Hà Thiệu Thần mới trở về từ nước ngoài không bao lâu, đám bạn bè ầm ĩ đòi đưa hắn đi đón gió tẩy trần, hắn không từ chối được nên đành phải đồng ý.

Sau khi đến mới phát hiện hóa ra Tần Dịch cũng ở đây, hơn nữa lại không chịu được bầu không khí tăm tối rối loạn, nên mới ra ngoài hít không khí, ai ngờ đến khi quay về lại có thể gặp được Phương Hiểu.

Phương Hiểu trở về từ khi nào vậy? Rồi lại gặp Tần Dịch lúc nào chứ? Trong lòng Hà Thiệu Thần có vô vàn câu hỏi, nhưng hắn biết giờ không phải lúc thích hợp, đành phải cười nói: “Tại sao em về mà không nói với anh một tiếng?”

Diệp Minh hoàn hồn lại, khi đó anh sợ mình rời khỏi thế giới này, cơ thể sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nên mới vội vã xuất ngoại trong vòng ba ngày, bèn tìm Hà Thiệu Thần vẫn luôn yêu thầm mình giúp đỡ, không ngờ rằng Tần Dịch cũng biết chuyện này, nếu đã vậy thì đành tương kế tựu kế.
Anh vẫn còn bị Tần Dịch ôm trong lòng, ngay cả giãy giụa cũng quên mất, trên gương mặt lộ vẻ bất an, anh dời tầm mắt nhỏ giọng nói: “Xin lỗi.”

Bàn tay to lớn của Tần Dịch giữ đầu Diệp Minh, vùi mặt anh vào ngực mình, ngẩng đầu cười như không cười với Hà Thiệu Thần, “Cậu còn quan tâm nó sao?”

Ánh mắt Hà Thiệu Thần khựng lại, ban nãy nhìn thấy Diệp Minh nên ngạc nhiên quá không suy nghĩ gì, giờ bình tĩnh lại mới ý thức được tình huống có vẻ bất thường, thái độ của Tần Dịch lại càng bất thường hơn, chỉ sợ còn hiểu lầm giữa mình và Diệp Minh có tư tình gì đó.. hoặc là vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện Diệp Minh rời đi năm ấy.

Lúc này mọi người vây xem cũng nhận ra có điểm bất thường, rốt cuộc cái người Phương Hiểu này có lai lịch gì chứ? Không những có thể khiến Tần Dịch động lòng, mà ngay cả Hà Thiệu Thần cũng quen anh ta.
Mọi người đều biết, Hà Thiệu Thần từng là anh em tốt của Tần Dịch, nhưng không biết ba năm trước vì lý do gì mà hai người không còn qua lại với nhau nữa, tuy không đến mức trở mặt thành thù, nhưng cũng như người dưng.

Lúc này nhìn bộ dạng đối đầu gay gắt của họ, trông như muốn tranh giành tình nhân, nhưng… chuyện này cũng thật khó tin nhỉ?

Máu hóng hớt của mọi người hừng hực bừng cháy trong lòng, ánh mắt cháy bỏng như muốn nhìn xuyên thủng Diệp Minh.

Diệp Minh thấy vậy thì lại càng xấu hổ và giận dữ hơn, cơ thể anh khẽ run lên, bờ môi tái nhợt, không dám ầm ĩ nữa, giờ mà tiếp tục chọc giận Tần Dịch, chỉ càng làm khó bản thân mình hơn thôi.

Hà Thiệu Thần chú ý tới vẻ mặt của Diệp Minh, trái tim đau đớn khôn nguôi, hận không thể đoạt người đi, nhưng cuối cùng vì lo cho Diệp Minh mà không dám làm bừa. Nếu làm ầm lên ảnh hưởng tới mình với Tần Dịch thì không sao, nhưng Diệp Minh cũng bị người ta cười nhạo thì không được, thế là hắn đành phải kiềm chế, làm như không có chuyện gì mà ngồi xuống bên cạnh, đoạn nói, “Là người quen với nhau cả, thuận miệng hỏi một câu thôi mà.”
Tần Dịch nhướn chân mày, không nói gì, “Thế à?”

Hà Thiệu Thần cười nhạt, “Nếu cậu không tin, thì việc gì phải hỏi câu này nữa.”

Đột nhiên ánh mắt Tần Dịch trở nên lạnh tanh, như lưỡi dao sắc lẻm mà dừng trên người Hà Thiệu Thần, qua hồi lâu, hắn nở nụ cười âm trầm, “Không, tôi tin cậu. Thứ đồ chơi này hẳn cũng chướng mắt cậu mới đúng.”

Mặt Hà Thiệu Thần hơi biến sắc, xem thái độ của Tần Dịch, hiển nhiên rất hận với sự ra đi của Diệp Minh. Ánh mắt hắn như có điều suy tư, tuy rằng cảm thấy đau lòng thay cho Diệp Minh, nhưng.. nếu Tần Dịch cứ tiếp tục như vậy, chẳng phải cuối cùng mình cũng có cơ hội rồi hay sao?

Năm đó Diệp Minh từ chối mình là bởi vì Tần Dịch, nhưng nếu Tần Dịch không yêu cậu ấy nữa thì sao?

Nghĩ tới đây Hà Thiệu Thần không hỏi thêm điều gì, dường như không muốn nhiều lời với Tần Dịch nữa, thái độ như mọi chuyện đều không liên quan tới mình. Nếu đã biết rõ thái độ của Tần Dịch, thì cứ bình tĩnh một thời gian, đợi có cơ hội thích hợp rồi nói chuyện với Diệp Minh cũng được, giờ làm ầm chỉ càng khiến mọi người thêm khó coi.

Hà Thiệu Thần không muốn tranh chấp với Tần Dịch, hiển nhiên Tần Dịch cũng không ầm ĩ không tha, hắn cười lạnh một tiếng rồi không nhìn Hà Thiệu Thần nữa.

Dân tình hóng hớt tỏ ý, tui đã cởϊ qυầи rồi mà mấy người cho tui coi cái này à?! Đám đông thở dài rồi bỏ đi, phần lớn mọi người đều không quan tâm tới Diệp Minh

Nhưng vẫn có mấy công tử giàu lòng hiếu kỳ mà đi tới bên cạnh Tần Dịch.

Trương thiếu gia nhìn Diệp Minh, cười cười hỏi Tần Dịch: “Anh Dịch, đây là bạn trai anh à?”

Tần Dịch liếc mắt nhìn cậu ta, khóe môi cong lên nở nụ cười khinh thường: “Sao cậu ta có thể là bạn trai anh được, có thể dẫn bạn trai tới nơi này sao?”

Trương thiếu gia gật đầu điên cuồng, cậu ta cũng nghĩ như vậy! Nhưng hôm nay Tần Dịch tới đây có vẻ rõ là bất thường, hơn nữa Hà Thiệu Thần cũng quen Diệp Minh nữa, cho nên vẫn cẩn thận hỏi thêm một câu.

Hoàng thiếu gia nghe vậy thì ló đầu, trong lòng cậu ta đang ôm một mỹ thiếu niên, tuy rằng trông cũng rất đẹp trai, nhưng từ khi Diệp Minh xuất hiện lại cứ thấy thiêu thiếu ở đâu đó, cậu ta đã thấy hứng thú với anh từ lâu. Giờ nghe Tần Dịch nói vậy, không kiềm chế được mà động lòng: “Anh Dịch à, dù sao cũng chỉ là thứ đồ chơi, không bằng chúng ta đổi với nhau đi?”

Diệp Minh nghe vậy thì tức đến mức đỏ bừng mặt! Anh nhìn cậu ta đăm đăm, đôi mắt như tóe ra lửa.

Hoàng thiếu gia thấy vậy thì ồ lên, cường điệu nói: “Trông có vẻ nóng tính nhỉ, không giống bán thân ra, chẳng lẽ anh Dịch dùng thủ đoạn để giành về?”

Tần Dịch cúi đầu nhìn Diệp Minh, rồi cười như không cười nói với Hoàng thiếu gia: “Cậu kém quá, đây chỉ là giả vờ thôi, thứ đồ chơi trả tiền, việc gì phải giở thủ đoạn chứ.”

Hoàng thiếu gia nhìn mà trái tim ngứa ngáy, vội vã đẩy cậu trai trong lòng mình ra, nói với Tần Dịch: “Anh Dịch à, chúng ta đổi với nhau đi.”

Tần Dịch trầm ngâm trong thoáng chốc, dường như đang suy nghĩ việc này, hắn ngừng một chút rồi nói: “Cậu hỏi cậu ta đi, nếu cậu ta đồng ý, tôi thấy không thành vấn đề gì.”

Diệp Minh nghe câu này, trong mắt không khỏi dâng lên nỗi bi thương, anh kinh hãi, đau đớn, hai tay nắm chặt thành quyền, dường như không thể tin được Tần Dịch thế mà lại đồng ý giao mình cho kẻ khác chơi.

Tần Dịch nhìn ánh mắt suy sụp của Diệp Minh, giọng càng thêm ác ý, ghé vào tai anh khẽ cười, “Sao? Sợ cậu ta không trả nổi tiền à?”

Hoàng thiếu gia vỗ ngực nói với Diệp Minh: “Cậu đang khinh thường Hoàng thiếu gia tôi đây à? Tôi vẫn luôn rất hào phóng với tình nhân của mình, cậu muốn bao nhiêu cứ nói thẳng, tôi đảm bảo sẽ không nhiều lời!”

Diệp Minh không buồn nhìn vẻ mặt của Hoàng thiếu gia, ánh mắt dừng trên người Tần Dịch, trong đôi mắt có vẻ bi thương không kiềm nén nổi, đột nhiên anh đẩy mạnh Tần Dịch ra, đứng bật dậy!

Lần này Tần Dịch không cản lại, hắn có vẻ hứng thú nhìn bộ dạng vô cùng bi phẫn của Diệp Minh, chân mày nhướn lên, “Không muốn à?”

Diệp Minh bình tĩnh nhìn Tần Dịch, người trước mặt anh.. sao lại xa lạ tới như vậy chứ, mỗi khi anh nghĩ sự tuyệt tình lạnh lùng của hắn đã tới cùng, hắn lại nảy sinh một giới hạn mới, để anh thấy hắn có thể tuyệt tình tới mức nào..

Là lỗi của anh, anh không nên ôm mộng tưởng xa vời, nên lúc này đây mới phải nếm trái đắng.

Diệp Minh cười khổ, bỏ đi chẳng ngoảnh lại nhìn.

Hoàng thiếu gia không ngờ Diệp Minh nói đi là đi, thấy Diệp Minh ra tới cửa, vội đứng dậy đuổi theo, đột nhiên lúc này Tần Dịch cất tiếng: “Ngồi xuống.”

Hoàng thiếu gia sửng sốt, nhìn Tần Dịch đầy khó hiểu.

Tần Dịch hơi cụp mi mắt, thản nhiên nói: “Nếu cậu ta đã không muốn, vậy thôi đi.”

Hoàng thiếu gia thấy Tần Dịch nói như vậy, cũng biết hôm nay không chơi được rồi, nhưng cậu ta vẫn chưa từ bỏ ý định, không biết sống chết mà nói: “Thế sau này anh Dịch chơi chán rồi.. thì đưa cho em chơi nhé? Em thích cậu ta thật đấy.”

Tần Dịch nở nụ cười, đôi mắt rét lạnh, “Được thôi.”



Diệp Minh chạy ra khỏi phòng, nhưng không có người dẫn, anh không thể một mình rời khỏi đây, đành phải tự giam mình trong buồng vệ sinh, có lẽ Tần Dịch cũng biết anh không chạy được, nên ban nãy mới buông tay.

[888: Rồi, ở đây không có ai, đừng diễn nữa.]

[Diệp Minh: Anh nghĩ nhập vai dễ lắm à? Còn có tình tiết gay cấn hơn đang chờ phía sau kia kìa.]

[888: Haha, thấy vui chưa, Tần Dịch đồng ý tặng cậu cho người ta rồi đó.]

[Diệp Minh: Ảnh mạnh miệng thế thôi, nói vậy để chọc giận em thôi ấy mà, cái hũ giấm chua đấy, người ta nhìn em đã không chịu được, ảnh nỡ đưa em cho người khác thật sao? Nếu ảnh độ lượng như vậy thì đã chẳng đi đối đầu với Hà Thiệu Thần rồi.]

[Diệp Minh: À phải rồi, sau này anh nhớ giúp em để ý tới Hà Thiệu Thần đấy nhé, ảnh quan trọng lắm đấy, lần này em đã nhắc trước rồi đấy, anh giai thân yêu đừng quên nha _]

[888: …………]

[888: Hà Thiệu Thần tới rồi.]

[Diệp Minh: Em biết ngay kiểu gì ảnh cũng theo em mà! Đợi em lấy tinh thần đã rồi đi gặp ảnh sau!]

Diệp Minh ngồi trong toilet một lúc lâu mới ra ngoài, lúc đi ra viền mắt anh ửng hồng, cho dù đã cố gắng ngụy trang thật bình tĩnh, nhưng nội tâm đang bất an vẫn thể hiện rõ ra mặt.

Anh vừa ra khỏi cửa, đã trông thấy Hà Thiệu Thần đứng đợi bên ngoài, bước chân anh khựng lại, ngạc nhiên nhìn anh ta.

Hà Thiệu Thần đứng ở một bên đầu, nhìn chàng trai trước mặt mình.

Đã tròn ba năm hắn không gặp cậu ấy, năm ấy khi biết Diệp Minh, Diệp Minh đã là bạn trai của Tần Dịch rồi, nhưng không ngờ bản thân mình lại rung động… Nhưng vì hắn là người bạn tốt nhất của Tần Dịch, nên không thể ra tay với người yêu của bạn, cho nên đành phải che giấu tình cảm.

Mãi đến khi cha mẹ Tần Dịch can thiệp vào, chuyện tình cảm hai người gặp trắc trở, hắn mới biểu lộ tình cảm của mình dành cho Diệp Minh lần đầu tiên. Hắn cũng biết hành vi của mình thật đê tiện, nhưng lại không khống chế được bản thân mình, thực ra hắn cũng không muốn chia rẽ hai người họ… chỉ là muốn Diệp Minh biết được tiếng lòng mình, cho mình một cơ hội mà thôi.

Nhưng mà Diệp Minh lại từ chối hắn.

Dù là trong lúc khó khăn nhất, Diệp Minh vẫn quyết định lựa chọn Tần Dịch, không mảy may dao động, cũng chính khi ấy Hà Thiệu Thần mới biết, tình cảm mà Diệp Minh dành cho Tần Dịch kiên định tới nhường nào, chẳng nề hà bất cứ trắc trở gì, cũng chẳng hề nao núng trước mọi cám dỗ.

Đó là thứ tình cảm mà không một ai có thể nhúng tay vào vấy bẩn… Hắn rất hâm mộ Tần Dịch.

Cuối cùng sau mọi sóng gió, Tần Dịch quyết định rời khỏi nhà họ Tần, hai người họ cùng nhau rời khỏi thành phố này.

Hà Thiệu Thần từng cho rằng, có lẽ cả đời này mình không gặp lại bọn họ nữa, mà đoạn tình cảm lưu luyến kia, có lẽ không bao giờ được thấy ánh mai hy vọng.

Cho nên hắn không thể ngờ.. có một ngày Diệp Minh chủ động tới tìm mình nhờ giúp đỡ.

Hà Thiệu Thần nhớ mãi đêm hôm ấy, Diệp Minh một thân một mình xuất hiện trước mặt hắn với dáng vẻ mệt mỏi, xin hắn hãy đưa anh đi xuất ngoại. Hà Thiệu Thần không biết rốt cuộc giữa họ đã xảy ra chuyện gì, khiến Diệp Minh lại phải ra quyết định như vậy… Hắn lại một lần nữa ôm hy vọng hỏi Diệp Minh có thể cho mình một cơ hội không, nếu đã quyết định rời khỏi Tần Dịch rồi, sao không cho hắn cơ hội thử một lần?

Nhưng Diệp Minh lại một lần nữa từ chối hắn, anh không chịu nói điều gì, chỉ xin hắn hãy đưa anh rời xa nơi đây.

Tuy rằng Hà Thiệu Thần không muốn đưa anh đi, nhưng cuối cùng hắn vẫn phải đồng ý, bởi vì đây là mong muốn của Diệp Minh, hơn nữa đây còn là lần duy nhất anh cầu xin hắn hỗ trợ.

Lúc đó hắn không biết, sau này mình sẽ hối hận với quyết định này tới nhường nào, càng không ngờ Diệp Minh vừa đi, như biến mất giữa biển người, không ai gặp lại anh nữa.

Sau khi Diệp Minh đi, Tần Dịch tìm kiếm anh rất lâu, cuối cùng manh mối dừng lại ở trên người hắn. Cũng vì chuyện này mà tình bằng hữu hai mươi mấy năm bị hủy hoại trong chớp mắt, từ đó về sau như hai người xa lạ, Hà Thiệu Thần cũng không xuất hiện ở những nơi có Tần Dịch nữa.

Dù thế nào đi chăng nữa, Hà Thiệu Thần cũng không thể ngờ mình còn có thể gặp lại Diệp Minh, hơn nữa còn dưới tình huống như vậy.

Diệp Minh nhìn Hà Thiệu Thần một lúc, chật vật quay đầu qua chỗ khác, giọng khàn khàn, mang theo ý tự giễu: “Để anh chê cười rồi.”

Anh cũng không ngờ mình lại gặp lại Hà Thiệu Thần dưới tình huống như vậy, anh biết rõ tình cảm của Hà Thiệu Thần, nhưng lại không thể đáp lại, khó tránh khỏi thấy thẹn trong lòng.

Ánh mắt Hà Thiệu Thần có vẻ xót xa, hắn đi tới nhẹ giọng nói: “Em biết rõ mà, anh sẽ không bao giờ chê cười em.”

Có lẽ bởi trong khoảng thời gian qua bị dồn nén quá nhiều, giờ đột nhiên nghe thấy câu nói dịu dàng như vậy, khiến cảm xúc mà Diệp Minh vất vả lắm mới khống chế được giờ lại có dấu hiệu sụp đổ, anh mím môi dời đường nhìn: “Cảm ơn anh, nhưng tôi phải quay lại đây.”

Hà Thiệu Thần nghe thấy câu này, đột nhiên ánh mắt toát lên vẻ không cam lòng, hắn thấp giọng nói: “Cậu ta đối xử với em như vậy, em còn muốn quay về bên cậu ta sao?”

Sắc mặt Diệp Minh xanh mét, ánh mắt rầu rĩ, dừng lại trong chốc lát, đoạn nói: “Tại trước đó tôi bỏ đi quá đột ngột, anh ấy trách tôi cũng là lẽ thường..”

Hà Thiệu Thần không kiềm chế được mà cắt ngang lời anh, hắn chau mày: “Dù trước đây em rời xa cậu ta là sai, nhưng cậu ta cũng không nên đối xử với em như vậy! Em chưa biết phải không, cậu ta còn đồng ý sau khi chơi em chán rồi sẽ đưa em cho Hoàng thiếu gia! Chuyện như vậy em có chấp nhận được không?”

Diệp Minh nghe vậy thì chao đảo, dường như sự chịu đựng đã tới giới hạn, vẻ mặt suy sụp, lẩm bẩm nói: “Anh ấy sẽ không…”

Anh không muốn nghe những lời này nữa! Đoạn xoay người muốn rời khỏi nơi này!

Nhưng mà anh còn chưa kịp đi, đã bị Hà Thiệu Thần kéo cổ tay về! Lưng anh đập mạnh vào tường, cơ thể cao lớn của Hà Thiệu Thần phủ lấy anh, đôi tay chống bên cạnh, hắn cúi đầu chăm chú nhìn ánh mắt anh, từ tốn nói: “Em còn muốn tự lừa mình dối người tới khi nào nữa, hành vi của cậu ta hôm nay còn chưa đủ để em rõ sao? Nếu đã chia tay rồi, sao còn chấp nhất với cậu ta như vậy, anh nói rồi, anh vẫn luôn chờ em.. Cũng nguyện ý giúp đỡ em hết mình, những lời này đến giờ vẫn y nguyên, tấm lòng của anh chưa từng thay đổi.”

Ánh mắt Diệp Minh rung động, trong đôi mắt dần hiện lên tia áy náy, “Xin lỗi…”

Vẻ mặt Hà Thiệu Thần chật vật vô cùng, hắn chậm chạp nói, “Em vẫn thích cậu ta, có đúng không?”

Thoáng cái gương mặt Diệp Minh đỏ bừng lên.

Tuy anh không trả lời, nhưng đáp án đã quá rõ ràng, cuối cùng Hà Thiệu Thần cũng không chịu được mà cảm thấy không cam tâm, hắn vẫn luôn yêu Diệp Minh, vậy nhưng Diệp Minh lại không chịu cho hắn một cơ hội, dù Tần Dịch có đối xử với anh như vậy, anh vẫn một lòng với hắn.

Dựa vào đâu chứ? Hắn thua kém Tần Dịch ở điểm nào chứ? Chẳng lẽ vì hắn tới muộn một bước sao?

“Nếu em đã yêu cậu ta như vậy, sao trước đây lại bỏ đi?” Hà Thiệu Thần nhìn chòng chọc Diệp Minh, khoảng cách hai người rất gần, dường như kề sát bên nhau, hơi thở của hắn phả lên chóp mũi Diệp Minh, hắn gằn từng chữ: “Em nói cho anh biết nguyên nhân đi, nói rồi anh sẽ cho em quay lại.”

Trong mắt Diệp Minh chợt hiện lên một tia bất đắc dĩ đau lòng, anh nhắm mắt rồi lại mở, đang định cất tiếng nói, đột nhiên quay đầu lại, trông thấy Tần Dịch đứng ở cuối hành lang nhìn bọn họ.

Gương mặt liền biến sắc.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play