựa theo thường lệ, trước khi thông báo ai sẽ kết hôn vào hôm nay, chúng ta sẽ xét lại những người gần đây muốn kết hôn.”

“Vương Minh Thạch, Bạch Tương Ninh, ủa?”

Khi cái tên Bạch Tương Ninh được xướng lên, toàn bộ quảng trường đều trở nên im phăng phắc đến đáng sợ.

“Ủa gì? Không phải Bạch Tương Ninh mới kết hôn trước đó hả? Cưới lần hai sao?” Nữ quỷ váy đỏ nhướng mày cười khẽ, “Đỉnh dữ.”

“Không! Không không không tôi không có! Không phải tôi muốn cưới lần hai đâu!” Một nam quỷ quỳ ở hàng đầu tiên trên quảng trường vội bò lên trước hai bước, “Không! Làm ơn đi, tôi không cần cưới nữa đâu!”

Có một nữ quỷ đứng bên cạnh hắn, cả hai đều đưa lưng về phía ba bọn họ nên họ không nhìn thấy được rõ được mặt.

Khi nam quỷ trườn tới, nữ quỷ bên cạnh hơi quay đầu lại để lộ ra một bên mặt.

Ninh Túc nhìn chằm chằm sườn mặt của cô ta, hai mắt dần mở lớn.

.

Ở bên kia, sau khi Chúc Song Song và Tô Vãng Sinh chia tay với bọn họ cũng lập tức chạy ngay đến nhà chú rể.

Tối qua cô dâu vừa chết là bọn họ đã cho nhập liệm liền, cho nên hai người họ cũng không chắc đám người ấy có muốn tổ chức lễ tang vào sáng nay luôn không, một giây cũng không dám trì hoãn.

Khi họ đến nhà chú rể, bên ngoài không có trang trí tang lễ màu trắng.

Đúng lúc này, một người dân trong thôn cầm túi giấy và băng keo đi ra khỏi nhà chú rể, Tô Vãng Sinh hỏi: “Cho hỏi hôm nay có tổ chức lễ tang không?”

“Hai người đến dự tang lễ à?” Tầm mắt người dân như liếc sang khuôn mặt Chúc Song Song, sau đó lại nhìn Tô Vãng Sinh nói: “Vậy thì hai người mau vào trong đi, mọi người đều đã chuẩn bị xong hết rồi và đang bắt đầu đó.”

Hai người lập tức bước vào cửa.

Người dân đứng bên ngoài cũng nhanh chóng khóa cửa lại, sau đó hắn lấy trong túi ra hai chữ “Hỉ” đỏ tươi dán mỗi chữ vào mỗi cửa.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp