Quả thật Bùi Tranh đã làm chuyện tốt, ít nhất lúc thức dậy, cô không cần đối mặt với bầu không khí lúng túng, đời này cô ghét nhất lại phải lúng túng.
"Ở chỗ nào? Nhanh cho con." Bùi Tranh kinh ngạc mừng rỡ vô cùng, cậu đã thèm cây đàn violin của Lục Nùng rất lâu rồi, đáng tiếc Lục Nùng xem cây đàn kia như bảo bối, lại chê cậu kéo khó nghe, cũng không tùy tiện lấy ra.
Trời đất chứng giám, Bùi Tranh vô cùng ủy khuất, cậu đã kéo cho bạn học khoa âm nhạc nghe rồi, năm thứ nhất kéo violin, ai cũng như cưa gỗ, nhưng cậu dù gì cũng có thể kéo ra được giai điệu, đã là thiên phú dị bẩm rồi.
Lục Nùng nghiêm túc nói: "Chỉ giới hạn ở nhà, ra cửa không được nói cho ai biết chưa? Vốn dĩ dì định qua mấy năm mới đưa cho con."
"Đừng nha đừng nha." Bùi Tranh là một người rất thông minh, liên tưởng đến chuyện cha xuôi nam và bạo loạn lúc cậu rời khỏi thủ đô, cậu cũng không phải là người không có thuộc tính chính trị: "Con biết rồi, dì yên tâm đi, con đảm bảo sẽ không mang ra ngoài."
Lục Nùng hài lòng một cái, không hổ là nam chính.
"Cha?" Bùi Tranh vừa ngước mắt lên bất ngờ nhìn thấy cha già đang đứng ở cửa, giật mình, vừa vui vừa sợ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT