Tôi đã sống cuộc sống của một chàng trai Chiang Mai đúng nghĩa được hai tháng rồi. Hai tháng ở cùng bố mẹ đã khiến nỗi nhớ con bay đi hết, bố tôi bảo: "Bao giờ trường mày mới mở học kỳ mới vậy Mèo, tao chán cái mặt mày lắm rồi." Hahaha, bố tôi nói thế thôi chứ lúc nào tôi về lại Bangkok cũng thấy mẹ bảo bố mày buồn mất mấy ngày.
Thời gian này thỉnh thoảng tôi lại đi làm công chuyện này kia với bố, làm tài xế cho mẹ, mấy hôm lại lên vườn nhà ông ngoại vừa nằm vắt vẻo vừa ăn hoa quả.
Ngày nào cũng rất vui nhưng mà lắm lúc cũng thấy cô đơn vì không có đám bạn đùa giỡn chọc điên như mọi khi. Với cả, tôi không liên lạc được với thằng Phum được một tuần rồi. Tôi đã chờ điện thoại của nó được đúng bảy ngày.
Nhiều lần tôi đờ đẫn nhìn cái điện thoại đến mức mẹ tôi còn cảm thấy nghi ngờ. Tôi gọi điện cho nó, đầu dây bên kia tút tút mấy hồi mà chẳng có ai nghe, gọi Fang cũng không thấy nhấc máy. Từ cảm giác lo lắng không biết nó có chuyện gì hay không tôi đã chuyển qua cảm giác tủi thân. Sao không gọi lại cho tôi chứ?
Tôi không phải đứa hay dỗi, hay tủi thân đâu, chỉ là tôi không quen cái cảm giác Phum không có thời gian cho tôi.
Mấy đêm tôi nằm thức trông cái điện thoại cho đến gần sáng. Đêm nay cũng là một đêm như vậy. Đêm nay mưa to khủng khiếp, mưa đổ xuống từ chập tối và vẫn chưa có dấu hiệu ngừng, nhưng mặc kệ bên ngoài kia có thế nào, tôi vẫn thức đợi Phum.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play