Ta Yêu Đương Với Kiếm Linh

Chương 3


2 tháng

trướctiếp

Ta thực sự không ngờ kiếm Thần Vân lại chọn Mộ Kiếm làm địa điểm hẹn hò.

“Chẳng phải Mộ Kiếm mười năm mới mở cửa một lần sao?”

Bước vào Mộ Kiếm, hơi lạnh ập đến, ta xoa xoa cánh tay.

Kiếm Thần Vân lập tức rung thân mình, linh khí xao động, tạo thành một tấm chắn ngăn hơi lạnh xung quanh chúng ta.

Thật chu đáo.

“Đây là quê hương của ta mà, ta muốn đến thì đến, muốn đi thì đi.” 

Nhưng ta lại có chút lo lắng: “Nếu chưởng môn biết được, chắc sẽ trách phạt ta mất.”

Kiếm Thần Vân lập tức nổi giận: “Ông ta dám! Nếu ông ta định trách phạt nàng, ta sẽ đi đánh mông ông ta. Đây là lãnh địa của ta, nàng muốn đến thì đến, đâu đến lượt lão già kia múa may chỉ trỏ!”

Ta tin kiếm Thần Vân có đủ tự tin nói vậy.

Trong truyện, hắn là nhân vật truyền kỳ, ngay cả Văn Phú - người tập trung khí vận của cả thế giới - cũng không dám ho he một tiếng trước mặt hắn.

“Ồ, Thần Vân đấy à. Tiểu tử này, thế mà còn dẫn theo người đến.” 

Chợt nghe thấy tiếng nói, ta giật mình.

Ta nhìn xung quanh, nghĩ thầm chắc là một thanh kiếm trong Mộ Kiếm đang nói chuyện nhỉ?

Kiếm linh có thể cảm nhận thiên địa mà sinh, đối với kiếm trong Mộ Kiếm cũng không có gì lạ. 

Lần lượt có kiếm linh khác lên tiếng:

“Thần Vân, đây là quyến lữ* mà ngươi nhắc đó sao?”

(*) Quyến lữ = người yêu

Thần Vân hơi nghiêng thân kiếm, rất có tư thế bảo vệ ta: “Các vị sao lắm lời thế, ta đã dẫn người đến, các vị thân là trưởng bối, chẳng lẽ không nên tỏ ra lịch sự một chút sao!”

Rõ ràng hắn đang ngượng ngùng, giọng nói hơi gấp gáp.

Đáng yêu quá.

Các kiếm linh không trêu chọc hắn nữa mà chuyển sang chào hỏi ta.

“Quyến lữ của Thần Vân tên Lăng Ca phải không? Thằng nhóc Thần Vân này thường xuyên nhắc đến ngươi, tối qua còn đến đây một chuyến, dặn dò chúng ta... Thôi được, ta không nói nữa, ngươi xem Thần Vân kìa, ha ha, nói thêm hai câu nữa, có khi nó muốn chém ta làm đôi mất.”

“Là trưởng bối, lần đầu gặp mặt, theo quy củ, tất nhiên chúng ta phải tặng lễ.”

Vô số kiếm linh bay lên, không biết bọn họ móc đâu ra phù chú, Linh Khí, pháp y... cứ thế nhét vào túi Càn Khôn của ta.

Ta rất ngạc nhiên.

Những bảo bối mà các kiếm linh tặng ta nhìn qua đã thấy không bình thường, nhìn kỹ... càng không bình thường!

Tùy tiện lấy ra một món, cả Tu chân giới cũng sẽ tranh giành không ngừng.

Các kiếm linh cư trú nhiều năm trong Mộ Kiếm, tuổi đời ngắn nhất cũng phải 500 năm trước khi sinh ra trong thiên địa, mỗi một cái đem ra đều có một đoạn lịch sử đáng khen ngợi.

Tặng bảo bối đối với họ chỉ là chuyện bình thường.

Nhưng khổ cho ta, giống như đang đối mặt với các trưởng bối mừng tuổi ngày Tết vậy.

Một bên giơ túi ra, một bên nói: “Không cần đâu, không cần, ta không cần. Thôi mà, thôi mà.”

Kết quả là, chẳng thiếu món nào, túi Càn Khôn của ta bị nhét đầy ắp.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp