Sáng hôm sau, Ôn Doanh lại đến chỗ Lăng Kỳ Yến xin lỗi. Y phớt lờ hắn, bảo hắn cút xa chút, đừng để y chướng mắt.
Ôn Doanh bị y làm mất mặt, cũng cút thật. Hắn trở về viện mình ở, chuyên tâm học hành.
Đám công tử bột chơi hết ba ngày ở trang viên của Lăng Kỳ Yến rồi mới chịu rời khỏi. Lúc đi chợt phát hiện thiếu một người, hình như từ lúc đến đây đã không thấy bóng dáng tên Lưu Khánh Hỉ đó rồi.
Mấy ngày nay bọn họ vẫn luôn chìm trong men rượu và ca múa, đầu óc như trên mây, chẳng hề biết Lưu Khánh Hỉ biến đi đâu mất. Bọn họ nghĩ bụng chắc trong nhà tên này có việc nên đã về trước, nên không quan tâm nữa, cứ lần lượt lên xe nhà, rồi giải tán hết.
Trang viên lại trở về với dáng vẻ yên lặng, Lăng Kỳ Yến cảm thấy chán ngắt, chợt nhớ tới Ôn Doanh bị mình bỏ lơ mấy ngày qua, bèn quay sang hỏi Giang Lâm: “Tên tú tài nghèo kia biết sai chưa?”
“Điện hạ, mấy ngày qua, công tử Ôn vẫn luôn tập trung học hành, ăn được ngủ được, chưa nghe hắn nói muốn đến xin lỗi ngài lần nữa.”
Lăng Kỳ Yến quăng chén trà trong tay đi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đưa người đến đây ngay.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT